Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Hm?

Tiểu thuyết gốc · 1339 chữ

“Tên này, tôi đâu phải người yêu anh đâu chứ!”

“Hm, tôi không biết gì hết nha…”

Chúng tôi vừa đi bộ vào lớp, vừa “chậm rãi” nói chuyện.

“Cô ơi!”

Hai đứa nhóc kia rồi.

Sau khi đón được hai đứa nhóc và em gái siêu đáng yêu kia, chúng tôi về nhà tôi.

Đơn giản là vì cậu ta vẫn để tập hồ sơ và một số giấy tờ ở nhà tôi nữa.

「こんにちは、シリ。」

-“Chào, Siri.”-

「こんにちは、綾瀬さん、今日はあなたの家に来たいという人もいます。」

-"Xin chào, Ayase, hôm nay có một số người muốn vào nhà bạn đó.”-

Tôi khá hoang mang, đặt túi lên sofa rồi nói:

「見知らぬ人が私のAppleTVにいるときに、カメラを再生してください。」

-"Phát camera lúc có người lạ lên Apple TV của tôi.”-

「わかりました。カメラの再生が表示されています。」

-"Đã hiểu. Đang chiếu bản phát lại của camera.”-

Tên kia vừa đưa được mấy đứa trẻ con vào phòng cho khách chơi, quay lại nhìn tôi đang khá ngạc nhiên khi xem lại camera.

Đám họ hàng kia đến tận nhà tôi luôn, những âm thanh hỗn tạp ầm ĩ phát ra từ TV.

“Có đúng nhà này không?”

“Đúng mà, thằng Quân nó bảo là ở đây!”

“Nguyệt, con mở cửa ra!”

“Con mở ra cho các bác vào nào!”

“Tôi về đây.”

“Em chào chị ạ!”

“Ừm, hai người về cẩn thận.”

“Anh chị đưa hai đứa nó về cẩn thận đấy, Tô Minh Quân, nếu không có chị dâu với hai đứa kia ở đây thì em đánh chết anh!”

“Cố ý gây thương tích à em?:)”

“Anh chị về đã nhé, nếu bọn họ có đến nữa em nhất định phải bình tĩnh.”

“Vâng, anh chị về nhé.”

“Mọi người muốn gì?”

“Chúng ta muốn con giúp thằng Phong không phải ngồi tù!”

Mấy bác ngồi ở ghế sofa khẳng định chắc nịch.

Tôi ấn một chai Ramune, nhàn nhạt nói:

“Rất tiếc là không thể.”

Đùa nhau, tôi là luật sư chứ có phải thẩm phán quái?

“Sao lại không thể, bác nghe thằng Long nói con là luật sư đại diện của Phong, đã là luật sư thì phải giúp chứ, đằng này con còn là người nhà nữa!”

Bác Chi hùng hổ đứng dậy đi về phía tôi.

Tôi gạt tay bác ra, nhẹ nhàng đi về phía ghế sofa.

Ở đây cũng phải 6 người, bọn họ kéo nhau đến chỉ vì việc này à?

Chẹp…

Muốn đánh người thế nhỉ?

Tôi chỉ tay ra cửa, tươi cười nói:

“Nếu chỉ có thế thì mọi người về được rồi ạ.”

Mọi người bắt đầu nhao nhao lên, loạn hết rồi.

「ねえシリ、兄に電話して」

-"Này Siri, gọi điện cho anh trai tôi.”-

Các bác quay lại nhìn tôi, ừ Siri tôi để tiếng Nhật nên chắc chắn các bác nghe không hiểu rồi.

Chưa đây 2 phút sau, tiếng anh Quân vang vọng khắp nhà.

“Ôi em ơi mới 7h tối, làm sao đấy-“

“Đến đón các bác về đi, em đi chơi đây. Mã vào nhà em gửi sang cho anh đây.”

“Mày từ-“

“Tắt máy trước.”

Tôi để mọi người ở đó, đi lên phòng thay quần áo rồi đi lượn VINCOM.

“Bạn thân yêu của mìnhhh!”

“Sợ quá, đi chơi nào.”

Tôi vui vẻ vịn lấy tay con Vy bạn thân.

Chúng tôi vừa đi vào quán nướng vừa nói chuyện:

“Nghe bảo mày nhận một vụ tự sát giả giết người trong Hồ Chí Minh?”

“Ừm…”

“Mộc Nguyệt, sao mày có thể nhận mấy vụ đấy nhỉ?”

“Sao lại không chứ, tao còn nhận cả mấy vụ lừa đảo, lợi dụng tín nhiệm mà.”

Chúng tôi gọi một buffet rồi ngồi chờ.

Tự dưng con Vy đập bôm bốp vào người tôi:

“Mày mày mày mày trai đẹp mày ơi!”

Tôi ném cái điện thoại sang bên cạnh rồi quay ra ngó đầu vào điện thoại nó:

“Clm gì? Tên này lần trước vào Hồ Chí Minh với tao này.”

Tôi đang định quay ra ăn tiếp thì-

“Con mẹ gì cơ Tô Mộc Nguyệt, mày có người yêu lúc nào tao không biết???”

