Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TẬP 2 - Ngoại truyện: Tạm Biệt Mùa Hè - Chương 2

Phiên bản Dịch · 3047 chữ

Trường cấp 3 cách nhà hơn 10 km nên tôi và Tiểu Vy ở nhà người thân trong thành phố Tuy Hòa. Tiểu Vy ở nhà cô họ, đó là một cửa hàng bán hoa tươi, còn tôi được bố mẹ gửi gắm cho bác Hai hành nghề sửa xe kế bên trường THPT Nguyễn Huệ và thư viện tỉnh.

Chiều thứ 7 hàng tuần, tôi và Tiểu Vy cùng đạp xe về nhà, thường thì hai đứa đi riêng nhưng đôi khi Tiểu Vy lười, nhất định bắt tôi chở. Con đường về nhà đi xuyên qua cánh đồng lúa, vào độ tháng 10 lúa xanh rì, bao la như một tấm thảm với những đợt sóng rì rào không ngớt, con đường chỉ như một sợi mì nhỏ, thẳng tắp, dài mãi … mỗi lần chở Tiểu Vy có cảm giác con đường là bất tận. “Hôm trước anh bị phạt đứng ngoài hành lang à?” Tiểu Vy khẽ thúc vào hông. “Đang mệt mà còn nhắc chuyện không vui” tôi nhăn mặt, thở phì phò. “Sao anh không chịu học hành tử tế vậy hả? … có tin là em mách hai bác không?” Tiểu Vy đấm vào lưng tôi, giọng bực tức. “Mày còn đánh anh nữa … có tin là anh bỏ mày xuống cho đi bộ không?” “Anh dám” Tiểu Vy véo vào hông. “Á … Chuyện gì mà anh không dám … Anh đây trời không sợ đất không sợ nhé … có ngon đánh cái nữa coi” “….” Tiểu Vy đấm cái nữa vào lưng. “Nhẹ quá không tính … ngon … thì đánh cái nữa coi” “Cho em xuống” Tiểu Vy nói giọng giận dỗi.

Tôi vừa bóp thắng thì Tiểu Vy đã nhảy xuống xe, tôi vội dắt xe theo. “Anh đùa thôi … Giận đấy à” “…” Tiểu Vy im lặng. “Thôi kệ … cứ giận đi”

Để đi tắt về nhà, có một con đường mòn nhỏ chạy song song với đường tàu. Tiểu Vy ngắt một bông hoa bươm bướm bên vệ đường, rồi nhảy lên thanh ray sắt, giang hai tay giữ thăng bằng rồi cứ thế mà đi, còn tôi lẽo đẽo dắt chiếc matin lăn bánh lạo rạo trên nền đá dăm. “Đừng giận nữa … anh đây mỏi chân lắm rồi” tôi nài nỉ. “Hi…” Tiểu Vy khẽ khúc khích, làm tôi vui trở lại Ngay sau đó Tiểu Vy vờ ngã, tôi giang tay đỡ nhưng cô em chỉ hứ một tiếng rồi rảo bước về phía nhà ga nhỏ bên đường, gọi là trạm thì đúng hơn, đó chỉ là một mái hiên với hai chiếc ghế gỗ, Tiểu Vy luôn thích ngồi trên chiếc ghế gỗ màu nâu, đong đưa đôi chân và đợi những đoàn tàu đi qua, giống như một hành khách, nhưng chẳng bao giờ lên tàu. Một sở thích kì lạ. Và chúng tôi đợi, đợi những đoàn tàu, đợi hoàng hôn buông xuống lấp lánh trên đường ray xa tít, đợi nền trời xanh dần chuyển sang hồng nhạt, con tàu từ xa như một chấm nhỏ, lớn dần đến khi băng qua chúng tôi vù vù, ầm ầm rồi lại nhỏ dần và biến mất nơi chân trời.

