Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp tác

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Sau khi Ngao Linh công chúa buông ra, Thạch Nghị thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng khá hơn.

Tuy nhiên lời nói của nàng lại khiến hắn lo lắng trở lại.

Hai chân khép lại hai tay đưa ra trước ngăn chỗ đó đề phòng nàng lại tấn công lần nữa.

Hắn kiên quyết từ chối yêu cầu vô lý của nàng. Đây là công chúa gì vậy? Sao nàng có thể có sở thích như vậy?

"Không được, nếu không có chuyện gì thì ta rời đi đây."

Lúc này Thạch Nghị chỉ muốn nhanh chóng tránh xa công chúa.

Mặc dù trước đó đã được sự cho phép của hoàng hậu nhưng hắn vẫn không tin được.

Bây giờ còn chưa sẵn sàng cho việc đó, làm sao có thể chấp nhận được?

Trước khi Ngao Linh công chúa kịp trả lời, hắn đã quay người bỏ chạy.

Nếu còn tiếp tục ở lại, có thể hắn sẽ bị nàng ăn thịt mà vẫn không hay biết.

Công chúa này cũng thật dũng cảm, thậm chí còn dám nói những điều như vậy.

Thạch Nghị ban đầu nghĩ rằng hầu hết nữ nhân trên thế giới này đều sẽ dè dặt giống như Hoàng hậu và Tô Dung Dung.

Suy cho cùng, những người có thể buông bỏ, cởi mở trong chuyện đó luôn là thiểu số.

Nhưng hành động vừa rồi của Ngao Linh công chúa một lần nữa khiến hắn thay đổi quan điểm.

Chẳng lẽ ở dị giới này nữ nhân cũng không bảo thủ như hắn nghĩ.

Thạch Nghị đi ra ngoài không bao lâu, liền đụng phải Thục phi, suýt chút nữa đã va vào nàng.

Điều này khiến thái giám bên cạnh Thục phi tức giận mắng chửi Thạch Nghị.

“Sao ngươi dám, tiểu nô tài này còn không mau quỳ xuống xin lỗi nương nương?”

Thạch Nghị cũng không nói nên lời, tự trách mình đã bị Ngao Linh làm có chút bối rối, nhất thời không để ý.

Hắn cũng không rõ lắm về Thục phi, nhưng ngày hôm đó đã bí mật nhìn thấy nàng đang thẩm... trong rừng đá.

Lúc này Thục phi dáng vẻ đoan trang, tao nhã vô cùng xinh đẹp.

Có vẻ như nàng đã ăn mặc rất cẩn thận, cúi đầu dưới chiếc váy màu lựu của một nữ nhân xinh đẹp như vậy cũng không phải quá tồi a.

Thạch Nghị lập tức quỳ xuống.

"Thỉnh an nương nương, nô tài vừa rồi vội vàng vô tình đụng phải nương nương, xin người tha thứ cho nô tài."

Giọng nói nghe thật rụt rè và sợ hãi.

Hắn cúi đầu quỳ rạp xuống đất chờ đợi sự trừng phạt của Thục phi.

Thạch Nghị cũng không ngờ lại gặp được Thục phi ở đây.

Thái giám bên cạnh Thục phi muốn mắng Thạch Nghị, nhưng Thục phi ngăn cản.

Vì nàng đã nhận ra Thạch Nghị và cũng đang điều tra hắn.

Những hắc y nhân được cử đi đã chiến đấu cùng Thạch Nghị và nhận ra hắn là một cao thủ.

"Không sao, đứng dậy đi!"

Khi Thục phi lên tiếng, giọng của nàng rất dễ chịu và dịu dàng.

Tình huống này có chút khác biệt so với lần trước ở Rừng Đá.

Dù thế nào đi nữa, Thục phi cũng để Thạch Nghị đi mà không có bất kỳ mâu thuẫn nào, điều này khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu Thục phi nhắm vào hắn trong tình huống này, chỉ sợ cuộc sống của hắn về sau sẽ không dễ dàng như vậy.

"Tạ nương nương."

Thạch Nghị đứng dậy, hắn đứng đó băn khoăn không biết tiếp theo Thục phi sẽ định làm gì mình.

Thái giám bên cạnh nhìn Thạch Nghị với ánh mắt có chút không mấy thiện cảm.

Hắn lười để ý vẫn kính cẩn chờ phản ứng của Thục phi.

Thục phi xua tay, các cung nữ và thái giám phía sau lùi lại.

Thạch Nghị cũng muốn rút lui nhưng bị Thục phi ngăn lại.

"Đi dạo một chút với ta."

"Vâng, nương nương."

Hắn có thể nói gì khác ngoài việc đồng ý chứ.

Thục phi đưa tay ra, Thạch Nghị lập tức hiểu, tiến lên trước đỡ Thục phi nhưng tim lại đập thình thịch.

Bàn tay của Thục phi thật sự rất mềm mại, có lẽ hắn có thể chơi đùa với nó cả đời mà không vấn đề gì.

Thế nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc nhìn thấy trong rừng đá, hình như Thục phi đã sử dụng bàn tay này...

Thạch Nghi có chút bất an, không khỏi hít sâu một hơi.

Hắn còn chưa kịp định thần, Thục phi đã dừng lại nhẹ nhàng nói:

“Thạch công công, ngươi ở trong lãnh cung không phục vụ tốt cho hoàng hậu lại một mình lẻn ra ngoài, ngươi không biết đây là tội chết sao?”

