Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Chứng

Phiên bản Dịch · 2182 chữ

Từ ngày đó, nó lại lao đầu vào công việc, kiếm tiền….

Công việc, nợ nần nhiều áp lực khiến nó phải thường xuyên vắng mặt ở nhà, hầu như phải làm thêm nhiều đêm ở công ty, thức nhiều hơn….

Chủ nhật này, nó chở Nhung đi đâu đó cho khuây khỏa, dạo mát trong Thảo Cầm viên, ngắm những con thú trong đó, nó cảm thấy được sự tù túng của những con thú, chỉ vây quanh cía hàng rào, mất đi dự tự do….

Hai tháng sau, nó được tin mợ tư đã ly dị với ông cậu, haiz thật là … cuộc sống, vợ chồng ăn đời ở kiếp mà cứ coi như chuyện giỡn chơi, thích thì lấy không thích thì bỏ…

Điện thoại nó reo lên vào một buổi sáng

– Mợ tư hả ? gọi có gì không ?

– Gọi là Duyên đi, đã ly dị rồi mà

– Ờ ờ ! vậy sao rồi ? đã có dự tính gì chưa ? nó hỏi

– Chưa, tính ra Sài Gòn sống, kiếm gì làm chứ ở đây, không có đất đai, biết làm gì ?

– Vậy còn ba mẹ Duyên nữa mà ?

– Gái đi lấy chồng rồi, giờ ly dị đòi gì đây ?

– Ờ …. ! nó chẳng biết nói gì thêm

Nó hỏi tiếp

– Vậy ra đây làm, nhưng có biết nghành gì không ? đừng nói làm công nhân nha, cực lắm đó.

– Ừ, cũng có nghe nói công nhân cực, nhưng giờ biết làm sao ? phải làm thôi

– Duyên biết gì về máy tính không ?

– Máy tính ? chat chít đó hả ?

– Ặc, ai hỏi cái đó, biết vụ gì khác về nó không ?

– Không, biết đánh máy, chat, lướt web, hết rồi…

– Ờ ! hy vọng là học nhanh hiểu… nó lẩm nhẩm

– Nói gì đó, ý là nói em học dở đó hả ?

Duyên xưng em ngọt sớt với nó.

– Đâu có, đâu có, à mà tính khi nào ra đây ? để đi rước rồi kiếm phòng trọ mà ở, chứ đi lang thang như bữa trước thì quá tội.

– Xì ! ai thèm chứ…

– Ờ vậy hả, vậy ra đi ổn định chỗ ở rồi điện cho H nha… he he, cúp máy đó

– Ơ, này …. này….. cúp là giận đó… aaaaaaa…..

– Gớm, toác lỗ tai rồi, chưa có cúp đâu mợ.

– Đã bảo ko gọi thế nữa mà…

– À ở, quên béng, haaaaa

– Vậy đi, nấu cháo quá…. khi nào ra điện trước đó.. mong là mọi chuyện đều tốt.

Nó cúp máy rồi ngồi suy nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó mấy tháng… cũng tội nghiệp cho người con gái này… thôi thì giúp tới đâu thì giúp..

Hai tuần sau, Duyên ra SG, nó đưa Duyên đi tìm phòng trọ, cũng gần khu Đầm Sen để dễ dàng cho sau này.

Nó dạy cho Duyên những kiến thức căn bản về máy vi tính, cách tháo ráp, hiểu về cấu trúc… dạy thêm nhiều cái về ngôn ngữ lập trình, lập trình web… Cái nó bất ngờ nhất là độ tiếp thu của Duyên nhanh cực kỳ, sau 2 tháng chăm chỉ Duyên đã có thể tự mình code được một trang web kể cả back-end và front-end, Duyên cũng chịu khó nghiên cứu thêm về các ngôn ngư phụ trợ, JS, Jquery, Css….

Trong suốt thời gian đó, nó rất hào hứng, tìm dược một học trò giỏi, học nhanh hiểu làm cho sự cao hứng của nó lên đến cao trào.

Nó sử dụng tài khoản cũ của nó trên freelandcer để tìm những dự án cho Duyên làm, mọi thứ đều trôi chảy…

Tối nay, Duyên nấu ăn tại nhà, nó và Nhung là khách mời danh dự… mừng vì đồng lương đầu tiên trong dự án đã hoàn thành.

– Chẹp có ăn chưa ? đói quá trời ơi ! nó than thở

– Xì ! anh đó, có mà mơ đi, toàn ngồi không đòi ăn – cả hai cùng nói

– Trời ơi ! chắc đi ăn cơm tiệm trước quá

Nó nhớm người ngồi dậy định đứng lên, ăn ngay 1 cái khăn bay tới, sau đó là Nhung, lao lên đè đầu nó xuống, đấm vào ngực nó liên tục

– Trời ơi ! hối hận quá ….a…..a…

– Hối hận gì ? … a nói mau …. – Nhung hét lên

– Dạy võ cho e chi để giờ thảm thương chứ gì … hu….

