Thể hiện một tý (511-512)
Trong lời nói của Thái Tâm Chấn toàn vẻ đâm chọc, châm chọc hắn muốn dựa
vào gia thế của Lương Quân Mi, ăn cơm bao (trai bao), Dương Tử Hiên không
thể không hiểu.
Dương Tử Hiên cũng không phản phúng, chỉ cười trừ.
Trần Ý Vận bị Dương Tử Hiên trêu chọc một phen, mới vừa về, trừng mắt nhìn
Dương Tử Hiên, nàng đúng là không công mà tổn thất bao nhiêu thứ, hết lần này
tới lần khác lại không thể phát tiết, chỉ có thể sinh hờn dỗi.
Thái Tâm Chấn biết rõ Lương Quân Mi có bạn trai, về sau, liền đi tới đi một
bên, một lần nữa trở lại trong đám người, lập tức lại có một đám con gái vây
quanh hắn, để cho lòng tự trọng của hắn tìm được sự thỏa mãn.
Ở trong mắt Thái Tâm Chấn, chính thức đáng giá để hắn coi là tình địch, cũng
chỉ có Lý Khắc An, Dương Tử Hiên này, hắn vẫn không để vào mắt, nhưng bây
giờ hắn vẫn chưa biết gì về Dương Tử Hiên, cũng sẽ không lập tức chạy vào
đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe).
"Thật sự là một sự tình khổ sai..." Trần Ý Vận cười khổ đi đến bên người Thái
Tâm Chấn, giọng đầy nước đắng.
"Hắn thật sự không biết nhảy sao?" Thái Tâm Chấn có chút ngoài ý muốn, trong
ấn tượng của hắn, Trần Ý Vận cái gì cũng mạnh hơn người, không ngờ lại bị
một thanh niên khiến cho đầu óc choáng váng.
Hắn đương nhiên không biết, giai nhân xinh đẹp ngày xưa không chịu ăn nửa
điểm thiệt thòi này, hôm nay không biết bị Dương Tử Hiên chấm mút bao nhiêu
lần, thời điểm dạy khiêu vũ, nhiều lần chấm mút trên thân thể nàng.
"Không giống như là giả, thời điểm em dạy hắn, tay chân hắn đều đổ mồ hôi..."
Trần Ý Vận phải mất một hồi lâu mới cưỡng chế lửa giận trong lòng mình
xuống, mắt hạnh trợn lên, nhưng vừa nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm của Dương
Tử Hiên, lại vô pháp làm tâm tình bình tĩnh.
"Không nghĩ tới, ngay cả Trần đại tiểu thư cũng không làm gì được hắn." Thái
Tâm Chấn không nhịn được cười lên một tiếng, nói: "Khó trách Lương Quân Mi
vừa ý hắn!"
"Quân Mi ưa thích hắn?" Vừa rồi Trần Ý Vận đi toilet, không nghe được những
người này đối thoại.
"Quân Mi đã chính miệng nói với tôi, Dương Tử Hiên này là bạn trai nàng,
cũng không biết là thật hay giả!" Thái Tâm Chấn uống một ngụm rượu.
"Quân Mi vậy mà lại vừa ý tên vô dụng như thế, thật đúng là điên rồi." Mặt
Trần Ý Vận giận đến đỏ lên.
"Cho nên mới cần các em, những người bạn chốn khuê phòng thổi gió bên tai
bên tai nàng, bảo nàng tranh thủ thời gian rời khỏi hai lúa này, cho dù toàn thân
hắn đều là Kỷ Phạm Hi, vẫn không thể bỏ nổi cái vẻ quê mùa." Thái Tâm Chấn
đặt chén rượu xuống, quay đầu nói với Trần Ý Vận.
Trần Ý Vận đột nhiên bình tĩnh lại, cười nói: "Thái đại công tử quả nhiên là
từng bước đều suy nghĩ sâu xa... Muốn chúng tôi, những người bạn chốn khuê
phòng này thổi gió cho Quân Mi cũng được, nhưng cũng không thể bắt chúng tôi
bận việc không công, đúng vậy không."
