Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Bích Tiêu đến

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Dương Tử Hiên cười cười đầy ý vị: "Hôm nay biểu hiện không tệ, cứ cố

gắng..." Nói xong một câu như vậy, Dương Tử Hiên liền không nói thêm gì nữa,

có nhiều thứ nên để cho Lô Hải Sinh tự hỏi, hắn nói điểm đến là dừng được rồi.

"Nhất định, nhất định..."

Gật gật đầu mấy cái, Lô Hải Sinh điều chỉnh cảm xúc, với tư cách phó thị

trưởng, hắn vốn không cần phải làm ra vẻ hèn mọn như thế, nhưng bị Dương Tử

Hiên phát hiện hắn và Võ Đình Pháp trao đổi ánh mắt, trong lòng chột dạ, làm

ra vẻ như thế, đơn giản chính là cho Dương thị trưởng thấy mình trung thành mà

thôi.

"Đúng rồi, trị an hiện trường thi công hạng mục Trung dầu mỏ, cậu tự mình nắm

bắt..." Dương Tử Hiên đi vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại xoay đầu

phân phó.

"Tôi nắm bắt?"

"Đúng vậy, nhất định phải chuẩn bị tốt trị an hiện trường thi công! Không cho

phép xảy ra sai sót gì, tôi sợ cục công an bên kia không đủ coi trọng, đến lúc đó

mà xảy ra chuyện gì, tổn hại mặt mũi thành phố ta không nói, còn lưu lại cho xí

nghiệp trung ương người ta và thương nhân đầu tư ấn tượng rất xấu."

"Nhưng trong tay tôi không có người?" Lô Hải Sinh giang hai tay ra, mặc dù

hắn là người được phân công quản lý chính pháp trong chính phủ, nhưng kỳ thật,

người nào cũng biết, hắn chỉ là một người phối hợp.

Các án kiện hình sự trị an lớn, có thị trưởng, có chính pháp ủy, có thị ủy, án

kiện bắt loại nhỏ trộm gà trộm chó, đã có cục trưởng, phân cục trưởng người ta

đi bắt.

Có thể nói trong hệ thống chính pháp, Lô Hải Sinh hắn không có người, muốn

quyền không có quyền, chỉ là một chức dang đẹp mắt.

"Không có người nào, vậy cậu có thể đi cục tìm Mao Tây Khê đòi hỏi, tạm thời

điều từ cục công an đến, tạo thành một đội chấp pháp, chuyên môn hộ giá hộ

tống vì thương nhân đầu tư thi công, nếu Mao Tây Khê không đồng ý, cứ bảo

hắn đi tìm Chu bí thư, tôi sẽ nói chuyện với Chu bí thư."

Có những lời này, hai mắt liền Lô Hải Sinh tỏa sáng, tinh tế thưởng thức chỗ tốt

khi làm như vậy, cái này chẳng khác nào là biến tướng để cho hắn cướp đoạt

quyền sử dụng cục cảnh sát trong tay Mao Tây Khê.

Chờ hắn đã tỉnh hồn lại, Dương Tử Hiên đã đi xa, nhìn bóng dáng Audi số 1

chính phủ thành phố biến mất, Lô Hải Sinh vỗ đầu một cái, nói: "Dương thị

trưởng này, quả thật là rất tốt, nhanh như vậy đã cướp quyền của người khác."

...

Màn đêm mới lên, cảnh đêm thành phố Quảng Lăng còn xa xa mới bằng Tử Kim

trước kia, ngoại trừ mấy đường đi chủ yếu, đèn đường sáng chói, đại bộ phận

đường đi đều là cảnh tối lửa tắt đèn, có người nói, để xem trình độ phồn hoa

một tòa thành thị, phải xem cảnh đêm, những lời này không phải không có lý.

Chỉ là, Dương Tử Hiên lại nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn, vừa cầm

lên nghe, là một giọng nữ thanh thúy.

"Thời gian trôi qua ở Quảng Lăng rất êm dịu, nhưng nghe thấy người mới cười,

lại nghe thấy người cũ khóc..." Cô gái ở đầu khác điện thoại nhẹ giọng trêu

chọc, hát một đoạn nhạc phim.

