Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 1470 chữ

- cái chuyện tìm người giúp việc ấy, tôi làm được không?

- cái gì?

Tuấn mắc nghẹn miếng susi rồi ho sặc sụa khi nghe Nhã Lan nói.

- cô đang làm ở khách sạn mà sao làm giúp việc được? cô đang đùa tôi đấy à.

- tôi không đùa đâu, tôi rất muốn tìm thêm việc nhưng không biết phải làm như thế nào, dù sao cũng là làm việc cho anh, anh có thể giúp tôi thu xếp thời gian để đi làm cả 2 việc dc không,

- sao cô tham lam thế?

- tôi cần tiền.

- cô cần tiền để làm gì?

- mẹ tôi đang bệnh tôi cần tiền để chữa bệnh ẹ, mà sao anh hỏi nhiều vậy, anh có cho tôi đi làm không, có muốn giúp tôi không.

- tôi thì không có mẹ, cô thật may mắn.

Tuấn nhìn Nhã Lan, lúc này Tuấn thấy ở Nhã Lan có cái gì đó khiến anh đang rung động, một cảm giác gì đó rất lạ, là đồng cảm hay vì một cái gì đó khác.

- thôi được tôi sẽ nhận cô vào làm và sắp xếp time cho cô nhưng với một điều kiện.

- điều kiện gì? Nếu được tôi sẽ đáp ứng hết.

- chúng ta xưng hô với nhau là anh em nhé?

- trời! làm tôi tưởng chuyện gì gê gớm lắm chứ, mà sao anh lại muốn xưng hô như vậy.

Nhã Lan phá ra cười khi nghe yêu cầu của Tuấn khiến anh chàng ngại ngùng và lúng túng.

- vì tôi thích thế, cô cười cái gì chứ, thế có muốn đi làm không hả, tôi đổi ý bây giờ.

- được được tôi đồng ý mà.

- vậy mai bắt đầu đi làm.

-

Tìm thêm được việc Nhã Lan vui như nhặt được vàng, cô không để ý mấy đến những yêu cầu và cách cư xử hơi kỳ lạ của Tuấn.

Nhà của Tuấn, à không phải nói là biệt thự to khủng khiếp và rất lộng lẫy, căn nhà khiến Nhã Lan choáng ngộp khi nhận việc. mọi thứ đều có vẻ rất mới mẻ với cô.

- anh sống trong căn nhà này sao?

- ừ, đây là nhà tôi.

- bố tôi đi công tác rồi, ở nhà hiện giờ chỉ có tôi và thằng em trai, chắc nó đi chơi, lát nữa sẽ về.

- anh có em trai nữa sao?

- tôi có cả anh trai nữa.

- vậy rốc cuộc anh có mấy anh chị em?

- 3 người, rồi từ từ cô sẽ biết mặt thôi.à mà đã thỏa thuận là sẽ xưng hô anh em rồi mà.

- ừ nhỉ tôi .. à không, em quên. Hì hì.

-

Vừa làm việc ở khách sạn lại vừa làm ở nhà Tuấn nên tần suất gặp nhau khá thường xuyên, nhày nào cũng gặp và một ngày gặp 18 tiếng, đối với Tuấn là một điều khá tốt còn tại sao tốt thì chỉ có Tuấn mới biết, với Nhã Lan cũng là 1 đều tốt nhưng tốt là vì kiếm được tiền. công việc hơi mệt và cũng không khó khăn là mấy nhưng Nhã Lan lại gặp một chút rắc rối với Vương Long, em trai Vương Tuấn và là cậu út của tập Đoàn Vương Hoàng.

- ngày nào cũng được nhìn em, thích thật. tối nay em nghỉ sớm đi tụi mình đi ăn nhé.

- em không thể trốn việc được, mà anh đừng có lúc nào cũng nhìn em như thế em không làm việc được đâu.

- ai bảo trốn việc chứ anh cho em nghỉ mà.

- anh Tuấn đã thuê em nên em không muốn anh ấy khiển trách vì không chịu làm việc.

- chuyện nhỏ mà, để anh nói với anh Tuấn, không sao đâu, đi nhé.

Nhã Lan lắc đầu rồi bưng đĩa trái cây đứng dậy đi, Long cũng đứng bật dậy chạy ào theo lên phía trước đứng ngán đường không cho Nhã Lan đi tiếp.

- từ trước tới giờ chưa có cô gái nào dám từ chối lời mời của anh đâu nhé.

- vậy em sẽ là người đầu tiên từ chối, anh có khó chịu thì em cũng mặc kệ.