“Ba em bảo vài năm nữa lên đại học em sẽ vào Sài Gòn học đấy” Tiểu Vy chỉ tay về hướng con tàu vừa tới. “Đại học à … là học đại phải không … cái này anh giỏi lắm” “Em sẽ đi rất xa đó” Tiểu Vy vẻ buồn buồn. “Ừ thì mày vô đại học … anh cũng vô đại học … chuyện nhỏ như con thỏ” “Đại ngốc như anh thì mơ mới vào được đại học … thi vào đại học khó lắm anh biết không?” “Khó quá thì bỏ qua đi” tôi nhe răng cười. “…..” Tiểu Vy im lặng và có lẽ lại đang chờ một đoàn tàu khác. “Sao mày thích nhìn mấy con tàu ngu ngốc vậy?” “Em chỉ cảm thấy khung cảnh này rất tuyệt … thực sự là một cảnh đẹp khó diễn tả thành lời” “Xì …Thật không … anh có thấy đẹp chỗ nào đâu.” tôi nhún vai. “Đại ngốc … đại ngốc” Tiểu Vy bực bội ném luôn bông hoa bươm bướm vào mặt tôi.

Giá như học hành cũng như chơi game hay đá banh thì tuyệt nhỉ, có hồi hộp hấp dẫn, thật là vui vẻ, hào hứng và phấn khích biết mấy. Tôi nhớ cách đây lâu lắm rồi, hồi tiểu học tôi từng “học thi” với Minh Huệ, hồi ấy tôi cũng học nhất nhì toàn trường chứ có phải dạng vừa đâu. Cô bạn thủa nhỏ Minh Huệ bây giờ là học sinh chuyên Toán, thuộc nhóm học sinh đầu óc toàn lô với gic, tôi thì thuộc nhóm chây lười khó đào tạo, buồn ơi là sầu.

Nhưng tôi nào có buồn được lâu. Hôm thứ 3 mới đầu giờ sáng, thằng Nguyên lếch tha lếch thếch quần áo sộc xệch bèm nhem máu me, đi về phía cửa lớp, mới thấy nó cả bọn đã xúm lại hỏi chuyện. “ Trời ơi, mày bị đứa nào đánh mà te tua dữ vậy” Ngọc hốt hoảng. “Tao bị té” mặt thằng Nguyên nhìn không thể nào thảm hơn. “Xạo mày…té kiểu gì mà máu dính đầy áo thế kia…nói… đứa nào đánh … bọn tao sẽ đòi lại lẽ phải cho mày” tôi hùng hổ.

Thằng Đại chẳng nói tiếng nào, lặng lẽ dùng ngón tay quẹt lên vết máu đưa vô miệng mút một cách ngon lành, rồi nó tuyên bố. “Tương ớt tụi mày ơi” Cả bọn quay sang nhìn thằng Nguyên như đứa vừa té từ cây ớt xuống. “Sáng nay tao đi chung với Phương Vy ngang qua lớp Toán 1, đúng lúc đang ăn dở cái hot dog thì bị thằng Duy gài chân té, tao nằm đè lên cái xúc xích …” Nguyên vừa nói vừa tỏ vẻ tiếc nuối. “Bình thường mày đi lối sau né bọn lớp Toán … tự dưng hôm này chiu đầu vô chỗ thằng “đầu bò” ấy làm gì?” Đại tỏ vẻ băn khoăn. “Bởi vì nó dại gái … Phương Vy ơi Phương Vy.... vì em Mập đây sẵn sàng lao vào xúc xích… ớ … ơ” thằng Ngọc ngân nga. “Nín đi mày … Phương Vy có sao không?” tôi nạt thằng Ngọc rồi quay sang hỏi Nguyên. “Vy không sao” Nguyên lí nhí. “Đi … bọn mày theo tao” nói xong tôi tiến thẳng về lớp Toán 1, vừa đi vửa bẻ cổ áo ngược lên, Đại vuốt tóc dựng lên thật cao, Ngọc thì xắn tay áo, Nguyên ôm khư khư cái cặp trước bụng, nủng na nủng nỉnh chạy theo. “Bọn bây tính đánh nhau với nó thật à?” Nguyên sợ sệt hỏi. “Đánh nhau mà cũng có đánh giả nữa sao …” Đại tuyên bố.