"Đương nhiên sẽ không để cho các em bận việc mà không công, anh có thể cho
các em một tin tức rất có tác dụng, đương nhiên có liên quan mật thiết đến tập
đoàn Vạn Quan các vị." Thái Tâm Chấn cười nói.
"Tin tức gì vậy?" Trần Ý Vận nhíu mày, hoàn cảnh và thị trường buôn bán trong
nước vẫn chưa hoàn thiện, tin tức thị trường cực kỳ không đối xứng, nhiều khi
vẫn phải dựa vào quyết sách của những nhân sĩ quan trường này.
"Lôi Tụng bị đưa tin tức tố cáo tên thực, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã bắt đầu
điều tra sơ bộ rồi, chắc chắn không qua được bao lâu, sẽ tiến hành cách ly thẩm
tra đối với hắn...em nói xem, tin tức này có đủ không?"
Trần Ý Vận quả thực là cảm thấy vô cùng hoảng sợ, che miệng hỏi: "Tin tức
này là thật sao?"
Tập đoàn Vạn Quan chính là nhà giàu trong thành phố Duy Dương, hiện tại tuy
tập đoàn Vạn Quan đã mở rộng phạm vi kinh doanh đến Kim Kinh, Tô thành
phố, thành phố Lương Khê, nhưng vẫn cấu kết cực kỳ sâu với thế lực chính trị
thành phố Duy Dương.
"Em cảm thấy anh sẽ cho em tin tức không chính xác sao? Tập đoàn Vạn Quan
các em cũng phải thoáng chú ý một tý, chú ý quan hệ với Lôi Tụng, hai bên
không cần phải quá mật thiết, vấn đề của Lôi Tụng rất lớn..." Giọng nói Thái
Tâm Chấn bình tĩnh, nhưng lại rơi sâu vào trong lòng Trần Ý Vận.
Sắc mặt Trần Ý Vận không ngừng biến ảo, tập đoàn Vạn Quan là sản nghiệp
Trần gia, Trần Ý Vận cũng đang dần dần đi lên trước sân khấu.
Tuy cha nàng bây giờ vẫn trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng đã có các hạng mục giao
ban, Trần Ý Vận cũng không phải là không hề động tâm đến vị trí kia, nàng là
một người con gái duy nhất trong gia đình, rất được sủng ái.
"Về vấn đề Lôi Tụng, tập đoàn Vạn Quan các em cũng không rõ ràng lắm, tuy
hiện tại các em đã sớm trôi qua tuần trăng mật cùng hắn rồi, nhưng vẫn có ngàn
vạn quan hệ, phải không? Anh khuyên các em nên giải quyết dứt khoát những
quan hệ này, miễn để cho đến lúc đó dẫn lửa thiêu thân, Duy Dương sắp phát
sinh một trận động đất rồi..." Những tin tức này của Thái Tâm Chấn, đương
nhiên đều là nghe được từ trong miệng vị cha phó bí thư Tỉnh ủy chuyên trách
đảng kia.
"Trận bão táp này thật sự là tới đột nhiên mà mạnh mẽ...Lôi Tụng xảy ra vấn đề,
Duy Dương cũng sẽ xảy ra một hồi động đất..." Trần Ý Vận đứng ngồi không
yên, nhưng vẫn kiềm chế tâm tình lo lắng xuống, không được biểu hiện quá vội,
dù sao thì hiện tại cũng đã đến đêm, muốn chém đứt tất cả quan hệ với Lôi
Tụng, cũng phải chờ tới ngày mai.
Lôi Tụng là cán bộ đại biểu phái bản địa Duy Dương, từ cán bộ công xã Duy
Dương, một mực làm cho tới thị trưởng hôm nay, trước đó không lâu, thậm chí
còn truyền tới tin tức sắp đảm nhậm bí thư thị ủy, không nghĩ tới, hắn lại sắp
ngã gục.
