495: Mách cha
Điều này lại làm cho Phan Trường Hải phiền muộn giống như là ăn phải con
ruồi.
Cả buổi họp hôm nay, Phan Trường Hải đều phải miễn cưỡng làm ra dáng tươi
cười.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Dương Tử Hiên đợi đến lúc cuối cùng mới đi ra
ngoài phòng họp, Hồ Khải đi theo bên người Dương Tử Hiên, thấp giọng nói:
"Dường như không có một người nào hoan nghênh Dương sở ngài đến!"
Dương Tử Hiên cười nói: "Nếu thật tâm hoan nghênh tôi đến, mới là sự tình kỳ
quái! Chúng ta còn chưa tới, đã đem khối thịt béo cải cách xí nghiệp nhà nước
lớn như vậy bỏ vào miệng..."
Cải cách xí nghiệp nhà nước là vở tuồng quan trọng của kinh tế quốc nội trong
mười năm, vây quanh tiêu đề làm sống lại xí nghiệp quốc hữu này, trung ương
làm ra rất nhiều công việc thăm dò, vì để cho xí nghiệp nhà nước dung hợp với
thị trường, liền cho ra đời thị trường chứng khoán đặc biệt, để các xí nghiệp
nhà nước thiết lập sở giao dịch chứng khoán.
Một nguyên nhân quan trọng là vì quay vòng tiền cho các xí nghiệp nhà nước lỗ
lã, chuyện này cũng tạo thành sự phát triển dị dạng của thị trường đầu tư chứng
khoán trong nước.
Có thể nói cải cách xí nghiệp nhà nước là sau này vài chục năm kinh tế trong
sinh hoạt, cực kỳ quan trọng chính sách.
Tuy từ trí nhớ đời sau để xem xét, cải cách xí nghiệp nhà nước có rất nhiều ảnh
hưởng đến nền kinh tế, tuy làm sống rất nhiều tài sản quốc hữu, nhưng ảnh
hưởng mặt trái cũng khó có thể phủ nhận.
Rất nhiều công nhân xí nghiệp nhà nước vô tội vứt bỏ bát cơm, rời khỏi nhà
máy đã công tác hơn nửa đời người, xã hội lại không có hệ thống bảo đảm đời
sống cho người dân đầy đủ hoàn mỹ, tạo thành cuộc sống khó khăn cho rất nhiều
công nhân viên chức nghỉ việc, bọn họ vô pháp mưu sinh ở trong xã hội, làm
sinh sôi ra rất nhiều vấn đề xã hội.
Một mặt khác, việc quan thương cấu kết cùng mưu lợi, xuất hiện rất nhiều ví dụ
lớn.
Thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, cuối cùng đã trở thành nơi để rất
nhiều quan thương cấu kết, chia cắt tài sản quốc hữu, mà khổ, chỉ là đám công
nhân nghỉ việc kia.
Nghành quyền lực tựa như Ủy ban hoạch định chính sách, nơi trông coi quyền
phê duyệt thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu toàn bộ tỉnh, lại là địa
phương quan thương cấu kết càng nghiêm trọng hơn.
Ở rất nhiều địa phương, thương nhân cùng quan viên, vì để chia cắt tài sản quốc
hữu, chuyển thành tài sản cá nhân, không tiếc chi ra vốn lớn để ăn mòn Ủy ban
hoạch định chính sách, nghành cầm trong tay quyền hạn rất lớn.
Ủy ban hoạch định chính sách cũng không phát ra nổi tác dụng giám sát vấn đề
xói mòn tài sản quốc hữu, mà lại bị viên đạn bọc đường ăn mòn dần dần.
Dương Tử Hiên cũng không kỳ quái chuyện có vài người bên trong Ủy ban
hoạch định chính sách không thích hắn, hắn vừa đến, đã lấy quyền phê duyệt cải
cách xí nghiệp nhà nước rồi.
Đây chính là một vòng tròn luẩn quẩn, rất nhiều người phụ trách muốn nắm
quyền thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu, nhưng người nắm được lại chỉ
có một.
"... Tôi cảm thấy, dường như phó chủ nhiệm Phan Trường Hải kia có ý kiến lớn
nhất đối với ngài, vừa rồi, thời điểm ngài ở phía trên nói chuyện, tôi nghe được
hắn đang xì xào bàn tán cùng một phó chủ nhiệm khác... Nói ngài chỉ có chút tài
năng ăn nói nho nhỏ, sớm biết như vậy, hắn đã không thèm đến." Hồ Khải có
chút do dự khi nói những lời này, chứng kiến sắc mặt Dương Tử Hiên không
thay đổi, mới thầm thở dài một hơi.