"Bích Tiêu, em học được kiểu âm dương kỳ quặc của Trần Ấu Trúc từ bao giờ

thế..." Dương Tử Hiên lập tức nghe ra được giọng nói của Trương Bích Tiêu.

"Hừ! Coi như anh còn có chút lương tâm, em còn tưởng rằng, ngay cả giọng nói

của em, anh cũng quên mất rồi!"

Trương Bích Tiêu làm ra một bộ dạng hung dữ, nhưng ngay cả nàng cũng muốn

bật cười, thật sự không học được tư thế xụ mặt răn dạy như Trần Ấu Trúc.

"Em đang ở đâu vậy? Tôi tại sao trong điện thoại lại có cả tiếng vọng? Tín hiệu

không tốt à?"

"Anh đoán thử đi?"

"Không phải là đang ở tỉnh Giang Nam đấy chứ?"

Dương Tử Hiên báo địa danh ra, nơi sản sinh chủ yếu của điện tử Dương Ban

Mai Xích ở thành phố Tử Kim, nhưng địa điểm văn phòng và trung tâm tiêu thụ

đã chậm rãi nghiêng về hướng thành phố Tây Hồ.

"Thần Quang nhắn tin" dùng Tây Hồ thành phố làm trung tâm, bắt đầu khuếch

trương các tỉnh bốn phía, đã hình thành mạng lưới buôn bán giống như bạch

tuộc tại thị trường Hoa Đông.

Đám người sử dụng đài phát thanh đã bắt đầu bao trùm cả Hoa Đông, tại tỉnh

Giang Nam, tỉ lệ bao trùm đã đạt đến 90%, đang nói chuyện với Thiên Mã thực

nghiệp của Đái Mộc Cát, chuẩn bị cho thuê tầng cao nhất của Thiên Mã quảng

trường, lập văn phòng ở kinh thành.

Lợi dụng hệ thống các mối quan hệ của Thiên Mã thực nghiệp ở kinh thành, khai

thác thị trường kinh thành, hơn nữa còn dùng kinh thành làm điểm tựa, tiến quân

thị trường Đông Bắc, Tây Bắc.

Sở dĩ đài phát thanh "Thần Quang nhắn tin" khuếch trương nhanh như thế, điên

cuồng sinh trưởng giống như cỏ dại, đều là nhờ con đường Dương Tử Hiên chỉ

đạo lúc trước——đưa tặng máy nhắn tin miễn phí cho quan viên cao cấp địa

phương sử dụng.

Ví dụ như nhân viên bộ máy chính phủ, các xí nghiệp, thông qua hệ thống quan

hệ của những người này, hấp dẫn càng nhiều người gia nhập vào Thần Quang

nhắn tin, sử dụng đài phát thanh của Thần Quang.

Loại này thủ đoạn đưa máy bán phục vụ này, tại vài chục năm nhìn mãi thì quen

mắt, chủ yếu là cướp đoạt lượng người sử dụng, bây giờ áp dụng, lại giúp cho

Dương Tử Hiên sớm khuếch trương mặt xây dựng đài phát thanh, hiện tại lượng

người sử dụng đài phát thanh Thần Quang đã sớm phá tan trăm vạn, mỗi tháng

chỉ cần là phí lợi nhuận phục vụ đã là mấy ngàn vạn.

Hơn nữa, mấy cái chữ này, cũng đang bị phá tan, nương theo lượng người sử

dụng tăng trưởng kịch liệt, giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Khó trách trên hội nghị hội đồng quản trị công ty cổ phần Dương Ban Mai

Xích, Trương Bích Tiêu đã khuếch đại công tác đài phát thanh, xác định tư cách

là công tác trọng điểm sắp tới, bởi vì đó thật sự là món lợi quá kếch sù, quả

thực đã trở thành máy in tiền cho Dương Ban Mai Xích, cung cấp lượng tiền

mặt sung túc cho các sản nghiệp lớn dưới cờ Dương Ban Mai Xích phát triển.

"Không đúng!" Trương Bích Tiêu lắc đầu.