Thái Tâm Chấn ra mời cũng bị cự tuyệt, về sau, không có ai tự tìm mất mặt, đi
mời Lương Quân Mi khiêu vũ rồi, Dương Tử Hiên chán đến chết, liền chạy tới
hậu hoa viên sau khu biệt thự, bước đi chậm rãi, Lương Quân Mi cũng đi theo.
"Anh thật sự không biết khiêu vũ?" Con ngươi Lương Quân Mi trong đêm tối
vẫn sáng bóng dị thường.
Dương Tử Hiên quay đầu cười nói: "Có muốn chúng ta nhảy thử không? Em
dạy anh."
Lương Quân Mi làm bộ dáng nhưng bị trọng hình tra tấn, nói: "Được rồi, nể
tình đêm nay anh ngăn cản được nhiều con ruồi như vậy, bổn tiểu thư liền phá
lệ, dạy anh một lần, đi."
Dương Tử Hiên lập tức làm ra một bộ lợn chết tiệt không sợ nước nóng: "Anh
đành cố tiếp nhận vậy!"
Một lần nữa trở lại trong đại sảnh, cánh tay phải Dương Tử Hiên nắm bàn tay
nhỏ bé mềm mại của Lương Quân Mi, tay trái nhẹ nhàng ôm vòng eo hết sức
nhỏ nhắn co dãn của nàng, bước một bước đầu tiên.
"Anh học kiểu gì đó, sao lại chuyển động nhanh như vậy." Lương Quân Mi
không tự chủ được mà bị Dương Tử Hiên kéo theo, giống như một con bướm
xen kẽ trong bụi hoa, đi theo tiết tấu âm nhạc, vô cùng thoải mái.
Dương Tử Hiên đưa đầu tới gần cái cổ toàn da thịt tuyết trắng của nàng, cười
cười, thấp giọng thì thầm: "Cái này gọi là vô sự tự thông (không thầy cũng tự
thông tỏ), có em ở bên người, bước chân của tôi cũng nhẹ nhàng hơn vài phần!"
"Anh giả trang thật đúng là như thật, thiếu chút nữa em đã bị anh lừa." Lương
Quân Mi nhéo nhéo tại vị trí eo hắn.
Dương Tử Hiên không dám la lên, chỉ có thể nói nhỏ bên cạnh vành tai óng ánh
của nàng: "Nhẹ một chút, đau quá."
Thái Tâm Chấn nhìn Kim Đồng Ngọc Nữ trong đại sảnh sân khấu, du dương đi
theo âm nhạc, liền mở miệng nói, trong khẩu khí mang theo vẻ ghen ghét nồng
đậm: "Xem ra đêm nay em quá thất bại rồi!"
Trần Ý Vận giống như là gặp phải quái vật, nhìn chằm chằm vào Dương Tử
Hiên đang ghé vào cổ Lương Quân Mi thì thầm, nói: "Thật sự quá kỳ lạ rồi!
Không ngờ em lại bị chơi xỏ, hắn giả trang giống như thật... Thật đúng là quá
sai sót."
Lương Quân Mi không có thói quen quá thân mật cùng một người đàn ông như
vậy, vội đẩy đầu Dương Tử Hiên ra, trong mắt cất giấu dáng tươi cười, nói:
"Anh có thể đi thi vua màn ảnh Oscar rồi, đến em cũng bị anh lừa."
Dạo qua một vòng, mới buông lỏng tay ôm Lương Quân Mi ra, một lần nữa làm
trở lại bên cạnh cái bàn, không đếm xỉa đến ánh mắt muốn giết người của Thái
Tâm Chấn và Trần Ý Vận, Dương Tử Hiên cầm lấy rượu đỏ trên mặt bàn lên,
uống một ngụm.
Lương Quân Mi đoạt lấy, sắc mặt hơi hồng hồng, uốn lượn cơ thể đầy đường
cong, tư thế ưu nhã mà mê người, nói: "Anh quá biết lừa gạt người rồi, với tư
cách đền bù tổn thất, anh phải đàn cho em một khúc Piano."
Lương Quân Mi cực kỳ mê muội đối với tư thế chơi Piano của Dương Tử Hiên
trong nhà khách An Thuyền lần trước...
