Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây gọi là duyên phận!

Tiểu thuyết gốc · 1341 chữ

Lý Bân áp sát, trên tay đã chộp sẵn một con dao cắt thịt từ khi nào, hắn vừa đến đã đâm vào Sử Thanh.

Sử Thanh vẫn bình thản, hắn chỉ nghiêng người né tránh, đồng thời đầu gối đã dựng lên, húc thẳng vào bụng Lý Bân.

Bịch!

Lý Bân thốn đến tận rốn, nhưng vẫn còn tỉnh táo dậm chân bậc nhảy lùi lại.

“Mẹ kiế*, mày là cái quái gì vậy? Mày đã ở khoá huấn luyện bao nhiêu năm chứ?”

Sử Thanh cũng không nhớ, những ngày đầu còn đếm, nhưng dần dần, với áp lực khoá huấn luyện, hắn đã không còn khái niệm về ngày tháng nữa.

“À thì, tao cũng không biết nữa. Nhưng mà có lẽ hơn mày nhiều năm lắm.”

“….”

Lý Bân nhắm đánh không lại liền bỏ chạy. Nhưng vừa rời khỏi phòng thì không biết bằng cách nào, Sử Thanh đã đuổi kịp hắn.

Bịch!

Một cước của Sử Thanh như trời giáng, còn đánh từ phía sau, điều này làm cho Lý Bân không kịp phản ứng bị đá văng vô tường, mặt tường bị vỡ vụn mấy mảnh.

“Khụ khụ!”

Sử Thanh cũng không muốn rắc rối, chỉ là hắn đánh cho Lý Bân bất tỉnh, sau đó rời đi.

…..

Ăn no nê, Sử Thanh về nhà tắm rồi lướt web, trò chuyện với hai người kia, hẹn ngày gặp nhau, sau đó tổ đội cùng nhau đến Giả Sinh Giới.

Ngày thứ nhất cứ vậy mà trôi qua.

Ngày thứ hai, từ sáng sớm Sử Thanh đã đi đến Thủ Đô để hội tụ với hai người kia, đến lúc trời tối đen thì hắn mới tới nơi.

Thủ đô Phồn Vinh vô cùng, chỉ những người có tiền mới có thể sinh sống ở đây. Sử Thanh giống như nhà quê lên tỉnh, sự hiện đại của nó làm hắn bỡ ngỡ rất nhiều.

Sử Thanh kiếm vội một khách sạn để tá túc qua đêm.

Cầm điện thoại lướt trên trang mạng, hiện tại khắp nơi xảy ra hỗn loạn, nhiều tội phạm hoành hành, với thân thủ lợi hại của họ, cảnh sát hầu hết đều bó tay. Giờ đây người người ra đường đều cẩn thận hết sức.

Sáng ngày 3, cũng là ngày cuối cùng ở Trái Đất, Sử Thanh có cuộc hẹn với 2 người kia vào chiều nay.

5 giờ chiều, Thủ Đô vốn tấp nập giờ đây ít người rời khỏi nhà hơn. Cảnh sát đi tuần cũng rất nhiều.

Sử Thanh cầm chiếc điện thoại trên tay, suýt chút muốn đập máy.

Tút! Tút! Tút!

Tin nhắn thì chặn hắn, ngay cả số điện thoại cũng chặn nốt, Sử Thanh vậy mà bị hai người kia chặn liên lạc. Trên tin nhắn chỉ vỏn vẹn để lại dòng thông báo.

“Xin lỗi, chúng tôi đã tìm được người khác thích hợp hơn.”

Sử Thanh bấy giờ mới hoảng, hắn tự chất vấn bản thân rằng có phải mình quá dễ dãi hay không?

Đúng vậy, chỉ qua vài dòng tin nhắn hắn đã tin người ta, dù chưa từng gặp.

Nhưng trách người ta 1 thì lại trách hắn 10. Bởi vì trong dòng tin nhắn, hai người tổ đội với hắn trao đổi với nhau rất nhiều, họ sốt sắn lo về Giả Sinh Giới. Còn Sử Thanh thì sao? Hắn chỉ lâu lâu vào đọc tin nhắn, bị người ta tag tên vào thì chỉ nhắn qua loa, “ mọi người tự quyết định.”

Vậy nên, người không thấy hắn có trách nhiệm liền rời bỏ hắn cũng phải thôi.

Sử Thanh thấm rồi, thấm nhuần lắm rồi. Giờ đây hắn mới bắt đầu lo. Nếu như 12 giờ đêm nay không tìm ra tổ đội đồng hành thì hắn sẽ phải ở trong ngục giam của Giả Sinh Giới mất.

