Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có người phản bội

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Thạch Nghị ở trong rừng cây thay y phục thái giám vào, thừa dịp canh phòng đang mơ hồ đã ngay lập tức trở lại lãnh cung. Việc này hắn thật sự đã quá quen thuộc hoàn toàn không có chút sai sót nào.

Thời điểm Thạch Nghị trở về Hoàng Hậu vẫn còn đang ngủ, đoán chừng là ngày hôm qua vận động quá mệt mỏi.

Cả đêm bôn ba, hắn đồng dạng cũng là có chút mệt nhọc. Giờ phút này, nằm ở trên giường toàn thân lòng thanh tĩnh lại, rất nhanh đã ngủ say.

Mà ở hoàng thành lúc này bên trong một tiểu viện bí mật , những người đêm qua truy đuổi Thạch Nghị, tất cả đều tụ tập ở chỗ này. Bọn họ tất cả đều quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu, đứng trước mặt bọn họ là một trung niên nhân.

Mang mặt nạ, toàn thân mặc đồ đen, cả áo khoác ngoài cũng màu đen. Hắn đang đưa lưng về phía những người đó, mặc dù không có nói chuyện, nhưng khí thế kia chính là loại để cho người không dám thở mạnh.

Hắc y nhân đang quỳ trước mặt, vội vàng đem chuyện tối hôm nói. Chờ hắn lời nói mới vừa rơi xuống, người đeo mặt nạ xoay người không chút hạ thủ lưu tình, hướng về phía hắn đá một cước.

"Phế vật, ngay cả đồ cũng không lấy được, nuôi các ngươi còn có tác dùng gì."

Hắc y nhân vội vàng tiến lên trước, không ngừng hướng về phía người đeo mặt nạ xin tha.

"Cầu Thiên Yêu đại nhân cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ nhất định đem người này bắt tới đem đồ đến cho đại nhân."

Thiên Yêu hừ lạnh một tiếng, nâng tay lên ngăn cản người nọ nói tiếp. Hắn tựa hồ là đang suy tư, đi qua đi lại trong miệng còn lẩm bẩm.

Lý Quân Hoa đây là có viện quân? Rốt cuộc là người nào đang giúp hắn?

Thiên Yêu thật sự không nghĩ ra, lần này đột nhiên tập kích Lý phủ là hắn đã tìm lên kế hoạch rất lâu.

Thậm chí cũng đem viên quân của Lý Quân Hoa ngăn trở ở bên ngoài, đây vốn là không có người nào có thể đến hoàng thành Lý phủ.

Vốn chính là mười phần chắc chín, bây giờ ngược lại tốt kế hoạch đã coi như đổ sông đổ bể.

Hắn liếc hắc y nhân đang quỳ trước mặt có chút oán hận, nếu không phải nhìn ở phân lượng tỷ tỷ hắn, hắn đã sớm không tha.

"Thanh Quỷ, ta cho ngươi thêm một lần cơ hội, chỉ một lần, nắm chắc cho tốt, nếu còn không lấy được đồ trở lại đừng trách ta không khách khí."

" Vâng, Thiên Yêu đại nhân."

Thanh Quỷ lúc này mới thở phào một cái, trong ánh mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, hắn nhất định phải đem Thạch Nghị bắt tới.

Bây giờ mạng sống đang bị đe dọa, hắn không thể lơ là nữa.

Theo Thiên Yêu vung tay lên, Thanh Quỷ vội vàng mang người lui ra bắt đầu tìm tung tích Thạch Nghị.

Ra sân, hắn sắc mặt như cũ rất khó coi, chuyện tối qua cũng là hắn khinh thường. Nếu không phải mang người đi ra ngoài đuổi theo người Lý gia chạy trốn, hắn cũng sẽ không để cho Thạch Nghị lấy đồ rời đi.

Đêm qua tàn sát ở Lý phủ, không ngờ Lý Quân Hoa đã sớm có chuẩn bị để cho con trai hắn mang người rời đi. Thanh Quỷ đám người sau cũng là từ người Lý phủ trong miệng biết được con trai Lý Quân Hoa đã mang người trốn chạy.

Bọn họ nhận định trên người Lý Quân Hoa nhất định có thứ đồ đó. Lúc này tất cả mới đều đuổi theo nhưng cho dù có giết con trai Lý Quân Hoa cũng chẳng thu được gì. Lúc này mới xoay ngược lại trở về Lý phủ vậy mà gặp Thạch Nghị, một nhóm người đuổi giết Thạch Nghị, một nhóm khác ở lại Lý phủ tìm.

Cuối cùng ở trong thư phòng tháo tường phát hiện vách ngăn ẩn, thứ gì đó bên trong cũng bị mất, lúc này mới hiểu đồ đã bị Thạch Nghị lấy đi.

Đáng tiếc ở thời điểm Thanh Quỷ dẫn đội đuổi theo cũng không biết Thạch Nghị chạy đi đâu.

Hắn sắc mặt âm trầm vô cùng khó coi.

"Đem người chúng ta tất cả đều tản ra, lục soát khắp thành!"

Một người trong đó nhận lệnh rời đi.

...

Thạch Nghị nhíu mũi, ngay sau đó thì hắt hơi một cái.

Hắn lúc này mới mở mắt nhìn thấy Hoàng Hậu trong tay cầm một cây cỏ đang nghịch cọ cọ mũi hắn.

Hoàng Hậu thấy Thạch Nghị tỉnh lại liền cười lên.

"Đừng làm rộn, ta còn muốn nghỉ ngơi."

