Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đọ sức

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Những người này thực sự đã tìm đến đây.

Tô Dung Dung muốn nói chuyện nhưng Thạch Nghi giơ tay ngăn cản.

Sau khi quan sát một lúc hắn lặng lẽ đến bên giường nói nhỏ với Tô Dung Dung.

"Người của Lý chưởng quỹ đều đang ở đây đừng làm ồn, ta ra ngoài xem."

Hắn lo lắng những người này sẽ vào đây kiểm tra, người ở đây sẽ vô tình nói cho họ biết.

Vì an toàn, Thạch Nghị nghĩ đến việc ra ngoài xem xét nếu phát hiện có chuyện gì sẽ lập tức quay lại mang Tô Dung Dung đi.

Thạch Nghị không biết những chi tiết nhỏ này cũng như thời điểm hắn bôi thuốc và băng bó cho Tô Dung Dung, thái độ nhiệt tình của hắn khiến Tô Dung Dung có chút cảm động, có ấn tượng tốt.

Chẳng trách thái độ của nàng thay đổi nhiều đến vậy. Tất cả là vì nguyên nhân này.

Ngay khi Thạch Nghị đang định đi về phía cửa thì Tô Dung Dung đã tóm lấy hắn. Ánh mắt của nàng thay đổi trở nên dịu dàng hơn rất nhiều khác hoàn toàn với vẻ hung hăng trước đây.

Thạch Nghị quay đầu nhìn nàng có chút khó hiểu, ánh mắt dò hỏi.

"Chú ý an toàn."

Tô Dung Dung vội vàng buông ra, ánh mắt lảng tránh.

Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được mấy chữ này.

Thời Nghị gật đầu rồi biến mất khỏi tầm mắt Tô Dung Dung.

Nàng khập khiễng đi ra cửa nhưng không thấy Thạch Nghị.

Nhưng nàng chắc chắn rằng nếu những người đó có phát hiện ra mình Thạch Nghị cũng sẽ không bao giờ phản bội nàng.

Hắn sẽ không rời đi một mình mà bỏ nàng lại.

Hai người chỉ quen nhau một thời gian ngắn nhưng nàng vẫn tin tưởng vào tính cách của Thạch Nghị.

"Này! Chủ tiệm, ngươi ở đây có thấy một nam một nữ không? Người đàn ông cao lớn, còn người phụ nữ bị thương ở chân di chuyển khó khăn."

Nhị chưởng quỹ trực tiếp đi tới quầy đồng thời cũng lấy ra một đồng bạc đặt lên quầy.

Một số người đi theo không ngừng quan sát xung quanh và đánh giá nơi này.

Thạch Nghị núp sau cây cột hắn có thể nghe thấy rõ ràng. Những người này đã tiến vào, xem ra bọn họ không thể ở lại đây được nữa.

Chủ tiệm chắc sẽ không nói nhiều nhưng không có gì đảm bảo rằng những phục vụ trong cửa hàng cũng sẽ không nói.

Vì an toàn, Thạch Nghị quyết định đem Tô Dung Dung đi trước như một bước.

Hắn lặng lẽ rời đi trở về phòng nói với Tô Dung Dung

"Nằm trên lưng ta, ta cõng ngươi đi."

Thời gian không còn nhiều, Thạch Nghị cũng không muốn nói nhảm.

Tô Dung Dung bây giờ không còn rụt rè như lúc đầu mà đã thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng không nói gì trực tiếp nằm trên lưng Thạch Nghị cảm nhận hơi ấm từ hắn. Thạch Nghi mở cửa sổ ra, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân và giọng nói ồn ào.

Không cần phải nghĩ đó chắc chắn là tên nhị chưởng quỹ và người của hắn.

Đây cho thấy lựa chọn của Thạch Nghị là chính xác, không chút do dự hắn nhảy ra khỏi cửa sổ trốn thoát trước.

Hai người ngã xuống đường, người dân lao tới cửa sổ hò hét ầm ĩ. Yêu cầu cả hai dừng lại, nhưng hắn không ngu mà đi dừng.

Tô Dung Dung thậm chí còn nhăn mặt trừng mắt với những người đó. Khía cạnh vui vẻ này là điều Thạch Nghị chưa từng thấy trước đây.

Có lẽ hầu hết nữ nhân đều là vậy!

Có rất nhiều người đi bộ trên đường vào ban ngày, chưa kể đây là trên một con phố đông đúc. Không giống như Phong Tiêu tửu lầu nằm trong một con hẻm yên tĩnh.

Đám người nhị chưởng quỹ mắt thấy khoảng cách đã khá xa vốn muốn dùng cung tên bắn. Nhưng sau đó đã nghĩ lại liệu bọn hắn có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của triều đình không tuy đã đầu hàng hoàng thất nhưng bọn hắn cũng chỉ như những con chốt.

Bên này, Thạch Nghị vẫn đang cõng Tô Dung Dung trên lưng. Với kỹ năng của hắn việc di chuyển giữa đám đông dễ dàng như ăn bánh, rất thoải mái nhẹ nhàng.

Tô Dung Dung nằm ở trên lưng lại một lần nữa cảm giác được Thạch Nghị không đơn giản chút nào.

