Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà chủ xinh đẹp

Phiên bản Dịch · 1744 chữ

Năm nay, nhất định phải trải qua cái tết âm lịch này trong tuyết.

Tuyết rơi ở Hồng Thủy huyện, trong ngày hội tân xuân này có vẻ đặc biệt thanh

tịnh, ngẫu nhiên nghe thấy thanh âm pháo trúc, nhắc nhở mọi người, đây là đang

năm mới.

Trước kia lễ mừng năm mới, Lâm Nhược Thủy đi ngân hàng công thương tỉnh,

vay một số tiền trở về, cuối cùng cũng giúp tài chính huyện đỡ khẩn cấp rồi, chỉ

là, đối với bên ngoài, vẫn y nguyên dùng danh nghĩa Dương Tử Hiên, miễn cho

một ít người hữu tâm huyện ủy cùng ủy ban huyện liên tưởng đến quan hệ

Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy.

Mặc dù là Quách Long cũng cho rằng, khoản cho vay này là Dương Tử Hiên

đích thân đến tỉnh thành làm, đáy lòng cũng không khỏi có chút bội phục đối với

Dương Tử Hiên rồi, xem ra, Dương chủ tịch huyện này vẫn có chút năng lực,

không phải cho lão Quách hắn một cái ngân phiếu khống.

Tuy nhiên, trước mắt, tại cơ quan huyện, đồn đại chuyện xấu mập mờ về Dương

Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy một mực truyền ra không ngừng, nhưng ở trên hội

thường ủy, Lâm Nhược Thủy cùng Dương Tử Hiên quan hệ cũng không tính là

tốt, nhiều lần đều là tranh phong tương đối, cho nên, ở trong mắt chút ít thường

ủy, đồn đại bên ngoài đều là chưa đáng tin tưởng.

Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy cũng vui vẻ với việc làm thường ủy

nghĩ như vậy, chỉ có cách làm cho bọn họ nghĩ như vậy, hai người mới có thể

liên thủ ở thời khắc mấu chốt, làm cho địch nhân không kịp trở tay!

Có thể là ngày lễ đến rồi, cho nên các thường ủy huyện ủy cũng hành quân lặng

lẽ, tất cả mọi người không muốn phát sinh thêm sự cố trước lễ mừng năm mới,

mấy cái đại hội tổng kết cuối năm, cũng là theo quy củ cũ, không sinh thêm sự

cố, mùi thuốc súng rõ ràng không hề đậm đặc như trước kia.

Dương Tử Hiên cũng không cố ý làm khó xử một ít cán bộ phía dưới báo cáo

tổng kết công tác, dù sao, đối với rất nhiều cán bộ công tác, khẳng định đều đã

thoáng cố gắng một tý, bằng không, người luôn chọn mảnh vụn hạt sạn người

khác, phỏng chừng cũng không có mấy cán bộ cấp dưới nguyện ý làm việc vì

ngươi.

Một ngày trước tết âm lịch, Dương Tử Hiên một mình đi tỉnh thành một chuyến,

đi vào cửa tiệm của Tô Ban Mai.

“ Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua máy nhắn tin gì? Chúng ta nơi này có tiến

thủ hình Motorola, mới hình Motorola, còn có bỏ túi hình Motorola mới nhất...

“ Cô nương hướng dẫn viên đầy dáng tươi cười ngọt ngào kêu gọi Dương Tử

Hiên khi đi vào cửa hàng máy nhắn tin, hướng dẫn viên là cô nương đại học Tử

Kim được nghỉ đông nên mới đi làm công, tuổi trẻ mà rất nhiệt tình.

Chỉ là, Dương Tử Hiên lúc này lại ăn mặc một thân quần áo tây phương, nhìn

rất giỏi giang mà anh tuấn, quả thật có khí phái của nhân sĩ thành công.