"Ha ha, hắn không đến mới tốt."
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Tôi vốn cũng không phải là người Hoàng Văn
Thanh chủ tịch tỉnh muốn chọn lựa, tin tưởng rất nhiều người Ủy ban hoạch định
chính sách cũng biết tôi và Hoàng Văn Thanh không đi cùng đường, muốn chèn
ép tôi, sau đó đi về phía Hoàng Văn Thanh xin công."
...
Không biết là tòa soạn báo nào đưa tin, chuyện phó cục trưởng cục quản lý
thông tin tỉnh Thái Vũ xâm phạm nữ sinh viên Lâm Lâm tại khách sạn Phúc Hải,
đã bị đưa ra ánh sáng.
Trước kia, sự tình Thái Vũ cũng chỉ truyền bá phạm vi nhỏ bên trong cục quản
lý thông tin tỉnh, ủy ban tỉnh, trải qua báo chí đưa ra ánh sáng, lập tức liền kinh
động một ít lãnh đạo tỉnh ủy.
Hà Khôn lập tức khẩn trương lên, biết rõ tình thế đã thoát ly khỏi sự khống chế
của mình, lập tức gọi điện thoại cho ông bố, thông báo tất cả công việc.
Hà Tân Nghi là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên mặt
có biểu lộ trầm ổn mà khí phách, cực kỳ phù hợp với thân phận sở trưởng sở
trên tỉnh của hắn, với tư cách bí thư chính pháp tỉnh La Phù, hắn cũng là một
trong những nhân vật cực kỳ mạnh mẽ đấu tranh chính trị trong toàn bộ tỉnh.
Hà Tân Nghi vẫn rất yên tâm và thoả mãn đối với đứa con trai này, tuy thỉnh
thoảng cần hắn hỗ trợ chùi đít, nhưng so sánh với rất nhiều con cái lãnh đạo, thủ
đoạn và kiến thức con hắn không kém, nhưng đáng tiếc là không tham chính, Hà
Tân Nghi vẫn một mực hi vọng con mình có thể tham chính.
"Sự tình làm sao lại náo thành thành cái dạng này? Khẳng định có người trợ
giúp." Hà Tân Nghi nhíu mày, hắn là bí thư chính pháp, nhìn vấn đề cực kỳ rõ
ràng.
"Dương Tử Hiên, con không biết con đắc tội hắn ở đâu, vậy mà hắn lại ra mặt
vì một học sinh nữ, chắc hắn ăn no rỗi việc hay tinh thần trọng nghĩa tràn lan
trong đầu, làm như vậy không có gì hay đối với hắn." Vẻ mặt Hà Khôn đầy thiệt
thòi nói.
"Rất khó nói, không nhất định là vậy, nói không chừng chỉ là vì tâm chính nghĩa
tràn lan trong đầu thôi! Phương diện cục công an thành phố Tử Kim phản ứng
thế nào?" Hà Tân Nghi đúng là quan lớn cấp tỉnh bộ, nhìn vấn đề cao hơn Hà
Khôn không chỉ một bậc, xem xét công việc cũng nhìn vào góc độ sâu xa hơn
người bình thường rất nhiều.
"Dường như thái độ rất kịch liệt, Hồ Tự Lập vậy mà lại đưa chỉ thị xuống,
muốn tra rõ chuyện này, hiện tại đã gọi chủ khách sạn Phúc Hải đến, tổng giám
đốc khách sạn Phúc Hải là tiểu Trần, cha có nhớ không?" Hà Khôn nói.
Khách sạn Phúc Hải là sản nghiệp nằm trên danh nghĩa của đứa con mình, Hà
Tân Nghi biết.
Khách sạn Phúc Hải nằm trên địa phận thành phố Tử Kim, Hồ Tự Lập khẳng
định cũng biết đó là sản nghiệp của ai, chiếu theo lời đứa con mình nói, cục
công an thành phố Tử Kim quả thật là có vấn đề rồi.
"Cha, cha xem lần này rốt cuộc cục công an thành phố Tử Kim làm cái quỷ gì
vậy, khách sạn Phúc Hải là của con, Hồ Tự Lập và các lãnh đạo thành phố
khẳng định là rất rõ ràng!”