Dương Tử Hiên cười cười, đứng lên, phát hiện Piano bày ở nơi hẻo lánh, cười
nói: "Không phải đền bù tổn thất, là lễ vật sinh nhật anh đưa cho em, hi vọng
em ưa thích..."
Xuyên qua vũ hội ồn ào, đi đến bên cạnh bàn Piano, kéo một cái ghế qua, ngồi
xuống, tâm tình Dương Tử Hiên bắt đầu thả theo âm nhạc.
Từ trước đến nay, đi qua bao nhiêu con đường
Lá hồng hồng rụng đầy trên đất
Bắt đầu đến kết thúc luôn không thay đổi
Nơi chân trời, em phiêu bạt trên mây trắng
Khổ hải đầy nỗi yêu hận
Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh
Thân cận lại không thể gần nhau
Hoặc là anh nên tin tưởng đó là duyên phận
Tình nhân vĩnh viễn đừng đến ( tiêu tán tình duyên )
Không nói gì, ngồi một mình, nhìn ra trần thế bên ngoài cửa ( nguyện ngày sau
gặp lại )
Mặc dù hoa tươi sẽ héo tàn nhưng anh vẫn đợi em
Cả đời chờ đợi cũng mây trắng
Khổ hải đầy nỗi yêu hận
Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh
Thân cận lại không thể gần nhau
Hoặc là anh nên tin tưởng đó là duyên phận
Khổ hải đầy nỗi yêu hận
Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh
Thân cận lại không thể gần nhau
Hoặc là anh nên tin tưởng đó là duyên phận
Đây là ca khúc « cả đời yêu » kiếp trước Dương Tử Hiên cực kỳ ưa thích, với
tư cách ca khúc kết thúc của bộ phim Đại Thoại Tây Du năm 95, đã từng làm
cho rất nhiều thanh niên rơi lệ.
Đại Thoại Tây Du sẽ chiếu vào năm 95, nhưng lần này Dương Tử Hiên đàn ra
ca khúc này, giai điệu, nhịp điệu bi thương, trong sảnh lập tức tràn ngập tầng
một giai điệu bi thương, cơ hồ cả sảnh lập tức đều lặng ngắt như tờ, khiêu vũ
đình chỉ, người cầm chén uống rượu vẫn để trên không trung, người nói chuyện
phiếm quay đầu nhìn nhìn thân ảnh tịch mịch bên cạnh Piano.
Dương Tử Hiên từ chỗ Piano, chậm rãi trở lại bên người Lương Quân Mi, bình
tĩnh nói: "Phần lễ vật này đã đủ chưa?"
"Giai điệu, nhịp điệu quá trầm trọng, quá bi thương rồi, em cũng không thể nhịn
được nước mắt!" Lương Quân Mi lau lau dấu vết nước mắt nhàn nhạt trên khóe
mắt.
Dương Tử Hiên lắc đầu, không nói tiếp, kiếp trước hắn đã sống trong loại giai
điệu màu xám này, không có người nào biết, thời điểm tay hắn rơi trên phím đàn
Piano, đánh ra bài hát này, cả người thấu xương đau nhức.
"Thực sự là một người đàn ông rất có ý tứ!"
Trần Ý Vận một lần nữa nhìn về phía Dương Tử Hiên đang thấp giọng chuyện
trò vui vẻ bên người Lương Quân Mi, không tự giác mà lắc lắc đầu.
Trần Ý Vận quay đầu nhìn nhìn khuôn mặt như có điều suy nghĩ của Thái Tâm
Chấn, thở dài nói: "Hắn đáng giá để anh xem là đối thủ, vừa nãy em thật đúng
là tự tìm khổ."
Đầu năm nay, Piano vẫn là vật xa xỉ trong mắt bình dân, có thể đánh ra được
một bài Piano dễ nghe đến cực điểm như vậy, tự nhiên không thể là "hai lúa"
trong miệng Thái Tâm Chấn.
Thái Tâm Chấn gật gật đầu, trong lòng hết hào hứng, đi ra khỏi khu biệt thự nhỏ,
ảm đạm lái xe đi.