Không giống đời sau, người bình thường ăn mặc quần áo tây trang, thường

thường là phỏng vấn viên hoặc là đến thăm chào hàng, những người ăn mặc

Jacket, trang phục bình thường kia, thường thường mới là nhân sĩ thành công.

“ Nếu như ngươi không thích Motorola, chúng ta còn có những thứ nhãn hiệu

máy nhắn tin khác, tiên sinh muốn nhìn xem hay không? “ Cô bán hàng xem xét

Dương Tử Hiên có chút không yên lòng, vẫn hết sức đề cử cho Dương Tử

Hiên.

Dương Tử Hiên khoát khoát tay, cười nói: “ Ta không phải tới mua đồ, ta tới

tìm lão bản Tô Ban Mai của các ngươi. “

Cô bán hàng sững sờ, nàng cũng biết chủ chủ cửa tiệm mình lớn lên xinh đẹp

tựa như thiên tiên, chính mình là nữ nhân, cũng đều mang lòng ngưỡng mộ,

huống chi là nam nhân, hơn nữa gần đây quả thật có mấy công tử ca, thường

xuyên đi dạo tại bên ngoài cửa hàng, có khi còn có thể yêu cầu gặp lão bản, chỉ

là, đều bị các nàng những hướng dẫn mua viên này chặn lại, để lão bản không

cần ra khỏi cửa.

Trước mắt, nam tử trẻ tuổi này không biết là người ái mộ lão bản hay không?

Xem ra, nam tử này cũng không giống mấy công tử ca quấy rầy nữ nhân.

“ Nguyên Xuân, ngươi đứng ở kia làm gì vậy, không chào hỏi khách khứa à. “

Bên trong không biết từ nơi nào truyền ra thanh âm một nữ nhân khác.

Nguyên Xuân trả lời một tiếng: “ Hắn không phải khách nhân, là đến tìm lão

bản ... “

“ Oanh ra đi! “ Nữ nhân bên trong rống lên một tiếng, hiển nhiên căm thù đến

tận xương tuỷ đối với người quấy rầy lão bản.

Nguyên Xuân đang muốn đuổi Dương Tử Hiên đi ra ngoài, từ trong buồng thò

ra một cái đầu con gái, tròng mắt quay tròn, chứng kiến Dương Tử Hiên, đột

nhiên ngây ngẩn cả người, vốn kéo dài mặt, lập tức trở nên vẻ mặt tươi cười,

vội vàng đứng lên.

“ Dương chủ... Ngài đã tới, như thế nào mà không thông báo một tiếng. “ Ló ra

đúng là Tào Mỹ, vô ý thức muốn hô Dương chủ tịch huyện, chỉ là, cảm giác

được không ổn rồi, lời nói ra đến bên miệng, lại nuốt vào trong miệng.

Dương Tử Hiên chú ý tới, mấy hướng dẫn mua chung quanh, dường như cũng

có chút sợ Tào Mỹ, chỉ là, cũng không kỳ quái, tính cách Tào Mỹ vốn có điểm

mạnh mẽ, quả phụ nha, mang theo hài tử, không mạnh mẽ cũng không được.

Mấy hướng dẫn mua cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Tào kế toán bình

thường tánh khí táo bạo, lại nhiệt tình như vậy đối với đợi một người nam tử

tuổi còn trẻ, xem nam tử này lại không giống chồng của nàng, làm sao lại nhiệt

tình như vậy đây?

Nhất thời mấy hướng dẫn dẫn viên đều có điểm hiếu kỳ đối với Dương Tử

Hiên.

“ Làm sao lại tới tỉnh thành rồi, không nói cho ta và Tô tiểu thư một tiếng, để

cho chúng ta đi tiếp ngài! “ Hiện tại hai mẹ con Tào Mỹ cùng Dao nhi đều làm

hộ khẩu Tử Kim, Tào Mỹ làm tại cửa hàng, mỗi tháng thu vào cũng không thấp,

thậm chí so với một ít người công nhân làm tư nhân trong tỉnh thành còn cao

hơn không ít, coi như là người có thể diện rồi, cho nên trong lời nói giọng nói

cũng có chút ít tự cho mình là người thành thị.