- không anh lại thích thế, anh không thích con gái quá ngoan ngoãn và nghe lời, em thì khác, em dám từ chối một đại thiếu gia như anh, em là một người rất đặc biệt, không giống bất cứ cô gái nào anh quen.

- em không quan tâm anh quen con gái như thế nào, tránh ra để em đi nấu cơm nào hay anh muốn nhịn đói tối nay.

Long đành rút lui nhường đường cho Nhã Lan đi, suốt ngày hôm đó long tìm mọi cách tiếp cận và nói chuyện với Nhã Lan nhưng đều bị từ chối thẳng thừng không chút thương tiếc, nhưng Long không lấy đó làm khó chịu, với Long con gái càng khó theo đuổi thì càng hấp dẫn, Long hiện vẫn đang đi học và là một thiếu gia ăn chơi, có lẽ vì thế mà khiến Nhã Lan không có chút thiện cảm gì.

- Nhã Lan à, để anh đưa em về rồi cùng đi ăn luôn.

- em tự về được rồi.

- Khoan đã .

Long chạy đuổi theo Nhã Lan rồi nắm lấy cánh tay của cô không buông, khăng khăng đòi chở về, Nhã Lan vùng vằng khó chịu hất tay long ra nhưng không được.

- bỏ Nhã Lan ra đi, em làm cái gì thế?

Đúng lúc đó Tuấn xuất hiện che vào giữa rồi đẩy Nhã Lan ra sau lưng mình như vẻ che chắn.

- em muốn chở Nhã Lan về, anh quan tâm làm gì?

- anh thấy em giống ép buộc người ta hơn đấy, em lo giải quyết mớ hỗn độn của em ở trường đi, mai ba thế nào cũng sẽ kiểm tra, lúc đó thì không xong đâu.

Tuấn nắm tay Nhã Lan đưa vào xe của mình rồi chạy đi bỏ mặc thằng em đang tức tối vô cùng.

- hồi nãy cám ơn anh nhiều lắm, không có anh chắc em điên mất.

- Long nhìn nó vậy thôi chứ cũng không có ý gì xấu đâu, dù là ăn chơi quậy phá nhưng cũng chưa gây ra chuyện gì để gia đình phải lo lắng cả, cái tính nó hay thế, em đừng giận.

- 2 anh em anh khác nhau quá nhỉ.

- ừ thật ra nó cũng được nuông chiều từ nhỏ.

- tới nhà rồi, hôm nay em cũng vất vả nhiều, em vào nghỉ đi.

- cám ơm anh đã đưa em về.

- ừ anh về nhé.

Càng tiếp xúc với Tuấn Nhã Lan càng thấy cuộc sống của Tuấn đầy những điều bất ngờ và bí ẩn.

lời tỏ tình

Ba của Tuấn đã về và Nhã Lan cũng có dịp tiếp xúc với ông, là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhưng ông rất giản dị và điềm tĩnh, một người đàn ông hơi gầy và cao, ông có một khuôn mặt phúc hậu nhưng ẩn đâu đó sau nét phúc hậu đó có chút ưu phiền và suy tư, lần đầu mới gặp khiến Nhã Lan cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp toát ra từ người đàn ông này.

- cộc cộc

- vào đi

- con đây bác, bác xuống ăn cơm đi con dọn cả rồi.

- con ngồi đây nói chuyện với bác 1 chút.

- vâng ạ

- con đã quen hết công việc ở đây chưa?

- đạ cũng đã quen dần rồi ạ.

- ừ, nhà bác không có bóng dáng người phụ nữ nào nên nhà cửa không dc chăm sóc tỉ mỉ, giờ có con rồi chắc mọi việc nhờ con cả, có khó khăn gì thì cứ nói bác.

- bác đừng nói vậy, đây là công việc của con mà.

Ông Vương Lâm nhìn sâu vào đôi mắt của Nhã Lan và có chút gì đó suy tư,ông có vẻ buồn và im lặng 1 lúc.

- con có đôi mắt rất đẹp. đôi mắt mà khi nhìn vào khiến người ta cảm nhận được sự bình yên, con là người thứ 2 mà ta gặp có đôi mắt như vậy, ừ mà thôi xuống ăn cơm nào ta cũng đói rồi.

sau lời khen và những lời suy tư ông dường như vùng ra khỏi những ý nghĩ khiến ông buồn và

đòi xuống ăn cơm như một sự trốn tránh cần thiết để thoát khỏi những suy tư của chính mình.

Bạn đang đọc Giai Điệu Của Một Ánh Mắt của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.