Chết tiệt! Những lời này khiến Thạch Nghị kinh sợ, vội quỳ xuống xin Thục phi thương xót.

Cầu nàng đừng truyền tin này cho hoàng đế.

Trong đầu hắn lúc này có vạn chữ chạy qua, Thục phi làm sao lại biết hắn là Thạch công công? Lại còn biết hắn đang phục vụ hoàng hậu trong lãnh cung.

Thạch Nghị cuối cùng cũng hiểu tại sao hắn được yêu cầu bước tới trong khi những người khác là lùi lại.

Có vẻ như nàng muốn nói với Thạch Nghị điều gì đó và cũng biết chi tiết về hắn.

Thục phi này thật không đơn giản, Thạch Nghị lần đầu tiên có ý nghĩ như vậy.

Sau khi hiểu rõ toàn bộ, Thạch Nghị đã đứng dậy mà không cần đợi Thục phi bảo.

Nếu Thục phi muốn nhắm vào hắn, giết hoặc vạch trần hắn, nàng sẽ không để cung nữ và thái giám lu ra để hắn một mình tiến lên.

"Nương nương, đây thật là một chiêu hay, không biết người vì sao lại kêu ta tới đây?"

Lúc này, giọng điệu của Thạch Nghị thay đổi rất lớn, hắn cũng không còn xưng theo tôi tớ nữa.

Hắn nhìn Thục phi ánh mắt trở nên cảnh giác. Hiện tại hắn đã biết Thục phi đang điều tra hắn, biết rõ chi tiết về hắn vậy cũng chẳng cần phải tiếp tục giả vờ nữa.

Nếu thật sự là ác nhân, lại là người phe cẩu hoàng, nhất định phải ra tay trước.

Bắt cóc Thục phi rồi bỏ trốn cùng hoàng hậu.

Thục phi nhìn Thạch Nghị, ánh mắt nàng dường như không hề lo lắng hay sợ hãi về Thạch Nghị.

"Không có việc gì, ta chỉ là muốn hợp tác với Thạch công công mà thôi, không biết Thạch công công có nguyện ý không?"

Thạch Nghị không trả lời ngay mà đang suy đoán ý đồ của Thục phi, không biết là bạn hay thù.

Việc đầu tiên bây giờ là phải xác định xem Thục phi là bạn hay thù!

Thấy Thạch Nghị không lên tiếng, Thục phi dường như cũng hiểu được hắn đang nghĩ gì.

"Thạch công công, ngươi yên tâm, ta sẽ không vạch trần ngươi hay là tổn thương ngươi cùng hoàng hậu."

Thạch Nghị nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra bây giờ nàng có vẻ là bạn rồi.

“Hợp tác chuyện gì?”

Kỳ thật hắn hiểu rất rõ, tuy nói là hợp tác với hắn nhưng sợ rằng thật sự là muốn hợp tác với hoàng hậu.

Vì vậy Thạch Nghị phải giải quyết thật cẩn thận, không thể tùy tiện đáp ứng yêu cầu của Thục phi.

"Thạch công công, chúng ta tới trong đình phía trước ngồi, từ từ nói chuyện."

Thạch Nghị do dự một chút sau cũng gật đầu đồng ý.

Hắn cũng muốn nhân cơ hội này để quan sát Thục phi.

Hai người đi về phía đình, nguyên lai vì Thạch Nghị đã bị lộ nên cũng không muốn tiếp tục kính cẩn Thục phi như trước.

Nhưng Thục phi vẫn đưa tay ra, Thạch Nghị đành phải tiếp tục dìu nàng đi tới.

Không biết Thục phi này sẽ giở trò gì, hắn chỉ có thể từng bước chờ xem.

“Ý người là gì, nương nương?”

"Yên tâm, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, trước tiên trả lời mấy vấn đề đi."

!!!

Thạch Nghị nhất thời không nói nên lời, còn chưa bắt đầu nói chuyện đã liền muốn thử hắn trước?

Thục phi sao có thể tùy tiện như vậy?

“nương nương nếu không có chuyện gì thì ta về trước!”

Hắn đã quyết định nếu Thục phi không nói ra chuyện này trước thì sẽ chẳng có cái đếch gì để thảo luận.

Nhìn thấy thái độ kiên định của Thạch Nghị, Thục phi mím môi khen ngợi.

"Thạch công công thật khó đối phó, lại thông minh như vậy, chẳng trách trước đó hắn giả ngu lừa gạt hoàng thượng."

"Được rồi! Trước tiên hãy nói chuyện trước."

"Với sự thông minh của Thạch công công, ngươi hẳn có thể nghĩ ra, tuy ta nói hợp tác với ngươi nhưng thật ra là đang hợp tác với hoàng hậu."

Hắn đương nhiên đã hiểu, nhưng Thạch Nghi cũng không ngắt lời Thục phi.

"Ta biết Hạ Hầu gia nhất định vẫn còn rất cường đại, tại sao không hợp tác với ta, chúng ta sẽ cùng nhau lật đổ Ngao gia."

"Chỉ cần hoàng hậu đồng ý, ta sẽ tôn trọng nàng ấy!"

Bạn đang đọc Giả thái giám của hoàng hậu tuyệt sắc của Tiêu Mộng Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zth2k
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.