Diện tích khu biệt thự nhỏ này không nhỏ, Dương Tử Hiên đi dạo ở bên trong,
vũ hội cũng tới gần khâu cuối cùng.
Vũ hội kết thúc, tự nhiên có một đám người tới thu thập, cũng không cần Lương
Quân Mi tự thân động thủ, hai người vai sánh vai đi ra ngoài hít thở không khí,
đi tới hoa viên đằng sau.
Lương Quân Mi giơ bàn tay trắng nõn lên, lắc vài bước về phía trước, sau đó
nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, nói: "Nhìn anh tuổi không lớn lắm, nhưng
thật giống như đã trải qua rất nhiều việc trên đời, từ cách anh chơi Piano có thể
nhìn ra, tựa như một người bốn mươi năm mươi tuổi rồi."
Dương Tử Hiên không nhịn được mà cười lên một tiếng, các cô gái luôn có sự
mẫn cảm trời sinh, tuổi tác kiếp trước kiếp này của hắn cộng lại, xác thực đã
được bốn mươi năm mươi tuổi, cũng không coi là đoán sai, liền nói: "Em cứ
coi anh như là ông chú trung niên ba bốn mươi tuổi đi."
Vòng quanh hoa viên một vòng, nhìn thấy Lương Lục Khoái và vài quân nhân
đang ngồi xổm trên cầu thang thảo luận công việc.
"Bác trai..." Dương Tử Hiên giống như nhàn nhã dạo chơi, gật đầu vấn an,
ngoại trừ Lương Lục Khoái ra, còn có một người là Giao Tân Hóa, tư lệnh
quân khu tỉnh Nam Tô, cũng là nhân vật trong không quân, mặt khác còn có hai
nhân vật quân đội Kim Kinh, Dương Tử Hiên cũng vấn an từng người.
"Mấy người già chúng tôi ngại đứng trước người trẻ tuổi các cậu." Giao Tân
Hóa cười nói, trong ánh mắt nhìn Dương Tử Hiên lại cất giấu một tia chờ
mong.
Dương Tử Hiên biết rõ hắn chờ mong cái gì.
Chiến tranh vùng vịnh ảnh hưởng quá sâu đối với cao tầng bộ đội trong nước,
trong bộ đội đang tiến hành gia tăng cải cách, đối với Giao Tân Hóa, một tư
lệnh quân khu tỉnh, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất, nếu như có thể bắt lấy, hắn có
thể đột phá khốn cảnh ngăn cản trước mắt.
Bình thường mà nói, tư lệnh quân khu tỉnh đều là vị trí dưỡng lão, tuy cũng là
quân đội chính quy, nhưng luận tiền đồ chính trị thì không có biện pháp so sánh
với những quân trưởng tập đoàn quân đội dã chiến kia, không thể so sánh với
những tập đoàn quân đội xứng danh vương bài.
Tuy quân khu tỉnh thâm nhập liên lạc rất sâu với thế lực chính trị địa phương,
có thể thông qua quân đội vớt lên rất nhiều tiền tài lợi ích, nhưng Giao Tân Hóa
không quan trọng đời sống vật chất, đối với thiếu tướng như Giao Tân Hóa mà
nói, hắn càng hy vọng có thể một lần nữa tiến sâu vào trong, đảm nhiệm thực
chức trong quân khu.
Dương Tử Hiên gợi ý về chiến tranh vùng vịnh, dường như để cho hắn thấy
được một ít hi vọng, một ít hi vọng thăng chức.
Lương Lục Khoái hướng Dương Tử Hiên vẫy vẫy tay, sắc mặt nghiêm túc, nói
"Ngồi xuống trò chuyện...Nam nhi chí tại bốn phương, không cần phải quá câu
nệ."
Giao Tân Hóa lại cố ý để một vị trí cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cũng
học mấy lão quân nhân, ngồi chồm hổm xuống, Lương Lục Khoái ném một điếu
thuốc vào trong lồng ngực hắn, nói: "Hút đi!”
