Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng đế này là một kẻ cặn bã

Phiên bản Dịch · 974 chữ

"Đồ chó hoàng đế đó, ngay trước mặt văn võ bá quan làm nhục ta, đánh ta, thậm chí còn muốn ta "

Hoàng hậu nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt, có chút không nói được.

Hơi ngưng lại, lau nước mắt rồi nói tiếp.

"Từ khi ta vào cung, chúng ta không có chân chính động phòng qua, mỗi ngày đều bị chó hoàng đế chơi thủ đoạn đánh, sau lưng ta đã sớm vết thương chồng chất."

"Hắn chính là súc sinh, hắn thích thú khi dùng roi đánh ta, hắn chính là tên cặn bã, thứ bại hoại."

"Cưới ta, chính là vì trả thù Hạ Hầu gia ta, để cho ta khi làm hoàng hậu,đứng càng cao, ngã càng đau."

"Nhưng chúng ta có thể làm gì đây? Hạ Hầu gia sớm bị chó hoàng đế chém chết hầu như không còn, ta chẳng qua chỉ là đồ chơi của hắn."

Đứng ở một bên, thái giám Thạch Nghị lẳng lặng lắng nghe vị hoàng hậu bất hạnh này.

Nếu không phải lúc này hoàng hậu đã cởi xuống tấm lụa mỏng

Nhìn những vết sẹo dày đặc kia mà giật mình, chằng chịt vết thương.

Thạch nghị sợ rằng còn chưa tin đây là thật.

Hoàng hậu bị Hoàng thượng ngược đãi, loại chuyện này, rất là hiếm lạ.

Nàng hôm nay còn bị đánh vào lãnh cung, không bao giờ có thể bước ra bên ngoài một bước.

Đây đối với hoàng hậu mà nói, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.

Nói không chừng trong thời gian ngắn, Hoàng thượng sẽ không lại tới lãnh cung ngược đãi nàng.

Toàn bộ lãnh cung bên trong chỉ có hai người, một hoàng hậu, một thạch nghị, ngay cả một cả một cung nữ cũng không có.

Cũng là Thạch Nghị xui xẻo, hôm nay vừa vặn xuyên tới, chưa kịp thích ứng, nhìn qua có chút ngu.

Hoàng đế lão nhi vừa vặn nhìn thấy bộ dang như kẻ ngu kia của hắn, trực tiếp đem hắn an bài ở lãnh cung.

Mới có một màn trước mắt này.

Hoàng hậu thấy hắn ngu ngơ, mới dám cởi xuống lụa mỏng trên người.

Đem khổ não trong lòng mình nói ra.

Một hồi lâu, Hoàng hậu nương nương mất mác, tự giễu nói

"Ta nói cho ngươi nghe làm gì chứ ?"

"Một người ngu, còn là thái giám, có thể giúp được ta cái gì?"

Dừng một chút,

" Quên đi, Tiểu Thạch Tử tới giúp ta bôi thuốc."

Hoàng hậu lần nữa liếc mắt nhìn Thạch Nghị chỉ ngây ngốc đứng, dáng dấp ngược lại là tuấn tú, đáng tiếc là người ngu.

Nàng từ trong ngực lấy ra bình thuốc duy nhất, nhưng đã không còn lại bao nhiêu.

Đây là nàng từ Hạ Hầu gia mang ra ngoài, khoảng thời gian này chó hoàng đế đánh đập, toàn dựa vào chai thuốc này.

Nếu không,vết thương trên người nàng căn bản không cách nào tốt nhanh như vậy.

Hơn nữa sau mỗi lần bị đánh, chó hoàng đế đều hạ lệnh, không cho phép bất kỳ người nào cho hoàng hậu dùng thuốc.

Thạch nghị đi tới, từ trên tay hoàng hậu nhận lấy kim sang dược, vô tình chạm vào tay nhỏ bé của hoàng hậu.

Trong lòng có chút chập chờn, cộng thêm mới vừa rồi hoàng hậu nói, tựa hồ chỉ cần Thạch Nghị không phải thái giám, là có thể giúp nàng.

Nghĩ tới đây, Thạch Nghị lần nữa len lén đánh giá hoàng hậu.

Lúc này hoàng hậu, một tay che ở trước người, phòng ngừa quần áo sẽ tuột xuống làm lộ sạch.

Nàng cẩn thận nằm sấp ở trên giường, lo lắng động tác quá lớn, sẽ động đến vết thương, khiến cho đau đớn trầm trọng hơn.

Thật ra thì, hoàng hậu rất xinh đẹp, vóc người thì không cần phải nói, trước sau đều rất nổi bật.

Mặt trứng ngỗng tràn, làn da mịn màng trắng trẻo.

Một mỹ nữ như vậy, cẩu hoàng đế cũng thật là may mắn.

Nhưng một tấm lưng xinh đẹp đã bị vùi dập, để lại đầy những vết sẹo gớm ghiếc.

Một vẻ đẹp hoàn mỹ đã không còn.

Thật đáng thương!

Thạch nghị cầm kim sang dược, mặt trên có hơi ấm hoàng hậu còn dư lại, cùng với mùi thơm cơ thể.

Hắn thừa dịp hoàng hậu nằm, hít một hơi thật sâu.

"Hòn đá nhỏ, ngươi lề mề gì vậy? Nhanh lên một chút bôi thuốc cho ta, sau lưng rất đau."

"Nga."

Thạch nghị ngu ngơ trả lời một tiếng, vụng về mở lọ thuốc, thiếu chút nữa làm đổ trên đất.

"Thật là đần chết, tay chân vụng về, làm sao đần như vậy?"

Hoàng hậu rất là bất mãn, nhưng là sau lưng như cũ vẫn đau đớn, nàng cũng không có cách nào, lần nữa thúc giục Thạch Nghị bôi thuốc.

Thạch Nghị lần này cẩn thận rất nhiều, cúi người xích lại gần.

Từng điểm từng điểm đem kim sang dược bôi lên địa phương bị quất roi.

Tay hắn vô tình chạm vết thương, làm thân thể mềm mại run lên, phát ra âm thanh đau đớn.

Thân thể cứng lên, nắm tay nhỏ bé nắm chặt, nghiến chặt răng.

Ngay tại lúc này, bàn tay đang nắm quần áo ngăn không cho nó tuột xuống, không biết lúc nào đã buông lỏng.

Quần áo rơi xuống giường, cho dù là nằm. Thạch Nghị thật có chút lúng túng.

Khiến cho hắn có chút suy nghĩ miên man.

Lúc này mới xuyên qua, liền gặp chuyện như vầy.

Bất quá, hắn cũng biết, chỉ có thể nhìn một chút thôi, cái khác liền không nên suy nghĩ nhiều.

Bạn đang đọc Giả thái giám của hoàng hậu tuyệt sắc của Tiêu Mộng Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zth2k
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.