Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai nữ nhân trong rừng đá

Phiên bản Dịch · 1622 chữ

Nhìn thấy bộ dáng của Ngao Linh, Hoàng Hậu hiểu ra và trợn mắt nhìn Thạch Nghị.

Đúng là nàng đã nói với Thạch Nghị có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn với công chúa, nhưng nàng không thể chịu được nếu hắn làm điều đó trước mặt mình.

Sắc đảm của hắn cũng quá lớn a.

Nhưng dù là vậy thì nàng cũng chỉ trách trong lòng, còn ở trước mặt Ngao Linh nàng tỏ vẻ không quá quan tâm đến.

Hoàng hậu kéo Ngao Ling sang bên kia nói chuyện, để Thạch Nghị sang một bên.

"Cô, Thạch Nghị võ công cao như vậy sao không để hắn đưa ngươi ra khỏi đây."

“Sao người không tìm một nơi lẩn trốn, giấu tên để ngăn phụ hoàng không tìm được ngươi?”

Nàng không hài lòng với việc Hoàng Hậu bị nhốt trong lãnh cung lạnh lẽo, nhưng nàng cũng không thể thay đổi quyết định của phụ hoàng mình.

Không thể giúp được cô cô khiến Ngao Linh cảm thấy có chút áy náy.

Thành thật mà nói Hoàng Hậu rất biết ơn Ngao Linh. Nhưng nàng có thể trốn đi đâu?

Chỉ sợ nàng vừa lẻn ra khỏi cung, cẩu hoàng sẽ sớm phát hiện ra, phong tỏa khắp nơi đến lúc đó họ có thể trốn đi nơi nào?

Nữ hoàng thở dài, đứng dậy lắc đầu.

"Ngao Linh, ngươi suy nghĩ quá đơn giản. Toàn bộ Vương quốc Thanh Phong này đều thuộc về phụ hoàng ngươi. Chỉ bằng vào một ý chỉ của hắn ta có thể trốn được đi đâu?"

Hoàng hậu cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ đợi bá vương thần công của Thạch Nghị tiến bộ thì mới có cơ hội.

Ngao Linh tiếp tục trò chuyện với Hoàng Hậu để giải tỏa nỗi buồn chán. Điều đó khiến Hoàng Hậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Ngao Linh cũng rất tinh tế nàng không đề cập đến những chuyện khiến Hoàng Hậu không vui.

Thạch Nghị ở một bên rất buồn chán, đành ngồi phơi nắng.

Cho đến khi hoàng hậu bảo hắn mang Ngao Linh công chúa trở về. Trên đường, hai người cứ đi như vậy lúc đi đến một nơi khá xa, công chúa Ngao Linh mới dừng lại.

Nàng quay lại nghiêm túc nhìn Thạch Nghị, điều này khiến hắn thấy có chút bối rối.

"Có chuyện gì?"

Ngập ngừng hỏi, dường như dọc đường đi hắn cũng không hề thiếu tôn trọng gì với nàng. Hắn không nghĩ ra mình đã làm điều gì xúc phạm đến nàng.

"Thạch Nghị, ngươi dám đem cô cô ta rời khỏi nơi này không? Ta có thể nghĩ biện pháp để ngươi đem nàng rời khỏi hoàng cung."

"Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, ngươi có thể sống ẩn dật, chăm sóc tốt cho cô ta."

“Muốn nữ nhân thì có tiền là đủ nhưng ngươi không thể làm gì cô cô ta nếu không ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”

Nàng không hề biết rằng Thạch Nghị và cô cô của mình đã có một chân từ lâu và cũng chính cô của nàng là người chủ động.

Thấy Thạch Nghị không lên tiếng nàng nghĩ hắn như đang lo lắng nên vội nói:

"Ngươi không cần lo lắng, Thanh Phong quốc lớn như vậy, ngươi chỉ là ẩn trốn ở nơi hoang vắng cho dù phụ hoàng có phái người đi tìm cũng khó tìm được."

Nàng vẫn suy nghĩ quá đơn giản cho dù Thạch Nghị có làm theo lời nàng nói thì mọi chuyện sẽ ổn sao?

Suy cho cùng, con người khi còn sống vẫn cần giao tiếp và mua bán.

Có rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày cần được trao đổi để có được. Mà chỉ cần có giao dịch tồn tại thì sẽ luôn bị phát hiện.

Dưới phần thưởng hậu hĩnh mà cẩu hoàng treo ra, Thạch Nghị và Hoàng hậu thực sự quá khó để trốn tránh.

Thạch Nghị nhìn công chúa ngây thơ, chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

"Sao ngươi lại cười? Hừ! Nếu ngươi không muốn thì quên đi. Ta sẽ tìm người khác."

Dù có phần ngây thơ nhưng nàng thực sự muốn Hoàng Hậu rời đi và sống một cuộc sống tốt đẹp.

Chỉ là nàng vẫn chưa hiểu được lòng người là một thứ rất đáng sợ, thế giới bên ngoài luôn luôn có đủ mọi loại người.

Nàng chỉ là một bông hoa trong nhà kính, làm sao có thể hiểu được sự kinh khủng của thế giới bên ngoài.

"Không có gì đâu công chúa, tốt nhất người đừng lo lắng quá. Có một số việc không đơn giản như người nghĩ."