Tiếp theo lại nói với Lương Quân Mi: "Quân Mi, con ra xem xem bên ngoài có
cái gì cần giúp đỡ không, mấy người già bọn cha phải khảo nghiệm thằng nhóc
này."
Dương Tử Hiên nhếch miệng mỉm cười, xem ra Lương Lục Khoái cũng hết sức
quan tâm Giao Tân Hóa, cố ý dùng cái từ "khảo nghiệm" này, cho Giao Tân
Hóa một bậc thang, nhờ Dương Tử Hiên gợi ý về vấn đề chiến tranh vùng vịnh.
"Thằng nhóc, nói tiếp cách nhìn của cậu đối với chiến tranh vùng vịnh đi..."
Lương Lục Khoái hút một hơi thuốc, nhổ ra một luồng khói trắng.
Dương Tử Hiên cũng cực kỳ thức thời, gõ gõ khói bụi, nói: "Trước kia cháu đã
nói rồi, ngoại trừ chú ý tác dụng khoa học kỹ thuật trong trận chiến tranh này,
cháu cảm thấy càng thêm để ý đến tác dụng áp chế của lực lượng không trung”.
“Bước đầu tiên của bão táp sa mạc, chính là dùng trực thăng vũ trang Apache
dẫn đường cho các bộ đội tác chiến đặc chủng, mở ra lỗ hổng, phá hủy phần
đông trạm Rada báo động của Iraq."
"Tiếp theo chính là f117 và tàu tuần tra đạn đạo hành động, f117 liên tục oanh
tạc ở vào bộ tư lệnh không quân Baghdad Iraq, còn cả biệt thự tổng thống ở địa
phương này, khiến cho thông tin liên lạc giữa Baghdad và bên ngoài gián
đoạn!”
“Về sau mấy phi cơ tạo thành đội hình bức tường, trong hỗn loạn, Iraq trực tiếp
mất quyền khống chế bầu trời vào tay Mỹ, máy bay tác chiến liên tục oanh tạc
vào ban ngày, hơn nữa còn có chiến thuật cực kỳ linh hoạt của liên quân!”
“Phần đông quân Mỹ không sợ pháo cao xạ mặt đất, nhưng bị bắn nổ mấy máy
bay, liên quân ngay lập tức ý thức được uy hiếp khi bay ở tầng thấp, lập tức
điều chỉnh chiến thuật, biến thành chiến thuật tiến đến nhanh, sau đó lập tức rời
khỏi, lại quay về ném bom."
Tại thế kỷ mới, trận chiến tranh này đã từng được các chuyên gia nổi danh trong
nước và nước ngoài tiến hành truyền thông qua chiều sâu, Dương Tử Hiên nói
chuyện vô cùng trôi chảy, bởi vì hắn đã thuộc như lòng bàn tay.
Dương Tử Hiên không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của đám quân nhân này, chậm
rãi nói: "Tôi chỉ là một kẻ yêu thích quân sự, chưa nói tới cái nhìn chiều sâu gì,
chỉ là một ít giải thích của bản thân, lại làm cho các bác chê cười."
Giao Tân Hóa phất phất tay áo, nói: "Cậu chính là ngoài cuộc tỉnh táo trong
cuộc u mê, chúng tôi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, góc độ cậu nhìn,
là từ góc độ chiến lược bao quát cả cuộc chiến tranh, rất tốt."
Hàn huyên vài câu, Dương Tử Hiên liền rời đi rồi, hắn biết rõ đám quân nhân
này có mấy lời phải nói riêng, cũng không hi vọng hắn nghe được.
Đợi cho Dương Tử Hiên đi xa, Giao Tân Hóa Tân đưa điếu thuốc cho Lương
Lục Khoái và các quân nhân khác, nói: "Anh Lương à, chuẩn con rể này của
anh, đúng là rất không tệ, nếu như không phải con gái của tôi đã lập gia đình,
tôi cũng không nhịn được, muốn gả con gái cho hắn."