– A ! anh …. giết anh luôn …

Nhung thọc tay vào hông nó, nắm lấy 1 cái xương sườn và bóp mạnh

– Á ! đau đau … thua rồi, ko có hối hận ..a…á…. tha cho anh đi ..ui ..ui

– Hừ tha cho anh đó, liệu mà nằm đó hóng cơm, đứng lên e xử a luôn

– Trời ơi ! thành giang hồ hết rồi, loạn rồi …..a…a….ui… đâu có… a…

– Hiiii, a mà lộn xộn là coi chừng …

Nó làm mặt thảm thương, lăn qua lăn lại….. Duyên vừa nấu ăn vừa cười lớn. buổi party nhỏ diễn ra tốt đẹp, vui vẻ….

Về đến phòng, nó và Nhung tắm rửa rồi lăn ra ngủ….

Khoảng 2h sáng, điện thoại nó rung lên…. là Duyên

– Gì đây ? ăn nhiều quá ngủ không được hả mợ ?

– Ghét, đã nói không gọi vậy nữa mà

– Ờ ờ ! quên, mà có gì không ?

– Em không ngủ được

– Sao vậy ?

– Không biết

– Cố ngủ đi, thức nhiều không tốt, chắc làm đêm quen nên khó ngủ hả ?

– Chắc vậy !

– Đếm cừu đi á

– Đếm rồi, tỉnh hơn nữa

Nó im lặng một chút, Duyên nói tiếp

– Qua đây một chút được không ?

– Chi ? khuya lắm rồi đó, sáng mai còn đi làm

– Chút thôi

– Hic ! nhồi ghê vậy, có lý do chính đáng thì qua, không thì thôi

Duyên bắt đầu khóc, thút thít, rồi khóc òa qua điện thoại

– Này này ! khóc gì đây ? này …. thôi ở đó đi, để đi bộ qua, thiệt là

Nó ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc đồ hôn lên má Nhung 1 cái rồi đi ra cửa. Đi bộ ở SG lúc 2h sáng thật yên tĩnh, lâu thật lâu mới có chiếc xe chạy qua, ghé qua cửa hàng thuốc còn sáng đèn, nó mua mấy viên an thần.

– Mở cửa đi, tới rồi nè

Duyên mở cửa, vẫn mặc đồ ngủ, tất nhiên là trống trơn bên trong . Nó thấy ngại, ngồi xuống bên ngoài.

– Sao không vào ? ngồi ngoài lạnh đó

– Gớm, đàn bà gì mặc đồ thế kia ai dám vào

– Vậy hả ! đợi chút

Một lúc sau Duyên trở ra

– Vậy được chưa ?

– ừ !

Nó đứng dậy đi vào trong, Duyên đóng cửa xong rồi ngồi xuống bên nó

– H sau này dạy D thêm tiếng anh được không ? Hôm nay nói chuyện với khách hàng, không hiểu gì hết, dùng google translate hoài

– Vậy là khóc đó hả ?

– Không phải, tự nhiên nhớ nhà, nhớ lúc trước nên ….

– Thôi, thực tế mà sống đi, ngủ được chưa ? mua cho viên thuốc an thần nè

– Ừ ! chắc sẽ được

– Vậy thôi H về đây, cố gắng lên…

– H !

– Gì ?

– D hỏi một câu được không ?

– Nói đi

– Cho D một lần được không ?

– Cho ? cho gì ?

– Chuyện kia – mặt D đỏ lựng

– Điên hay gì đây ? 2h sáng kêu qua để nói chuyện này đó hả ?

D lao tới, ôm lấy nó, khóc

– D đã mong từ lâu lắm, được ôm H thế này, được H ôm lại… hu..u… D cảm thấy cô đơn quá

– Biết là thế, nhưng chuyện gì ra chuyện đó…. tương lai H cưới Nhung rồi, làm vậy đâu có được

– Được mà, D chấp nhận là người phía sau thôi, chỉ cần….. chỉ cần….. H yêu thương là được

– Khùng ! năm nay D mới có nhiêu tuổi đâu, kiếm một người khác, họ sẽ yêu thương tốt hơn, chăm lo tốt hơn. H giờ bản thân còn lo không nổi, nợ nần tùm lum… Với lại cho dù là quá khứ, nhưng vai vế chúng ta cũng không làm được chuyện đó.