Dương Tử Hiên bỗng nhiên đoán được cái gì đó, quay đầu nhìn lại, dưới tán

cây cách đó không xa, không phải là người ấy sao?

"Tại sao tới mà không nói cho anh một tiếng?"

Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, thật sự vô cùng mãnh liệt.

Ôm ấp thân thể mềm mại, đầu óc Dương Tử Hiên đã có điểm mê muội rồi,

những lục đục với nhau và công việc phiền lòng trên mặt công tác kia đều bị

ném đến lên chín tầng mây, trong mắt chỉ có cô gái xinh đẹp dưới thân thể này.

"Muốn cho anh một lần mừng rỡ!" Cô gái đặt đầu vào ngực Dương Tử Hiên,

nhẹ nhàng vuốt vuốt ngực hắn, áo sơmi xám ô vuông phối hợp với quần cao bồi

bao bọc đôi chân, đường cong thân thể linh lung lộ hết ra ngoài.

"Em thật sự là món quà tuyệt nhất!"

Nói xong lời này, tay Dương Tử Hiên đã bắt đầu sờ mó chạy dọc trên thân thể

cô gái này rồi, nhiệt độ phòng khách sạn bỗng nhiên dâng lên cao.

Thân thể hoàn mỹ, đẫy đà mà cực kỳ nhục cảm, da thịt mềm mại trơn trượt,

không phải thiếu nữ phấn hồng, mà là đàn bà thành thục…

"Em chết rồi..." Trương Bích Tiêu quấn chặt hai chân vào hông Dương Tử

Hiên, ánh mắt mê man.

"Đúng, phải chết rồi, anh và em cùng chết...rồi..."

Ngực như đỏ hỏn hai quả đào, vòng eo hết sức nhỏ, làn da mềm nhẵn, thân thể

lại rất mẫn cảm, có lẽ là vì nguyên nhân tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đều

liều chết triền miên ở trong khách sạn, quần áo vứ khắp nơi, ngoài cửa sổ, côn

trùng kêu vang, trong phòng, mỗi nơi hẻo lánh đều có thể nghe thấy tiếng thở

dốc áp lực, còn có cả nước dịch tung tóe theo tiếng va đập.

"Anh là con trâu!"

Trương Bích Tiêu cắn chặt miệng, mấy câu từ sâu bên trong cuống họng nhảy

ra, thân thể cực kỳ thỏa mán, cảm giác được một dòng nước nóng bỏng trào ra,

lập tức hét lên một tiếng thật dài, hồi lâu sau mới thật sâu thở ra một hơi.

...

Nhìn treo biển số xe quân khu tỉnh Nam Tô lặng yên lái đi, Dương Tử Hiên vẫn

còn đắm chìm trong hương vị triền miên liều chết với cô gái trong xe, nghĩ đến

mấy ngấn đỏ trên cổ nàng, khóe miệng không tự chủ được, hiện lên vẻ mỉm

cười.

Trương Bích Tiêu tới Nam Tô để khảo sát nghiệp vụ đài phát thanh, trước kia

bởi vì chủ nghĩa bảo vệ kinh tế bản địa Nam Tô quá mãnh liệt, tập đoàn Cán

Khôn gãy kích tại tỉnh Nam Tô, nghiệp vụ Dương Ban Mai Xích ở Nam Tô bị

chậm trễ.

Từ sự kiện điện gia dụng Bất Dương Mai tố cáo " cục công thương Kim Kinh "

lần trước, tình thế đang càng ngày càng có lợi, hơn nữa, hướng phát triển của

dư luận rõ ràng là đang đảo về hướng " điện gia dụng Bất Dương Mai ", việc

điện tử Dương Ban Mai Xích tiến quân Nam Tô cũng được đăng lên nhật báo.

Chỉ là, Dương Tử Hiên không thể trầm tư hưởng thụ bao lâu, Lí Nghĩa Đông đã

gọi điện thoại cho hắn, nói cục trưởng cục công an thành phố Mao Tây Khê chờ

hắn tại cửa chính phủ thành phố.

Bạn đang đọc Giả Cán Bộ của Dương Tử Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.