Lương Lục Khoái nhếch miệng, trên mặt có đường cong cương nghị của quân
nhân, nói: "Mắt của hắn có trình độ, nhưng phương diện nhân phẩm tính cách
vẫn cần quan sát thêm, tôi chỉ có một đứa con gái là Quân Mi, không muốn để
nó sống cuộc sống không tốt, không thì tôi cũng không có cách nào ăn nói với
bà vợ đã qua đời của tôi."
"Tôi nghĩ thượng cấp hẳn cũng là không mưu mà hợp với ý kiến của hắn, lần
này tôi thoải mái kiêm nhiệm phó Tư lệnh quân khu, chính là một tín hiệu cường
hóa không quân... Tân Hóa, cậu muốn tái nhậm chức, đây là một cái cơ hội,
phải nắm thật chắc ý tứ của thượng cấp!"
Giao Tân Hóa trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi không thể so sánh với Lục
Khoái, tôi xuất thân từ tập đoàn quân đội, Lục Khoái xuất thân phi công, cũng
không thể bảo tôi đi chỉ huy không quân, như vậy sẽ không đúng chức năng
nhiệm vụ..."
Lương Lục Khoái lắc đầu, nói: "Không cần phải để ý nhiều, thượng cấp thật sự
muốn dùng cậu một lần nữa, nhất định sẽ tìm được vị trí cho cậu, nói không
chừng thoáng cái liền điều cậu vào bên trong văn phòng quân đội hoặc là một
trong bốn tổng bộ nhậm chức, tất cả đều có thể xảy ra."
"Lục Khoái nói rất có đạo lý, thượng cấp dùng người không thể cứng nhắc, mấu
chốt là phải xem giá trị của cậu đến đâu. Tôi cảm thấy lát nữa cậu và Lục
Khoái đều ghi một ít văn vẻ kỹ càng về xây dựng phương diện không quân, phát
biểu trong báo chí toàn quân, khiến cho thượng cấp coi trọng mới là chuyện
mấu chốt." Một quân nhân tiếp lời.
Giao Tân Hóa cùng Lương Lục Khoái đều gật gật đầu, Giao Tân Hóa quay đầu
hướng Lương Lục Khoái cười nói: "Lão Lương à, ông con rể này của anh đang
ngồi ở địa vị gì? Lần này chúng ta đều dính vào ánh sáng của hắn!"
Lương Lục Khoái suy ngẫm một chút rồi nói: "Nghe Quân Mi giới thiệu, là một
nhân viên tỉnh La Phù."
Giao Tân Hóa cười nói: "Nếu như làm ở cơ quan địa phương không được như
ý, có thể để cho hắn trực tiếp đến cơ quan bộ đội quân vụ, cũng không thể lãng
phí nhân tài...nếu như anh tị hiềm mà nói, có thể để cho hắn đến chỗ của tôi, tôi
đang cần loại người tài giỏi như hắn."
...
Trăng sáng sao thưa, biệt thự độc lập bị dãy núi vây quanh, ban đêm nghe tiếng
gió thổi thông reo, cũng là rất có hương vị sống ở nơi yên tĩnh.
Trần Ý Vận lặng yên đi ra ngoài, thần thái nhã nhặn lịch sự, tư thế ưu nhã, lễ
phục dạ hội bọc chặt bờ mông, buộc vòng quanh đường vòng cung no đủ, biểu
lộ trên mặt không thể thấy được rõ ràng trong đêm.
Giơ chén rượu đỏ lên, giọng nói Trần Ý Vận thanh thúy, nói: "Tại sao lại một
mình cô đơn như vậy? Lừa gạt!"
Dương Tử Hiên quay đầu cười nói: "Không ai muốn theo tôi, đương nhiên chỉ
có thể cô đơn."
Trước kia Dương Tử Hiên một mực cảm thấy cái danh tự Trần Ý Vận này rất
quen thuộc, thật lâu sau, mới nhớ tới kiếp trước, tập đoàn Vạn Quan nằm ở bên
trong top một trăm xí nghiệp dân doanh mạnh nhất, tập đoàn Vạn Quan cũng một
phú hào.