– Vai vế gì chứ ! D ly dị rồi mà huu.u…

– Nói chung là không được, đừng có lì quá, H mà tránh mặt thì hỏi sao ?

Nó ra về ! tâm hồn trĩu nặng, sao ai đến bên nó cũng thế, cứ nhất thiết phải yêu nó như vậy sao ? mệt mỏi….

Sáng hôm sau đi làm, nó hoan toàn chú tâm vào công việc, mọi thứ khác nó đều dẹp qua một bên. Buổi trưa sau khi ăn xong, nó ngồi uống cà phê ở một quán cóc bên cạnh công ty, mua vài tờ vé số cầu hên….

Hơn 9h tối, điện thoại nó lại reo lên

– Gì đó D ?

– H ơi !

– Gì ? có gì không ?

– D không muốn sống nữa, D thấy cô đơn quá

– Trời, cái gì vậy ? nói năng lung tung gì đó

– D đang ở cầu Chà Và, D muốn chết quá

– Nè nè ! đừng có mà điên nha

– H nói đi ! H có chiếu cố D không ?

– Trời ơi ! nói cái gì nữa đây ?

– Vậy đi, D biết rồi

Duyên cúp máy, nó gọi lại không được. Nó lao ra nhà xe, với tốc độ nhanh nhất từ Tân Bình chạy qua Quận 5, nó không quan tâm cái gì khác nữa. Đi đến cầu, nó thấy đám đông tụ tập đông lắm….

Nó lao đến, khóa cổ xe, bật chống trộm rồi chen qua đám đông, nó lo sợ… Len lỏi qua được, D đang ngồi đó, trên thành cầu, không ai dám tiến lại, chỉ bu thành vòng tròn.

Duyên ngồi đó, nước mắt vẫn chảy, nhìn thấy nó, ánh mắt càng trở nên buồn hơn, nó cảm giác được nước mắt lại trào ra nhiều hơn.

– Vĩnh biệt ! D nhìn nó và chỉ nói có thế

Ngã ngửa ra phía sau, D rơi xuống dòng sông đen ngòm, không do dự, nó lao tới nhảy ngay theo D, D rơi xuống trước, nổi lên, nó rơi xuống và đạp mình đến ôm chầm lấy D, dòng nước xoáy mạnh kéo nó trôi xuống dưới.

Nó cố vươn mình đến chân cầu, nó chỉ nghe đầu nó đập mạnh, lấy tay nắm chặt cục bê tông, rồi không biết gì nữa.

PS(all) : Gần cuối 2011, chắc có nhiều bác sống ở Q8 sẽ biết vụ này

Tỉnh dậy trong bệnh viện, Nhung nằm đó, ôm lấy tay nó, D ngồi trong góc, ngồi bệt xuống nền nhà, đầu chống lên gối, mắt đỏ hoe, mặt rất mệt mỏi…

– Nh…u…ng ! nó lay Nhung

Nhung tỉnh dậy mừng rỡ nhìn nó

– Anh tỉnh rồi ! huu..u… em sợ muốn chết

– Ừ ! không sao rồi, sao lại vào đây ? đây là đâu ?

– Chợ rẫy, mấy người đi đường đưa anh đi đó

Duyên cũng đã tỉnh, ngồi trong góc, nhìn nó, khóc thút thít, không dám lại gần nó

Nó quay sang nhìn, thấy sự tiều tụy của D nó cũng không nỡ, nó gọi D lại

– Lại đây ! sao ngồi đó ?

D thút thít đi lại chỗ nó, ngồi xuống… khóc và nhìn nó…. Nó lấy tay đặt lên má D rồi nói

– Khờ quá ! đừng làm vậy nữa biết chưa ?

– Ừ !

Nói rồi, nó thiếp đi, nó mệt …..

1 tuần sau, nó ra viện, chấn thương sau đầu của nó được phán 1 câu xanh rờn “Nếu còn đụng đến cái vết thương đó 1 lần nào nữa thì không may như lần này đâu, cậu phải cẩn thận vào”

Về nhà, cả hai ra sức chăm sóc cho nó, nấu ăn…. phải nói nó ghét ăn cháo cực… haiz…. thế mà phải ăn hoài

2 Tuần sau, nó đã khá hơn, có thể đi lại…. nó đã nghỉ hết cả phép năm….

Trưa nay, đang chăm chú trong công việc, đang đứng để tinh chỉnh lại mấy con server trong phòng server bỗng nó cảm thấy nhói sau đầu. Rồi té ngã xuống…. Chân trái nó cảm thấy tê hẳn, không có cảm giác …… đây là di chứng của vết thương…

Bạn đang đọc Giấc Mơ Xưa của vô danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNhiTử
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.