Nếu là nàng cho dù có không cõng ai trên lưng cũng không thể nhanh bằng Thạch Nghị. Từ đó có thể thấy sức mạnh của hắn cao hơn nàng, hơn rất nhiều.

Chỉ là Tô Dung Dung có chút kỳ quái, nàng luôn cảm thấy Thạch Nghị sử dụng thủ đoạn có chút quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra.

Lần này, hầu như không cần tốn nhiều công sức để loại bỏ bọn chúng.

Trùng hợp là ngay lúc này họ gặp được ca ca của Tô Dung Dung đang ra ngoài tìm nàng.

"Dung Dung?"

Nàng vẫn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy thanh âm giống như của ca ca đang gọi nàng.

Đó gần như là một phản ứng bản năng khi nàng nhìn lại thấy Tô Dũng đang dẫn theo Sử Nữu và những người khác đi đến.

"Dung Dung? Ta rất nhớ ngươi, ngươi đã đi đâu? Đây là, tại sao các ngươi lại ở cùng nhau?"

Sử Nữu rất vui vẻ thậm chí có chút hưng phấn khi nhìn thấy Tô Dung Dung.

Nhưng là nhìn thấy Tô Dung Dung nằm trên lưng Thạch Nghị, nàng lại có chút xấu hổ.

Suy cho cùng nàng cũng là thích Thạch Nghị, sự đặc biệt mạnh mẽ của hắn đã trực tiếp chinh phục nàng.

"Ngươi là ai? Đặt muội muội ta xuống"

Tô Dũng cau mày thật sâu gần như chạm vào nhau, khuôn mặt vuông vức trông có chút uy nghiêm.

Hắn chưa từng gặp Thạch Nghị nên không biết.

Hắn còn chĩa chiếc rìu trong tay vào Thạch Nghị một cách thô lỗ.

Có vẻ như chỉ cần Thạch Nghị dám từ chối, hắn sẽ dùng rìu chặt Thạch Nghị.

"Tỷ, tỷ có phải đang bị tên đó uy hiếp phải không? Chúng ta đã nói với tỷ là tên này rất nguy hiểm nhưng tỷ vẫn không tin."

Một trong những người đi theo Tô Dung Dung trước đó nói.

Hắn đã từng gặp Thạch Nghị trước đây.

Khi Tô Dũng nghe thuộc hạ nói, hắn càng tức giận hơn.

Tên này thực sự đã đe dọa muội muội mình? Đây không phải là đang tìm cái chết sao?

Những chiếc rìu trong tay hắn va chạm vào nhau, phát ra từng tiếng chói tai.

"Im đi, bớt nói những điều vô nghĩa lại."

Tô Dung Dung trừng mắt nhìn tên cấp dưới đang nói nhảm làm hắn sợ đến mức cúi đầu lui về sau.

Lúc này Tô Dung Dung đã xuống và tựa hồ đang đổ lỗi cho Tô Dũng.

"Ca, ta không sao nhưng ngươi không thể lộn xộn, chúng ta đều là người nhà."

"Ở đây nói chuyện không tiện, rời khỏi đây trước đi."

Tô Dũng vẫn nghi hoặc nhìn Thạch Nghị, thấy Thạch Nghị không làm gì nên gật đầu đồng ý.

Cả đám cùng tiến về nơi ẩn náu của họ. Tô Dung Dung nắm lấy tay Thạch Nghị một cách tự nhiên còn nở nụ cười.

Thỉnh thoảng giới thiệu những người này với hắn.

Người đầu tiên được giới thiệu là ca ca Tô Dũng của nàng.

Thạch Nghị thoát khỏi tay nàng, tiến lên trước đưa tay ra muốn bắt tay với Tô Dũng.

Nhưng Tô Dũng lại không hiểu ý của Thạch Nghị may là hắn vẫn đưa tay ra bắt tay với Thạch Nghị.

Hắn siết chặt hơn gần như theo bản năng. Thạch Nghị làm sao biết Tô Dũng sẽ làm vậy nhưng hắn vẫn tiếp tục còn vận sức lên để đọ với Tô Dũng.

Vô tình cái bắt tay này của hai người đã thành một cuộc đọ sức.

Vẻ mặt Tô Dũng dần dần thay đổi, từ khinh thường chuyển sang nghiêm túc, sau đó ngạc nhiên rồi có chút xấu xí.

Thạch Nghị lúc đầu có chút sửng sốt sau đó lại mỉm cười còn về sau thì không thay đổi.

Trên mặt hắn có vẻ thoải mái như thể đó chỉ là một cái bắt tay bình thường.

"Đau ,đau quá, buông ra, buông ra."

Tô Dũng đau đớn hét lên, Thạch Nghị vừa buông tay ra liền nhanh chóng lùi lại không ngừng run rẩy.

Thạch Nghị trông vẫn bình thường và điềm tĩnh như không có gì xảy ra.

Tuy nhiên lúc nhìn đến Sử Nữu, ánh mắt hắn tự nhiên mà ghim thẳng vào một nơi hoàn toàn trái ngược với Tô Dung Dung.

Cử động nhỏ này tự nhiên cũng bị Tô Dung Dung chú ý, nàng dùng tay nhéo mạnh cánh tay Thạch Nghị.

Bạn đang đọc Giả thái giám của hoàng hậu tuyệt sắc của Tiêu Mộng Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zth2k
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.