Vô luận là dân doanh trăm cường hay bảng trăm phú, tập đoàn Vạn Quan không
lên qua được Top 10, nhưng một mực không rơi ngoài top năm mươi, truyền
thông đưa tin tuyên truyền không nhiều lắm, nhưng Dương Tử Hiên là một
thương nhân, lại biết quá tường tận.
Tập đoàn Vạn Quan chủ yếu làm giàu ở ngành sản xuất gia công vật liệu máy
móc, tổng bộ tại khu công nghiệp kinh tế Duy Dương.
Cha Trần Ý Vận đã từng đảm nhiệm chức quan, bởi vậy tại lúc đầu gây dựng sự
nghiệp, từng cấu kết rất sâu với quan trường địa phương, nhưng Trần Ý Vận và
mấy học trò Trần gia đi ra trước sân khấu, về sau, liền bắt đầu tiến hành nhiều
hạng mục khai thác phát triển khác, không dính đến quan trường nhiều.
Máy tính, thiết bị dịch áp, máy trọng, đúc khuôn máy…..các phương diện thành
tựu không tầm thường, tại thế kỷ mới, xí nghiệp tiến hành đa dạng hóa mở rộng,
tại phương diện bất động sản, công trình xây dựng cũng xây dựng được nền
móng, một phát trở thành xí nghiệp dân doanh xếp hạng hàng đầu trong tỉnh Nam
Tô.
Đối với nữ cường nhân Trần Ý Vận này, Dương Tử Hiên cũng có chút ít ấn
tượng nhàn nhạt, đã từng xem qua các tư liệu sưu tầm về nàng.
Dương Tử Hiên xiên hai tay ở trước ngực, có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm
vào ngực Trần Ý Vận, xác thực là không nhỏ, nhếch miệng nói: "Trần tiểu thư,
tại sao cô cũng cô đơn đến đây vậy, bạn bè của cô đâu rồi?"
Trần Ý Vận cảm thấy không chịu được ánh mắt của hắn, trên mặt hiện lên vẻ đỏ
bừng, nói: "Có tin lát nữa tôi thổi gió bên tai Quân Mi, nói cậu thường xuyên
không kiêng nể gì cả, nhìn vào ngực những cô gái khác hay không?"
Dương Tử Hiên nhún nhún vai, một bộ dáng không sao cả, nói: "Cũng không
phải chưa từng sờ qua, cần gì để ý đến chuyện tôi nhìn hay không nhìn đây?"
Thời điểm khiêu vũ, những động tác vụng về của Dương Tử Hiên, cơ hồ đã
đụng hết tất cả bộ phận mẫn cảm trên thân thể Trần Ý Vận một lần.
Trần Ý Vận cắn răng một cái, vung tay giội rượu đỏ lên trên người hắn, may
mắn Dương Tử Hiên kịp thời trốn tránh, bằng không thì đúng là đã bị giội cho
một thân rượu đỏ.
Trần Ý Vận nghiến răng nói: "Lưu manh!"
...
Lương Quân Mi muốn ở Kim Kinh mấy ngày nữa, đã xin thượng cấp nghỉ phép,
Dương Tử Hiên phải chạy trở về, hiện tại hắn thân kiêm vài chức, không thể
thoải mái.
Yến hội buổi tối kết thúc, ngủ một đêm trong biệt thự, ngày hôm sau cũng không
gặp Lương Lục Khoái, nói một tiếng với Lương Quân Mi, liền ngồi phi cơ trở
lại thành phố Tử Kim.
Trước khi đi Kim Kinh, Dương Tử Hiên liền nhận được điện thoại Chú Thanh
Nam từ khu công nghiệp Nam Hồ gọi tới, nói một chút về tình huống tiêu thụ
của nước quả táo, còn nói về chồng trước Lục Thánh Đông của nàng.
Gần đây hành động của hắn hơi không đúng, thường xuyên cổ cổ quái quái,
trước kia nhìn thấy nước quả táo bán được nhiều, đã từng đưa ra yêu cầu vô lý,
đòi một bộ phận cổ phần công ty mới của nàng, liền bị nàng nghiêm khắc cự
tuyệt.
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 22 |