"Tới đây thôi"

"Ta sẽ để người lại ở đây, tạm biệt. "

Thời Nghi không nói nhiều, xoay người rời đi.

Ngao Linh công chúa tức giận đến mức giậm chân, nhưng nàng không thể làm gì được.

Trong lòng nàng rất tức giận Thạch Nghị, cảm thấy nụ cười lúc trước của Thạch Nghị như đang giễu cợt nàng.

Nàng càng nghĩ càng tức giận, trong lòng có chút oán hận. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Thạch Nghị cũng không quay về lãnh cung mà đi vòng xung quanh.

Dù đã ở trong hoàng cung một thời gian nhưng sau khi xuyên không đến thế giới này, hắn đã bị đưa đến lãnh cung lạnh lẽo.

Hắn thậm chí còn không biết hậu cung rộng bao nhiêu và có những nơi vui chơi nào không. Bây giờ hắn cũng muốn tận dụng cơ hội một chút để đi dạo một vòng và quan sát.

Chỉ cần không gặp được cẩu hoàng, hắn sẽ có đường trốn thoát.

Khắp nơi trong hậu cung này đều giống như một khu vườn rộng lớn, khắp nơi đều có cảnh đẹp.

Cẩu hoàng đế cũng thực sự rất biết cách hưởng thụ, hắn cũng sẽ tạo ra những thú vui cho các mỹ nhân trong hậu cung của mình.

Không biết có phải vì nơi Thạch Nghị đi vào quá xa hay không nên từ nãy giờ hắn gặp rất ít người. Hắn chỉ thỉnh thoảng gặp qua một cung nữ thôi.

Lúc này hắn rẽ vào một sân trong khu rừng đá, rừng đá bên trong này thực sự rất độc đáo.

Có vẻ như nó được sinh ra theo cách này. Những khu rừng đá này phát triển có trật tự và vị trí của chúng cũng rất đặc biệt.

Cho dù ngươi nhìn nó như thế nào, nhìn từ góc nào thì nó vẫn sẽ đẹp. Mà cái sân này cũng không nhỏ, Thạch Nghị rẽ vào một góc.

Thực tế có một hồ nước nhân tạo được xây dựng trong khu rừng đá này, nước trong vắt chảy chậm.

Thạch Nghị đi tiếp vào trong, đi được nửa đường thì bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng nữ nhân rên rỉ.

Điều này khiến hắn có chút bối rối, ai sẽ đến đây mà làm chuyện đó?

Lặng lẽ đến gần và chăm chú lắng nghe, hắn nhìn thấy không chỉ có một mà là tới hai nữ nhân.

Hai nữ nhân này đang làm gì ở đây? Nghe giọng nói hình như đang cố đè nén.

"wtf, Họ xay đậu phụ thật à?"

Hắn là người xuyên không nên tất nhiên vẫn có một số kinh nghiệm về những điều này.

Dù sao kiếp trước hắn cũng từng nghe người ta nói đến chuyện này, nhưng hắn chưa từng tận mắt chứng kiến bao giờ.

Vậy thì sao không nhân cơ hội này để xem?

Thành thật mà nói hắn đã vốn muốn xem nó từ lâu, cũng không biết bọn họ có cảm thấy sướng khoái hay không.

Hắn cũng muốn biết bọn họ dùng kỹ năng như thế nào. Nghĩ đến đây nhịp tim của Thạch Nghị tăng tốc, hắn mơ hồ có chút mong chờ.

Nhưng hắn còn chưa kịp tiến lại gần thì đã có người từ phía bên kia của rừng đá đi vào.

Từ giọng nói, hắn đoán cũng có tới vài người. Thạch Nghị đành phải nhanh chóng trốn vào rừng đá, cảm thấy lo lắng cho hai nữ nhân kia.

Chỉ sợ hai nữ nhân này sắp bị phát hiện, không biết là phi tần nào? Hay vẫn là cung nữ?

Đương nhiên theo suy đoán của Thạch Nghị, khả năng là cung nữ.

Quả nhiên, hai người đang say sưa hoàn toàn không chú ý đến có người tới, thanh âm cũng càng lúc càng lớn.

Chắc đang vào thời khắc quan trọng a!

Thanh âm đó thực sự đã thu hút sự chú ý của nhóm người bước vào.

Thạch Nghị nhìn qua thấy người dẫn đầu ăn mặc quý phái, cao ráo và có dáng người rất đẹp.

Có lẽ là một quý phi nào đó. Lúc này nàng khẽ cau mày, giận dữ mắng:

"Là ai?"

Sau đó nàng bảo người bên cạnh tiến lên kiểm tra.

Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói của nàng, còn có chút tức giận.

Hai nữ nhân đang xay đậu phụ bên trong sợ hãi đến mức không kịp mặc quần áo đã vội bỏ chạy.

Nhưng họ vẫn bị chặn lại bởi bốn cung nữ khác.

"Nương nương tha mạng."

"Nương nường tha mạng."

Hai nữ khỏa thân quỳ trên mặt đất, quỳ lạy cầu xin tha mạng.

Thì ra là hai cung nữ.

Bạn đang đọc Giả thái giám của hoàng hậu tuyệt sắc của Tiêu Mộng Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zth2k
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.