Trừ thằng Nguyên bụng mỡ ra, nhìn dáng dấp chúng tôi tiến trên hành lang vô cùng hùng dũng đầy khí chất, bọn học sinh lớp khác nhìn thấy khí thế ấy mà mấy phần lo sợ, mấy phần ngưỡng mộ, chuyện đánh nhau trong cái trường “Văn…Lễ” này thực sự hiếm thấy.

Khi trông thấy bóng dáng bọn tôi tiến như một cơn bão về lớp mình, một thằng lớp Toán đã kịp hô hoán đồng bọn ra chắn hết hành lang, tất nhiên Duy “đầu bò” là đứa to cao vạm vỡ nhất, đang khoang tay chễm chệ, ra vẻ trịch thượng vô cùng đáng ghét. Theo lời thằng Nguyên, Duy là hàng xóm bên cạnh nhà nó, nhưng chẳng hiểu hai nhà ăn ở ra làm sao mà từ đời ông nội đến đời nó hai nhà ghét nhau ra mặt, số thằng Nguyên xui xẻo không những là hàng xóm mà hết năm này đến năm khác học chung lớp, chung trường với thằng Duy, bị nó bẹo tai, véo má, đánh bầm dập đến nỗi gầy không nổi.

Trong trường, bọn lớp Toán nổi tiếng học giỏi lại được thầy cô cưng chiều nên chẳng xem ai ra gì miễn nhiên tự nhận mình đầu lĩnh các lớp, chuyên giở trò tán tỉnh gái lớp khác, dùng số đông mà ức hiếp bọn con trai sức yếu, chẳng hạn như thằng Nguyên đã mấy lần bị Duy giật đồ ăn sáng, nhận mấy cái bạt tai mà chẳng dám hé răng với thầy giám thị, mà thực sự có nói chắc gì ai tin một học sinh ưu tú nhất nhì lớp Toán lại là du côn.

Đang tiến trên con đường đòi công lý nhưng bước chân của tôi càng lúc càng chậm lại, từ 5, 10 bây giờ gần 20 chục thằng chuyên Toán đứng thành hai hàng đợi bọn tôi, Ngọc ngán ngẩm quay sang hỏi. “Giờ tính sao mày … vẫn đánh nó à?” Lòng đang hoang mang bỗng tôi nảy ra dịu kế, dõng dạc nói với thằng Ngọc. “Đánh nó thì ăn thua gì … hôm nay tao sẽ cho nó xách đít chạy dài.” “Xạo đi mày … mày nhắm chơi lại không mà nói cứng” “ Cứ đợi đấy” Càng lúc chúng tôi càng tiến gần hơn tới chỗ thằng Duy, mặt thằng Nguyên đã tái xanh như tàu lá chuối, tôi, Đại và Ngọc vẫn hùng dũng bước, đến lúc giáp lá cà, Duy “đầu bò”chắn ngang đường, tôi dịu giọng xin đường. “Cho bọn mình đi nhờ cái” tôi nói trong cái nhìn té giếng của tất thảy mọi người. “Đi đâu?” Duy ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi bằng giọng ồm ồm. “Đi xuống căn tin” tôi tươi cười, Duy nghĩ ngợi mất vài giây với vẻ suy tư. “Chỉ vậy thôi à?” “Chỉ vậy thôi … “ tôi mỉm cười. “Vậy đi đi” Duy lắc đầu, bước sang bên. Tôi kéo thằng Đại và Ngọc chuồng lẹ. Trong khi Nguyên “mập” bị Duy tóm vai. “Người anh em … tao đang thèm nước ngọt với ham-bơ-gơ …” Duy nhe răng cười vẻ thân thiện với Nguyên. Thằng bạn tội nghiệp của tôi chỉ dám gật đầu rồi cũng nhanh chân chuồng thẳng, đến khi đã khuất sau hành lang, cả bọn túm áo hỏi tội tôi. “Mày hèn lắm … anh em như mày đấy” Đại hất hàm. “Cái thằng nói dóc … nhục ơi là nhục ” Ngọc dứ nắm đấm. “Tao đi mua nước với bánh đây” Nguyên chẳng quan tâm đến phiên tòa đang diễn ra, lầm lũi bước xuống căn tin. “Tụi mày buông ra coi … chưa chi đã xồn xồn … thằng Duy trúng kế của tao rồi” “Lại xạo… kế gì …” Ngọc ngạc nhiên.