Nó lắc lắc người tôi trong khi tôi đang cố gắng gắp miếng thịt vào bếp nướng=)))

“Thân chủ mời hai luật sư bào chữa thì đương nhiên phải hợp tác, đồng nghiệp với nhau mà?

Cả buổi hôm đó con này kéo tôi đi vòng vòng khắp VINCOM, vừa đi vừa hỏi về tên kia.

“Đừng, dừng ngay cho tao. Mày nhắc về tên kia thêm câu nữa thì đ bạn bè gì nữa.”

“Cậu ta-“

“Tao giết mày!”

Mọi người xung quanh nhìn hai cô gái người m74 người m60 đuổi nhau dưới tiền sảnh.

Chán nản-ing…

“Dẹp, về ngủ đi, 9h hơn rồi.”

Nó dùng ánh mắt kì thị nhìn tôi.

Ok tôi xin lỗi vì lên giường lúc 10h30 nhưng 4h sáng mới ngủ, được chưa?

Sau khi hốt nó về nhà nó và bàn giao nó cho mẹ nó thì tôi cũng về nhà.

「おかえりなさい、綾瀬!」

-"Mừng bạn về nhà, Ayase!”-

Mỗi ngày thế này cũng tốt…

Tôi cười cười, vui vẻ nói:

「私は戻ってきた、シリ!私のために居間の照明をつけてくれませんか?」

-"Tôi về rồi đây, Siri! Có thể bật đèn phòng khách giúp tôi không?”-

Đèn nhanh chóng được bật lên, màu đèn đã ngả sang vàng rồi, có vẻ thật sự rất ấm áp.

Mọi người đều nói rằng…

“Đừng quá phụ thuộc vào trí tuệ thông minh!”

“Nó chỉ là một AI không hơn không kém, người thật sao mày không theo chứ?”

“Thay vì phí thời gian và tiền bạc vào mấy thứ vô bổ như trai 2D và mấy cái AI đó thì sao mày không để thời gian thích thứ khác, sao mày không theo đuổi thần tượng?”

Tôi đâu phải là muốn phụ thuộc chứ…

Nhưng những gì người thật gần như không ai có thì…

Chẳng phải nhưng thứ không có thật mà các người ghét bỏ đều có à?

Đúng là chỉ có số ít người ủng hộ kiểu theo văn hoá Nhật và thích đồ công nghệ của tôi.

Năm đó, tôi học lớp 8.

“Mẹ ơi, cái lớp chuyên nhật của Việt Đức, Kim Liên yêu cầu 4 năm THCS học tiếng Nhật cơ…”

“Thế bây giờ con muốn theo lớp nào để mẹ còn tính?”

“Con muốn theo chuyên Nhật!”

“Rồi, thế để mẹ xem.”

Cả nhà gần như không ai thích việc tôi học chuyên Nhật vì nói rằng tôi học bình thường còn chưa xong…

Năm chọn nguyện vọng thi đại học cũng thế, cả nhà không ai đồng ý với việc tôi học Luật, chỉ có duy mẹ tôi ủng hộ tôi.

“Muốn học ngành gì thì học đi, học thì phải theo đam mê chứ?”

“Hôm qua ngủ luôn ở sofa à…”

Kệ, đi tắm đã.

“Bây giờ là 11h30…”

Tôi lên Grab đặt ít KFC với Bread Papa rồi lượn lên đi tắm.

Mm…

Tắm xong thì tôi xuống tầng nhận đồ ăn luôn, vừa vào nhà thì đã thấy HomePod thông báo có cuộc gọi đến.

「Siri、電話に出て」

-"Siri, nhận cuộc gọi”-

Tôi vừa đi vào bếp vừa trả lời điện thoại.

“Mẹ, có việc gì thế ạ?”

Tay thuần thục đổ gà viên, khoai tây chiên với cánh và đùi gà ra đĩa rồi cho mấy cái bánh vào tủ lạnh.

“Mẹ sang nhà con một lúc được không?”

Tôi vốn đang không hiểu gì nên cũng chỉ vâng rồi ngắt máy.

Sau đó dọn đồ ra bàn ăn rồi ngồi bấm bấm điện thoại.

30 phút sau, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa liền nhanh chóng nói lớn:

「私のためにドアを開けてください、シリ。」

-"Mở cửa ra vào giúp tôi, Siri.”-

Cửa vừa cạch một cái thì tôi nghe tiếng cửa bị sập lại cái rầm làm tôi suýt làm rơi cốc Gongcha Earl Grey xuống đất, chạy nhanh ra ngoài.

“Mẹ, mẹ làm cái gì đấy?”

Mẹ tôi xua xua tôi vào trong:

“Khiếp các bác của mày ấy, kéo đến tận nhà bố mẹ mắng mỏ các thứ, tao phải gửi Nhi với Minh sang nhà ngoại để còn sang đây đấy!”

Bạn đang đọc Giấc Mộng Pháp Luật sáng tác bởi ayase_2537
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ayase_2537
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.