“Lúc trước thời điểm khách sạn Phúc Hải khai trương, toàn bộ lãnh đạo cục
công an thành phố Tử Kim đều được con mời đến dự tiệc mừng mà..." Hà Khôn
vẻ mặt đau khổ nói: "Biết rõ là sản nghiệp của con, còn muốn điều tra rõ, đây
không phải là muốn làm mất mặt mũi cha sao?"
"Con đã thử nói chuyện với bọn người Hồ Tự Lập chưa?" Lông mày trên khuôn
mặt chữ quốc của Hà Tân Nghi cũng nhanh chóng khóa chặt lại.
"Con đã gọi điện thoại đến cục công an thành phố, không phải bị mấy cảnh sát
nhân dân qua loa, thì chính là bị thư ký Hồ Tự Lập từ chối không gặp, đây
không phải là muốn nói không có đường sống thương lượng sao? Đây là hắn
không để ngài vào trong mắt!"
Hà Khôn không ngừng báo cáo ở trước mặt Hà Tân Nghi: "Cha, tính cách của
con, cha cũng rõ ràng, con kinh doanh, cũng rất ít khi cầm cờ hiệu của cha ra,
sự tình to nhỏ cũng sẽ không phiền cha ra tay, nhưng lần này con thật sự là đã
làm tất cả biện pháp rồi, cùng đường lắm, mới tìm cha hỗ trợ."
"Tốt rồi, tình huống này, cha đã biết rồi...con về nhà trước đã, đêm nay cha và
con sẽ nói chuyện kỹ càng."
Hà Tân Nghi trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Xem ra cục công an thành phố
Tử Kim thật đúng là có vấn đề."
"Khẳng định có vấn đề, con cảm thấy chắc là Dương Tử Hiên cho bọn hắn chỗ
tốt gì đó! Hoặc là, bọn họ không quen nhìn cha, không để sở trưởng như cha
vào mắt, cho nên muốn mượn cơ hội này, hung hăng chơi con một phen." Hà
Khôn nghĩ biện pháp khơi mào lửa giận của Hà Tân Nghi.
Hà Tân Nghi tức giận, mới có thể trợ giúp hắn triệt để giải quyết vấn đề, tốt
nhất là hung hăng giáo huấn Dương Tử Hiên một phen, hắn đã cảm thấy Dương
Tử Hiên cực kỳ không vừa mắt.
"Cũng không ngoài khả năng như vậy." Hà Tân Nghi trầm giọng nói, thành phố
Tử Kim là thành thị cấp phó tỉnh, tương đối độc lập, cũng tự thành hệ thống.
Lực khống chế của sở trên tỉnh đối với thành phố Tử Kim cũng không lớn, Hồ
Tự Lập trường kỳ chiếm giữ vị trí cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim,
có mâu thuẫn nhất định nửa công khai nửa bí mật với sở trên tỉnh.
Tựa như Hà Khôn nói, khả năng lần này thật sự sẽ trở thành cơ hội để Hồ Tự
Lập làm cho mình xấu mặt?
Chỉ là, ngẫm lại một chút, lại cảm thấy không đúng, hiện tại Hồ Tự Lập đang
mang một thân đầy cứt, liên tục bị Tỉnh ủy phê bình mấy lần, khởi xướng khiêu
chiến với hắn ở trong thời kì này, không phải là sự tình gì sáng suốt.
Đoạn thời gian trước, Hà Tân Nghi gây áp lực về hướng cục công an thành phố
Tử Kim, cục công an thành phố Tử Kim đã thả ra Tưởng Gia Quyền, tuy cũng
có nguyên nhân áp lực dư luận, nhưng cũng nói rõ là Hồ Tự Lập rất lo lắng.
Nhưng lần này là tại sao vậy chứ?
Trừ phi có người uy hiếp Hồ Tự Lập, hoặc là đưa ra trao đổi có lợi cho Hồ Tự
Lập, bằng không thì Hồ Tự Lập không có khả năng vô duyên vô cớ khởi xướng
khiêu chiến với hắn, một sở trưởng sở trên tỉnh.
Rốt cuộc là bởi vì sao?
"Con cứ đi về trước đi, chuyện này, cha sẽ suy nghĩ, chờ một lát nữa tôi sẽ nói
chuyện với phương diện cục công an thành phố Tử Kim, con cứ về nhà chờ tin
tức trước đi, con cũng đã lâu không về nhà, mẹ con đang trách tôi đấy."