Tôi kéo cả bọn xúm lại giải thích, sau khi hướng dẫn kĩ càng, cả nhóm theo y kế hoạch hành động. Bữa đó Nguyên không chỉ mua một cái bánh và một chai nước, cả nhóm dốc hầu bao đãi lớp Toán hậu hĩnh với 7 cái bánh, 7 ly coca cola.

Tiết giáo dục công dân hôm ấy vẫn như mọi hôm, cô Tuyết giáo viên mới của lớp thao thao kể chuyện pháp luật và đời sống trong khi lũ học trò lúc nhúc xì xào nói chuyện. Cô Tuyết có lẽ là giáo viên đáng thương nhất trong trường, đáng thương bởi lẽ bọn học trò chẳng đứa nào sợ cô, cô còn trẻ lắm, mới 22-23 gì đó, tính lại hiền hiền nên giờ học nào của cô, trừ mấy đứa thanh niên nghiêm túc ra thì mọi người đều xem giờ giáo dục công dân là giờ nói chuyện. Trên bàn đầu, con Lưu “đẹt” bận tám với con Tâm “mét mốt” về cái váy mới của nó, ở bàn thứ hai thằng Can đang cay cú vì thua ván caro với thằng Đức Anh, ngay bàn trên, Kim “bầu bĩnh” vểnh tai nghe Nguyên “nổ” tuyên bố Trái Đất sẽ chìm nghỉm trong nước biển vào năm 2012, loài người tuyệt diệt ... Trong lớp lúc này ngoài Thảo Trang nghiêm túc, lớp trưởng hai Hoàng gương mẫu, bí thư Quỳnh Trang chuyên tâm đọc sách thì chỉ còn có thằng Nam “sinh vật lạ” và nhóm tứ huynh đệ là giữ im lặng trong tiếng oan oan như ong. Nhưng bọn tôi chẳng phải hồi hộp chờ đợi lâu, tới gần giữa tiết từng thằng lớp Toán chạy đi vệ sinh, một thằng, hai thằng rồi nườm nợp cả bọn kéo nhau chiếm hết các nhà vệ sinh trong trường, tôi và ba thằng tiểu quỷ kia ôm bụng cười đau hết cả ruột.

Bây giờ thì chắc bạn đã đoán ra kế hoạch của chúng tôi rồi chứ gì, chúng tôi mua thuốc sổ cho vào ly nước mang biếu tụi du côn ấy, chưa hết bọn tôi còn trộm hết giấy vệ sinh của tất cả các phòng vệ sinh nam … vĩnh biệt những nhà toán học. Trong niềm vui khôn xiết ấy, Nguyên “mập” không thể nén nổi tiếng cười khi Duy “đầu bò” chạy bán sống bán chết qua hành lang, tiếng cười của nó đúng là thảm họa.

Cô Tuyết ném cuốn sách xuống bàn cái rầm, hét lớn, tiếng hét như xé tang mọi âm thanh khác, khủng khiếp và chết chóc hơn cả đại họa 2012 của Nguyên “nổ”. “Lũ nhóc kia … có im hết đi không hả?”

Có lẽ sự ức chế lâu ngày bị dồn nén đã lên đến đỉnh điểm, bộc phát như một đợt phun trào, cảm tưởng như mái tóc mượt mà của cô Tuyết đang dựng hết cả lên và một làn khói đang bốc ngùn ngụt. Cả lớp im như thóc, tất cả mọi người sợ sệt đến độ chẳng có ai dám ngẩng đầu lên.

“Ai không muốn học tiết của tôi xin mời ra ngoài … đừng ảnh hưởng đến người khác” cô Tuyết dõng dạc tuyên bố, chưa từng thấy một cô giáo cứng cỏi như cô, thật làm tôi ngưỡng mộ hết xức.

Thằng Nam cả tiết gục đầu trên bàn im lặng, chầm chậm ngẩng lên rồi đứng thẳng dậy.