“ Không cần phải quá câu nệ, ta chỉ tới đón Tô Ban Mai trở lại Hồng Thủy

huyện ăn lễ mừng năm mới, ngươi muốn trở lại Hồng Thủy hay không? “

“ Các ngươi đều đi đi, cái cửa tiệm này không có người nào trông giữ, cũng rất

phiền toái, ta phải ở lại Tử Kim trông giữ cửa hàng không quay về, ngài cùng

Tô tiểu thư trở về là được rồi. “ Trên mặt Tào Mỹ có thần sắc khó xử.

Dương Tử Hiên không nhịn được mà cười rộ lên, hắn đương nhiên biết rõ,

trong nội tâm Tào Mỹ tính toán nhỏ nhặt, đơn giản là muốn có kinh nghiệm lễ

mừng năm mới tại tỉnh thành, cho nên muốn lưu ở tỉnh thành.

Dương Tử Hiên cũng không nói ra điểm tính toán nhỏ nhặt ấy, liền cười nói: “

Vậy được rồi, ngươi liền ở lại tỉnh thành canh cổng, dù sao cái cửa hàng này

cũng lớn, vẫn cần có người trông giữ. “

Tào Mỹ nghe xong, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, liên tục không ngừng gật đầu đồng

ý, mang theo Dương Tử Hiên lên phòng khách trên lầu, rồi liền lặng lui xuống.

Trong phòng khách, Tô Ban Mai đang nằm trên ghế sa lon, trong phòng khá ấm,

chỉ dùng chăn đắp bụng, đùi mảnh khảnh tuyết trắng trơn mềm, tùy ý vươn lộ ra

trong không khí, áo ngủ bằng bông bị cuộn lên, lộ ra đồ lót màu trắng phía dưới,

trên quần lót là mấy nhân vật phim hoạt hình, bờ eo hết sức nhỏ thon trắng nõn,

cũng lỏa lồ trong không khí.

Tình cảnh này, thiếu chút nữa làm cho Dương Tử Hiên phun máu mũi, trong đầu

nghĩ, tuy hồi lâu không thấy, cũng không cần dùng màn ảnh hương diễm như vậy

để hấp dẫn ta chứ.

“ Khục khục! “

Dương Tử Hiên ho khan hai tiếng, lập tức đánh thức Tô Ban Mai đang thoải

mái nằm trên ghế sa lon xem truyền hình, vội ngồi thẳng người, thấy được là

Dương Tử Hiên, trên mặt hiện đầy vẻ kinh hỉ, hỏi: “ Làm sao ngươi tới rồi? “

Dương Tử Hiên chứng kiến trước ngực Tô Ban Mai, áo ngủ bằng bông đầu mất

trật mở rộng ra, nửa bộ ngực tuyết trắng đều lộ liễu ra, thậm chí ô mai đứng

thẳng đều có thể xem xét rõ ràng, hiển nhiên không có mặc áo nịt, tóc cũng là

che ở bên mặt, cái cổ tuyết trắng lộ trong tầm mắt Dương Tử Hiên.

Tô Ban Mai cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Dương Tử Hiên,

khuôn mặt hơi nóng, thoáng sửa sang lại y phục của mình một tý, chỉ là, vui vẻ

khi nhìn thấy Dương Tử Hiên lập tức hòa tan ý xấu hổ của thiếu nữ.

Dương Tử Hiên chậm rãi ngồi bên cạnh sô pha, nắm bàn tay nhỏ bé đáng yêu

của Tô Ban Mai, hai con ngươi đối mặt, thiên ngôn vạn ngữ, đều không nói

được lời nào.

Bạn đang đọc Giả Cán Bộ của Dương Tử Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.