Hà Tân Nghi chậm rãi nói: "Đúng rồi, con kết giao với cô bé Lâm gia kia thế
nào, mẹ con cũng rất ưa thích nàng đấy."
Có người cha đáp ứng, Hà Khôn thầm thở dài một hơi, khách sạn Phúc Hải
phạm tội đồng lõa nghiêm trọng, lúc ấy chính là do người khách sạn Phúc Hải
bỏ thuốc mê trong chén rượu của Lâm Lâm, làm Lâm Lâm mê man, Thái Vũ
mới thực hiện được việc xâm phạm Lâm Lâm.
Tuy khách sạn Phúc Hải cũng có cameras, nhưng rất nhiều khu vực bị mù, lúc
ấy vẫn là do người khách sạn Phúc Hải cố ý hỗ trợ Thái Vũ né tránh những
cameras có khả năng lưu lại chứng cớ kia, đưa hai người vào bên trong.
"Tiến trình vẫn không tệ, Nhược Thủy không lạnh lùng ngay từ đầu hay cự tuyệt
ở ngoài ngàn dặm."
Hà Khôn cười nói: "Mấy ngày nữa cô ấy còn phải đi vào trong tỉnh họp, con sẽ
xem xem có thể mời cô ấy đến nhà của chúng ta ăn một bữa không."
"Cố găng lên!" Hà Tân Nghi cười rất vui vẻ, ngoại trừ con đường làm quan tiến
bộ lên chức ra, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là về nhà ôm cháu.
Lâm Nhược Thủy, hắn cũng đã gặp, phối hợp với con mình xác thực là dư dả:
"Mẹ con biết, nhất định sẽ vui vẻ phải biết!"
"Chỉ là, chuyện Thái Vũ này thật đúng là đủ phiền lòng, hiện tại truyền thông
đưa ra ánh sáng, khẳng định cũng kinh động cao tầng Tỉnh ủy và Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh bên kia, con lo lắng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sẽ phái người tra
rõ vấn đề Thái Vũ, Thái Vũ là trứng mềm...Con sợ sau khi hắn bị Ban Kỷ Luật
Thanh dẫn đi điều tra, sẽ nói lung tung, liên lụy tới con!" Hà Khôn vẫn không
nhịn được, nói ra lo lắng trong lòng mình.
Trước kia Hà Khôn bảo người đi qua hối lộ cho Thái Vũ, nhờ Thái Vũ hỗ trợ
khơi thông quan hệ cục quản lý thông tin tỉnh, bắt được giấy phép đài phát thanh
dân doanh thứ nhất.
Nếu như Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia điều tra, chỉ sợ Thái Vũ sẽ khai
hắn ra —— như vậy, đã không phải vấn đề tập đoàn Cán Khôn của hắn không
lấy được giấy phép đài phát thanh dân doanh, chỉ sợ còn có người muốn nhấn
trách nhiệm hình sự nhất định về phía hắn, mặt khác còn gây ra ảnh hưởng đối
với hình tượng tập đoàn Cán Khôn.
Trước kia tập đoàn Cán Khôn kinh doanh trong tỉnh, mọi việc đều thuận lợi,
không ít phú hào đều là vì tập đoàn Cán Khôn bối cảnh thâm hậu, các mối quan
hệ trong giới chính trị của Hà Khôn, cho nên không do dự lựa chọn hợp tác việc
buôn bán với Hà Khôn, đầu tư vào tập đoàn Cán Khôn.
Nhưng nếu như lần này tập đoàn Cán Khôn bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh điều
tra mà nói, chỉ sợ rất nhiều đối tác sẽ cảm giác tập đoàn Cán Khôn ở trong tỉnh
này cũng không phải một tay che trời, chỉ sợ sẽ đưa ra yêu cầu rút đầu tư.
Ảnh hưởng sâu xa không thể đo lường.
"...Khả năng liên lụy tới con không lớn, con không trực tiếp phạm tội, chỉ cần
một ngày cha tại vị, lại có nhà ông nội con, trong tỉnh này, vẫn chưa có ai có thể
động tới con." Hà Tân Nghi rốt cục vẫn phải lộ ra một mặt dữ tợn.
"Chỉ là, khẳng định con sẽ không có việc gì, không có nghĩa là công ty của con
không có chuyện! Công ty của con khả năng là sẽ bị phạt một chút, về sau cũng
nên thoáng khiêm tốn một tý, tiền lợi nhuận tiêu không hết, an toàn là việc quan
trọng nhất, không cần phải tranh giành với người!" Hà Tân Nghi thở dài nói.