"Mặt trời cũng phơi đến mông, còn ngủ?"

Hoàng Hậu vừa nói vừa nằm ở trên người Thạch Nghị không biết phải cố ý hay không, nàng đè ở trên ngực Thạch Nghị nhấn nhấn.

Có thể là cùng Thạch Nghị thời gian dài ở chung một chỗ nên trước mặt hắn cũng không còn nhút nhát.

Cứ như thế này thì ai chịu đựng được?

Thạch Nghị nhìn chằm chằm kiệt tác to tròn kia, thật đẹp, cả người nhất thời tỉnh táo. Ngay lúc Thạch Nghị muốn hưởng thụ nó, Hoàng Hậu đứng dậy hướng hậu viện đi tới.

Nàng rất ít khi đến tiền viện vì làm gì ở đó cũng đều bất tiện. Dẫu sao nơi đó còn có canh phòng, đều là người cẩu hoàng đế, nàng cũng không muốn để cho hắn biết nàng ở lãnh cung làm gì.

Thạch Nghị hai tay chống đỡ nhìn dáng người Hoàng Hậu đung đưa, trong lúc nhất thời lại có chút si mê.

Dù là luôn luôn dính chung một chỗ nhưng Thạch Nghị cảm thấy trên người Hoàng Hậu mỗi ngày như đều có biến hóa để cho hắn không có chút nào chán.

Bây giờ cũng không buồn ngủ nữa, từ trên giường xuống, Thạch Nghị lúc này mới nhớ tới trong y phục còn có món đồ mà Lý Quân Hoa cất giấu. Hoàng Hậu ngồi ở trên ghế đá, nghiêng đầu, mí mắt lưu chuyển không biết là đang suy nghĩ gì.

"Tư Ngọc, ngươi nhìn xem đây là gì?"

Nói thật trong ống trúc này có vật gì, Thạch Nghị còn không biết. Từ lúc hắn lấy vào tay vẫn chưa xem qua.

Hắn cũng tò mò trong này có phải hay không cất giấu thứ gì quan trọng, nếu là Hoàng Hậu đang nơi này. Vật này dĩ nhiên phải để cho nàng mở ra xem mới được.

Có thể để cho Lý Quân Hoa cất giấu trong vách ngăn ẩn như vậy, chắc hẳn là vật rất trọng yếu. Vì vật này, hắn đã dính tới họa sát thân.

Hoàng Hậu nhận lấy ống trúc, mỹ mâu trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Nàng cũng không nói nhảm, trực tiếp đem một đầu ống trúc mở ra.

Từ bên trong lấy ra một cuốn giấy, từ từ mở ra. Nàng nhíu mày càng chặc hơn, Thạch Nghị đứng phía đối diện nên không nhìn thấy phía trên viết cái gì. Một hồi lâu, Hoàng Hậu đem giấy đặt ở trên ngực, hơi nhắm lại hai mắt tựa hồ rất buồn.

Thạch Nghị thấy tình huống này cũng không có quấy rầy Hoàng Hậu, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó phụng bồi. Ước chừng khoảng hai ba phút, Hoàng Hậu có chút thương tâm nói:

"Lý thúc thúc vì Hạ Hầu gia chúng ta tận tâm tận lực, nhưng cuối cùng dẫn hắn tới họa sát thân."

Thạch Nghị có chút kinh ngạc, Hoàng Hậu lại có thể từ một tờ giấy liền biết Lý phủ đã xảy ra chuyện.

"Nghị ca ca, ngươi là làm sao lấy được? Ninh Tâm Nhi cho ngươi? Hay là ngươi đi Lý phủ?"

Hoàng Hậu mang đôi mắt nhìn về phía Thạch Nghị hỏi thăm, dẫu sao tối hôm qua Thạch Nghị phải đi Ninh Tâm Nhi nơi đó. Nàng mới hỏi như vậy, chẳng qua là nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với Ninh Tâm Nhi, Lý Quân Hoa cùng Hạ Hầu gia có quan hệ.

Ninh Tâm Nhi cùng Lý Quân Hoa cũng không liên quan gì cho nên Hoàng Hậu mới hỏi câu phía sau.

Thạch Nghị gật đầu một cái, đem chuyện tối hôm qua đi Lý phủ kể lại.

Lý Quân Hoa chết thảm, Lý phủ bị diệt, đều nói ra. Dù sao thời điểm Thạch Nghị đến, Lý Quân Hoa vẫn còn một hơi thở, những người còn lại đều đã chết.

Hoàng Hậu bi thương đồng thời trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Bởi vì Thạch Nghị thừa dịp thời gian sớm, chủ động đi giúp Hoàng Hậu liên lạc đại thần Hạ Hầu gia trong triều.

Thạch Nghị chủ động thay nàng phân ưu, làm sao có thể không để cho nàng động tâm?

"Nghị ca ca, cám ơn ngươi!"

"Tờ giấy này, là Lý thúc thúc cùng với các đại thần Hạ Hầu gia trong triều đình âm thầm liên lạc, muốn cứu ta cùng kế hoạch lật đổ hoàng thất."

"Còn nữa, trong bọn họ có một người phản bội, đây đối với mấy vị đại thần là vô cùng bất lợi."

Hoàng Hậu dừng một chút, lần nữa nhìn về phía Thạch Nghị.

"Nghị ca ca, phiền toái ngươi giúp ta điều tra, sớm tìm được người phản bội nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng."

Bạn đang đọc Giả thái giám của hoàng hậu tuyệt sắc của Tiêu Mộng Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zth2k
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.