Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân cơ hội tu luyện

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Từng dấu hỏi xuất hiện Thạch Nghị rất nhanh phát hiện mình đã mắc lừa. Bốn người này chính là một phe từ biểu hiện bọn họ bây giờ đến xem thì cô gái kia là người đứng đầu.

Xem ra vẫn là hắn quá đơn thuần dễ dàng tin tưởng nữ nhân. Quả nhiên, người ta nói không sai nữ nhân càng xinh đẹp càng phải cẩn thận.

Nữ nhân kia thấy Thạch Nghị tỉnh lại liền vặn vẹo eo thon trong tay nghịch một cây dao nhỏ.

Nụ cười trên mặt không có chút nào che giấu. Nhìn qua tựa hồ đang cười nhạo Thạch Nghị ngu xuẩn hoặc là đang đắc ý.

"Ngươi không phải thái giám trong cung sao? Làm sao vẫn còn...?"

Lời này khiến Thạch Nghị giật mình nàng làm sao biết hắn là nam nhân?

Nghĩ tới đây hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía dưới bụng. Chẳng lẽ nữ nhân này thừa dịp mình tối qua thật ngủ say... Chẳng lẽ hắn đã bị cưỡng hiếp..

Loại này khả năng này cũng là khá lớn.

Thạch Nghị một lần nữa cảm thán tính cảnh giác của mình vẫn còn quá kém để cho bị mắc lừa như này.

Hắn bây giờ mới hiểu được giang hồ đáng sợ.

Nữ nhân kia sau khi đến gần đem đao nhỏ đặt ở bên bên môi liếm mấy cái.

Giọng nói âm nhu lần nữa vang lên.

"Ngươi là cẩu hoàng đế phái ra ngoài? Là muốn giết ai? Nếu không nói, ta sẽ để cho ngươi biến thành thái giám thật sự."

Nàng vừa nói vừa đưa tay

Thạch Nghị biến sắc, người đàn bà này thật là không nói hai lời liền muốn động. Nghe lời nàng tựa hồ Thạch Nghị từ lúc mới đi ra hoàng cung đã bị bốn người này biết.

Bọn họ rốt cuộc là ai? Lại dám nhìn chằm chằm hoàng cung. Bất quá cũng may bọn họ không giống người của hoàng đế.

Nếu không cũng sẽ không mắng hắn là cẩu hoàng đế.

Dĩ nhiên bây giờ đã trải qua chuyện bị trói như này, Thạch Nghị cũng không dễ dàng kết luận càng sẽ không nói chuyện.

Một khi vội vàng sẽ không thiếu được nói sai một điều gì đó. Bây giờ nhìn có vẻ bốn người này không giống người bên hoàng đế kia.

Nhưng cũng chỉ là suy đoán ai cũng không thể bảo đảm đó là thật. Thấy Thạch Nghị vẫn không mở miệng nói chuyện lực đạo trên tay nàng gia tăng.

Thạch Nghị lần nữa biến sắc cô nàng này thật đúng là hổ. Người bình thường sẽ dám làm chuyện này sao?

Trong lòng tuy khó chịu nhưng lại không thể làm gì, bây giờ đang bị buộc chặc. Muốn sử dụng bá vương thần công cũng khó.

Hắn cắn chặt răng giữ vững không mở miệng hung hăng trợn mắt nhìn nàng.

"Đại tỷ, chúng ta vẫn là mau rút lui đi bên kia Tô lão đại còn đang chờ chúng ta!"

Người nói chính là tên đàn ông tối qua kia. Hắn lúc này cùng tối hôm qua hoàn toàn khác biệt.

Cô gái gọi là Tô Dung Dung. Nàng nghe vậy, hung hăng trợn mắt nhìn thủ hạ, khiến cho gã lập tức im miệng không dám nhiều lời nữa.

Còn không tự chủ lui về phía sau hết mấy bước tựa hồ là vô cùng sợ Tô Dung Dung.

"Ta là lão đại các ngươi hay là hắn là? Hừ! Còn dám nhiều lời, ta sẽ cho ngươi cũng thành thái giám, ném vào hoàng cung."

Tô Dung Dung thật đúng là cọp cái, nói tới chuyện này là một chút cũng không thấy ngượng. Một chút băn khoăn cũng không có.

Khó trách tối hôm qua tên thủ hạ kia diễn lại giống như thật chỉ sợ là đã sớm muốn đối đãi như vậy với Tô Dung Dung!

Bất quá lúc này Tô Dung Dung cũng buông lỏng tay. Thạch Nghị cũng thở phào một hơi, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút. Còn tiếp tục tiếp tục như vậy, hắn cũng không biết sau này còn có thể dùng hay không? Có phải hay không sẽ thật sự trở thành thái giám.

Trong lòng đối với Tô Dung Dung đã có chút cừu hận. Suy nghĩ chỉ cần sau khi thoát thân nhất định phải tìm cơ hội để cho nàng nếm thử.

"Mang đi."