Đàm luận trong chốc lát với Hà Khôn, cúp điện thoại xuống, Hà Tân Nghi đi
vào trong phòng làm việc, rót một chén Mao Tiêm, uống một ngụm, để tâm mình
bình tĩnh, về sau mới cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi tới điện thoại Hồ Tự
Lập.
Hồ Tự Lập tiếp nhận điện thoại, cười nói: "Hà sở trưởng, có chỉ thị gì mới
không."
"Cậu là một đại cục trưởng, tôi nào dám chỉ thị cậu..." Hà Tân Nghi hừ lạnh
một tiếng, hắn ở trên cao nhìn xuống, cũng không cần phải quá cho mặt mũi Hồ
Tự Lập, cho dù cho Hồ Tự Lập mặt mũi, Hồ Tự Lập cũng sẽ không cùng hắn đi
ở trên một con đường.
"Hà sở trưởng, đây là ngài đang phê bình chúng tôi sao? Có phải cục chúng tôi
làm cái gì không tốt, khiến cho sở trên tỉnh không thoả mãn, không để cho ngài
thoả mãn sao?" Hồ Tự Lập cũng không thèm để ý, cứ giả bộ hồ đồ.
"Cậu phạm phải chuyện gì, trong lòng cậu tự rõ ràng! Tôi muốn biết rõ, Hà Tân
Nghi tôi làm việc có lỗi với Hồ Tự Lập cậu ở chỗ nào rồi?"
Hà Tân Nghi cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu muốn đẩy con của tôi vào trong
chỗ chết, đúng không?"
"Hà sở trưởng, đây là người chỗ nào nói, tại sao tôi không nghe thấy đây? Tôi
đắc tội quý công tử ở đâu chứ."
Vẻ mặt Hồ Tự Lập đầy kinh ngạc hỏi: "Tôi đã nhiều ngày chưa gặp quý công tử
rồi."
"Tốt, không cần phải làm trò bí hiểm với tôi!" Hà Tân Nghi có chút không nhịn
được, nói: "Cậu nói đi, về án kiện Thái Vũ, cậu muốn xử lý ra sao."
Hồ Tự Lập lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Thái Vũ tội ác tày trời, đường
đường cán bộ cao cấp quốc gia, vậy mà xâm phạm nữ sinh viên, Hà sở trưởng,
ngài yên tâm, chúng tôi nhất định làm việc theo lẽ công bằng, không để cho ngài
và Tỉnh ủy mất mặt!"
Ánh mắt Hà Tân Nghi càng rét lạnh hơn, nói: "Cục công an thành phố Tử Kim
các cậu thật đúng là công bằng!"
"Về cái này thì tôi có thể khẳng định...bản án này, chúng tôi nhất định phải đào
sâu điều tra! Làm việc theo lẽ công bằng, đây chính là sự kiện ác tính, hết lần
này tới lần khác, còn liên quan đến đến cán bộ cao cấp!”
“Báo chí cũng đã đưa tin rồi, chúng ta nhất định phải cho dân chúng một cái
công đạo, bằng không thì cục công an chúng ta sẽ mất đi uy tín trong suy nghĩ
của nhân dân." Hồ Tự Lập do dự một chút, nghĩ tới khuôn mặt lạnh như băng
của Dương Tử Hiên, vẫn kiên trì đáp lại.
Hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn —— một là khuất phục Dương Tử Hiên, một
là khuất phục cha con Hà Tân Nghi và Hà Khôn.
Hiện tại yêu cầu của Hồ Tự Lập là tự bảo vệ mình, cũng chẳng quan tâm đến
chuyện đắc tội Hà Tân Nghi.
"Rất tốt!"
Bốp một tiếng, Hà Tân Nghi treo điện thoại rồi.
...
"Dương sở, ngài nói xem, tôi có nên thoáng chú ý Phan Trường Hải này
không?" Hồ Khải ngồi trên ghế lái phụ, quay đầu hỏi Dương Tử Hiên.
"Phan Trường Hải là phó chủ nhiệm thâm niên trong Ủy ban hoạch định chính
sách, nhưng cũng chỉ là cái thằng hề nhảy nhót, chưa đủ gây sợ hãi!" Dương Tử
Hiên mỉm cười nói.
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 17 |