Không được, mình phải tìm người thôi.

Sử Thanh dùng hết tốc độ, đồng thời tìm các trang mạng, nhưng người ta đều đã đủ nhóm hết mất rồi.

Đồng hồ điểm 10 giờ đêm….

Sử Thanh cả người toát mồ hôi hột, hắn cũng đã nhờ cảnh sát ra tay giúp đỡ. Trên trang mạng tuy có người đồng ý nhưng vì khoảng cách địa lý xa, Sử Thanh không thể nào đến hội mặt được, vì vậy có cũng như không.

Đang trên đường tìm kiếm, Sử Thanh ngang qua một cái cầu lớn thì có một chiếc xe ô tô sang trọng thu hút ánh nhìn của hắn.

Bỗng nhiên bánh xe bị nổ lốp, tài xế vì không thể làm chủ tay lái nên xe va vào lan can và bị chết máy.

Ầm!

Tưởng chừng như người trong xe khó qua khỏi, vậy mà bên trong xe lại có 2 người thương tích bò ra.

Sử Thanh bấy giờ mới thấy lạ, con đường này tự nhiên không có một bóng người, xe qua lại cũng không hề có. Nếu như hắn đoán không lầm, đây rõ ràng là một cuộc ám sát.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Cô gái bàn tay rỉ máu vì mảnh kính vỡ ghim vào, vẫn bình tĩnh nói.

“Tôi không sao, anh nên lo cho vết thương của mình thì hơn.”

“Tôi không sao, bảo vệ tiểu thư chính là số mệnh của tôi. Chúng ta cố gắng cầm cự vài phút nữa, ông chủ đã cử người đến rồi.”

“Tôi nghĩ chúng ta không qua khỏi đâu.” Cô gái vừa nhìn về phía trước, giọng nói có chút bi quan.

Phía trước có 6 người, nhìn độ tuổi đều còn rất trẻ. Qua đánh giá, họ chắc chắn là nhóm người được chọn đến Giả Sinh Giới.

Vệ sĩ mặc áo vét đen quay mặt lại, lúc này hắn mới phát hiện ra nhóm 6 người kia. Vừa rồi hắn còn rất tự tin, nếu là 3 người thì hắn có thể cầm cự hoặc nếu có thể thì giết hết chúng, nhưng đằng này tận 6 người, chưa kể trong đó còn có cả Vĩnh Minh.

Vĩnh Minh chính là thành viên thứ 3 mà Tiểu Thư và Vệ Sĩ áo vét sẽ tạo thành tổ đội. Nhưng tình hình hiện tại đã đủ minh chứng rằng, Vĩnh Minh đã phản bội hai người, không những thế, bấy giờ hắn lại về phe của Nhã Thương Lan, công ty địch thủ của họ.

“Vĩnh Minh, không ngờ mày lại về phe của Nhã Thương Lan.” Vệ Sĩ áo vét mặt nổi gân xanh tức giận quát.

Vĩnh Minh cũng tỏ mặt hơi rầu rĩ nói.

“Khuông Việt à, tao cũng không muốn phải phản bội mày. Nhưng tao từ lâu đã là người của nhà họ Nhã.”

“Mày, tao thật hối hận khi xem mày là bạn thân.”

Nhã Thương Lan lúc này cũng lên tiếng.

“Hà Vy, nếu cô quỳ xuống xin tha mạng, tôi sẽ nể tình chúng ta đấu đá từ nhỏ đến lớn mà tha mạng cho cô.”

Hà Vy lúc này cũng trở nên bình thản, cô cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy, tôi đã thua. Tuy nhiên, việc hèn hạ như vậy mà cô nghĩ tôi sẽ làm ư?”

“Tất nhiên là tôi biết cô sẽ không làm thế, nên vì vậy mà bây giờ cô đã bị người của tôi bao vây.”

4 đồng đội của Nhã Thương Lan không biết từ khi nào đã bịt đường lui của Hà Vy. Nếu như lúc nãy Hà Vy chọn rời đi, Khuông Việt ở lại ngăn cản thì khả năng sống sót của cô rất cao, nhưng hiện tại thì….

Chỉ có con đường chết!

“Cô làm vậy để chi? Ít ra tôi cũng sẽ không làm cái hành động dùng mạng của bạn mình để đổi lấy cơ hội sống sót cho mình đâu.”

“Hừ!” Nhã Thương Lan hừ một tiếng, sau đó phất tay ra hiệu.

4 người bao vậy lập tức xông lên.

Bạn đang đọc Giả Sinh Giới sáng tác bởi Hitome
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hitome
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.