Cũng không biết bọn họ có phải đã sớm chuẩn bị? Một người trong đó đẩy một chiếc xe đẩy xuất hiện phía trên chất đống một bọc túi bao bố.

Không biết bên trong là thứ gì, có lẽ là lương thực hoặc là những thứ khác vật dụng khác. Đem Thạch Nghị bỏ vào bao ném lên xe đẩy.

Tay hắn bị buộc chặc ngay cả miệng cũng bị dán lại. Thạch Nghị nằm mơ cũng không nghĩ tới vừa ra khỏi cung sẽ gặp chuyện như vậy.

Bị một nữ nhân lừa suy nghĩ một chút trong lòng cũng khiến hắn nổi giận. Nhưng bây giờ cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mặc cho bọn họ làm bậy.

Xe đang chuyển động, cũng không biết sẽ bị bọn họ mang đi nơi nào. Bị bao bố đè ở trên người khiến cho lưng hắn cảm thấy ê ẩm.

Ngay cả thở cũng khó khăn.

Cũng không biết qua bao lâu, Thạch Nghị đã mệt mỏi hết sức bất tri bất giác như muốn chìm vào giấc ngủ.

Xe lúc mới dừng lại hắn cũng bị người mang đi ném ở một gian phòng chứa củi.

"Thật không biết đại tỷ muốn làm gì? Mang một người như vậy còn không bằng trực tiếp giết bớt thêm nhiều chuyện."

"Chớ có làm bậy cẩn thận bị đại tỷ đại biết nhìn xem ngươi có chết không."

"Đi nhanh đi!"

Hai người kia đóng cửa lại liền rời đi.

Toàn bộ phòng chứa củi vừa bẩn vừa lộn xộn lại còn tối đen.

Cũng không biết qua bao lâu Tô Dung Dung lần nữa xuất hiện bất quá lần này còn mang theo một người.

Nhìn qua trông lớn tuổi hơn một chút nhưng so với Tô Dung Dung càng có mùi vị của nữ nhân hơn.

Bởi vì Tô Dung Dung là “thái bình”(lép) còn không bằng để cho muỗi cắn nhiều một chút ít nhất cũng sẽ phồng ra.

"Dung dung, hắn nhìn qua như sắp chết rồi nếu không đem vải lấy ra đút hắn một chút thức ăn."

" Ừm, cũng tốt, Sử Nữu tỷ giao hắn cho ngươi, nói cho ngươi một bí mật hắn là thái giám giả bây giờ là của ngươi mặc cho ngươi xử trí."

Tô Dung Dung nở nụ cười khóe miệng giương lên giống như âm mưu được như ý vậy.

Mà nữ nhân khi nghe thấy lời Tô Dung Dung cả người chấn động một cái, lập tức hung phấn. Nụ cười trên mặt càng đậm thêm mấy phần tựa hồ còn có vẻ tham lam.

"Cám ơn Dung Dung vẫn là ngươi tốt với ta, Đã lâu rồi không có nếm được tư vị đàn ông tối nay ta phải chơi lớn một đêm."

Thạch Nghị vốn là mơ mơ màng màng sau khi nghe thấy Sử Nữu thì lập tức tỉnh lại.

Hắn từ trong mắt nàng thấy được vẻ tham lam nồng đậm.

Tô Dung Dung rời đi còn đóng cửa lại.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

"Ta, ta đã có nữ nhân, không muốn "

Đáng tiếc Thạch Nghị giãy giụa cũng không bao lâu liền bị Sử Nữu ép xuống. Dù sao cũng bị ném trong bao bố lâu như vậy làm gì còn khí lực. Cả tay chân càng bị buộc chặc bây giờ chỉ có thể mặc cho nàng định đoạt.

Tô Dung Dung ở ngoài nghe được trong kho chứa củi dị thường, đỏ mặt.

Cũng may nàng nghe lén một hồi liền rời đi còn phân phó không cho phép người đến gần. Dù Thạch Nghị không nguyện ý nhưng cũng không có cách nào.

Hắn là người không dễ chịu thua càng không thể nào để cho người khác khi dễ nhất là nữ nhân. Bây giờ chỉ có thể nhịn nhục nắm cơ hội này bắt đầu tu luyện bá vương thần công.

Sử Nữu căn bản không có nghĩ đến Thạch Nghị sẽ tu luyện công pháp như vậy nhưng nàng là càng ngày càng hưng phấn. Bao nhiêu năm chưa từng làm trong lòng bây giờ đang rất vui vẻ còn khen Tô Dung Dung đã cho nàng chỗ tốt lớn.

Từ khi chồng nàng chết cho tới bây giờ đều là độc thân. Bao nhiêu ban đêm phòng không gốc chiếc một thân một mình, nhưng thời gian dài vẫn là không nhịn được.

Nàng quyết định tối nay sẽ là một đêm điên cuồng chỉ bất quá theo thời gian kéo dài nàng dần dần có ý đầu hàng.

Bạn đang đọc Giả thái giám của hoàng hậu tuyệt sắc của Tiêu Mộng Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zth2k
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.