“Em ạ” nói xong Nam lặng lẽ bước ra khỏi lớp, trước những cái mồm đang ngoác ra vì kinh ngạc, hỏa khí của cô Tuyết lập tức trùng xuống. Cái sự nổi tiếng nhanh chóng của Nam làm tôi khó chịu, ngay sau nó đến lượt tôi đứng dậy. “Em nữa thưa cô”

Vẫn vách tường nọ, nhưng lần này là tôi và Nam, nó tựa lưng vào tường lặng lẽ ngắm những đám mây trôi, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Không phải tự nhiên mà mọi người đặt cho nó biệt danh “sinh vật lạ”, bởi nó là một đứa chẳng quan tâm đến thiên hạ làm gì, nghĩ gì. Có lần nó viết đơn xin nghỉ học và trực tiếp nộp cô giáo với lý do “ hôm nay em không có tâm trạng học hành”, một lần khác lúc chào cờ, cả trường đang ngủ gà ngủ gật khi thầy hiệu trưởng phát biểu, thì nó ung dung mang ôm trái bóng rổ đi ngang qua sân, ra sân sau chơi bóng. Cách nó sống ngạo nghễ và dũng cảm, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với mấy trò nghịch ngợm vặt của bọn tôi, chính vì vậy mà tôi đã có ý kết nạp nó vào nhóm từ lâu, đây đúng là cơ hội hiếm có. Tôi rút ra từ trong túi một cây simgum đưa nó. “Này …” “Thank” nó nhận lấy “Sao lúc nãy mày lại đứng lên?” “Vì tao muốn cho mấy đứa khác thấy, dàm làm thì dám nhận, mày không thấy cô Tuyết rất tội nghiệp sao?” “Quả thực bọn lớp mình như vậy là không đúng …” tôi gãi đẫu, có chút cảm giác tội lỗi. “Còn mày sao lại đứng lên … chả phải mày là trùm gây rối à?” “Vì tao muốn kết bạn với mày” “Với tao “ nó ngạc nhiên. “Đúng … với mày” tôi mỉm cười. Nam nghĩ ngợi vài giây rồi gật đầu.

Đó có lẽ là một ngày tuyệt vời nếu như vào giờ sinh hoạt lớp cô Hương không thông báo một tin động trời.

“Hai tháng nữa trường sẽ thi cuối kì để đánh giá kết cả học tập trong mấy tháng qua của các em, ngay sau đó tổ chức họp phụ huynh để thông báo tình hình học tập của từng em, những em có kết quả thấp sẽ phải chuyển sang trường khác vào học kì tới, cô hy vọng trong thời gian này các em sẽ nỗ lực học tập hết sức mình để đạt kết quả cao nhất và không có em nào phải chia tay mọi người.”

Ôi thần linh ơi … thi cuối kì, họp phụ huynh, chuyển trường, phen này chắc “tui chớt”. Đang hoang mang lo sợ thì cô Hương lại đưa ra một sáng kiến nữa. Từ bây giờ lớp sẽ lập ra các nhóm học tập, bạn học khá sẽ kèm bạn học kém, gọi là phong trào “đôi bạn cùng tiến”. Cả lớp nhao nhao chọn bạn “cùng tiến” của mình, trong lúc tôi đang phân vân không biết nên chọn ai thì cô Hương đã chọn giúp tôi, không ai khác đó là Thảo Trang, con nhỏ chuyên đâm lén sau lưng.

“Thảo Trang từ giờ em sẽ giúp cô kèm bạn Minh được chứ?” cô Hương hỏi với vẻ dè dặt, tôi nghe thế giật nảy người liền chống chế.

“Thưa cô, từ giờ em sẽ tu tỉnh học hành … hai tháng còn lâu mà cô, hay cô cho em chọn bạn khác nhé … bạn Hoàng được không ạ? ” tôi năn nỉ, trong lòng vô cùng chấn động.

“Được không Thảo Trang?” cô Hương hỏi lại. Thảo Trang liếc nhìn bộ mặt biến sắc của tôi, khẽ thở dài.

“Vâng ạ?”

Tôi ngồi sụp xuống ghế, tay chân không còn chút sức lực, viễn cảnh u ám lại càng u tối hơn.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.