Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai cũng thèm

Phiên bản Dịch · 1649 chữ

Dương Tử Hiên hắc hắc cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi là ai, anh rất nhanh sẽ

biết thôi!"

Nói xong liền cùng Hồ Khải, Lương Quân Mi ngồi ở trên ghế dài, Trương

Giang thấy đoàn người Dương Tử Hiên mang một bộ dáng không hề sợ hãi, nội

tâm cũng có chút dao động, chẳng lẽ ba người này địa vị rất lớn?

Cũng khó có thể, lãnh đạo địa vị rất lớn, nào sẽ quản công việc phòng khám

dởm, những việc loại vỏ tỏi này đây?

Hơn phân nửa là một ít điêu dân bị phòng khám dởm đẩy vào trong hố, trong

nội tâm không phục, mới đến đây giả bộ hù dọa bọn hắn mà thôi.

Trương Giang nghĩ như vậy, trong lòng lại bình tĩnh bắt đầu hơn nhiều, đợi cho

người đồn công an đến, xem mấy người bọn mày còn giả trang nổi không?

Cánh tay sờ sờ dấu tay trên mặt, vẫn nóng rát, con mắt Trương Giang lại bắt

đầu ngắm về phía Lương Quân Mi, loại mỹ nữ đẳng cấp này, thật sự là hắn chưa

từng nhìn thấy, hết lần này tới lần khác lại ra tay ác như vậy, ở trong đầu

Trương Giang rất tà ác suy nghĩ, đè cô gái xinh đẹp như vậy dưới thân thể một

đêm, cho dù giảm thọ mười năm cũng rất đáng đi à nha.

Nhất định phải kéo cô gái này tới tay.

Trương Giang đã hạ quyết tâm đẩy mấy người Dương Tử Hiên vào trong chỗ

chết.

Hiệu suất đồn công an khu Đông Sơn lại rất cao, báo động không đến mười lăm

phút, lập tức liền đi tới, Trương Giang vừa thấy được năm sáu người đàn ông

đồng phục cảnh sát tiến đến, lập tức chà xát hai tay, nhìn chằm chằm vào đầu

lĩnh cảnh sát, cười nói: "Chung Chỗ, làm phiền các cậu tới đây một chuyến, thật

đúng là không có ý tứ, chỉ là, mấy người này rất đáng ghê tởm, một mực náo

loạn cơ quan chúng ta, lại còn dám động thủ đánh người... Ít nhất cũng phải

giam hành chính hơn mười ngày..."

Đầu lĩnh cảnh sát là một người ăn mặc một thân đồng phục cảnh sát uy phong

lẫm liệt.

Đầu năm nay, cảnh sát vẫn cực kỳ nổi tiếng, địa vị trong dân chúng bình dân

cũng rất cao, cái gọi là "ăn, cầm, tiền, muốn", nói ra chính là đặc quyền của

cảnh sát nhân dân, không giống vài chục năm sau, cảnh sát đã trở thành một

nghề nghiệp tương đối kém, ở chính giữa hệ thống nhân viên công vụ cũng

tương đối lạnh nhạt.

Nhưng bây giờ, chỉ cần không đụng với tranh cãi dân tộc và tranh cãi ngoại

giao, đám cảnh sát này vẫn có thể sống được rất tốt, nhất là ở chỗ tỉnh thành

này, hơn nữa còn là cảnh sát khu công nghiệp mới phát trong khu Đông Sơn, đãi

ngộ cũng tương đối, ngoài ra còn có thể từ trong tay các xí nghiệp khu quản lý,

cầm ra chút tiền phí trị an.

Ánh mắt Chung Chỗ liếc một cái, liền rơi xuống mặt Lương Quân Mi, nghe

được Trương Giang nói, đánh người đúng là nàng, cố ý xụ mặt nói: "Cô gái

không đi học, lại học đánh nhau với người, không giam hơn mười ngày, tôi

không phải họ Chung!"

"Người đâu, mang nàng về tra khảo trước!"

Hai cảnh sát sau lưng Chung Chỗ lập tức tiến lên một bước, muốn bắt giữ

Lương Quân Mi.

Bọn hắng chứng kiến bộ dáng Lương Quân Mi, cũng không nhịn mà cảm thấy

hơi động tâm, công việc quá giới hạn thì không dám làm, nhưng động thủ động

cước, chấm mút một vài cái động tác chân tay vẫn là có thể.

"Anh là người đồn công an nào?" Lông mày Lương Quân Mi nhảy lên, không

nhịn được mà cười lên một tiếng, không nghĩ tới, thậm chí có người sao to gan

như vậy, cũng dám tới bắt nàng, thật đúng là làm cho Lương Quân Mi dở khóc

dở cười.

"Cô quản chúng tôi là đồn công an nào làm gì, đánh cán bộ quốc gia, đúng là đã

phạm tội, cô vẫn nên thành thành thật thật theo chúng tôi trở về đồn một chuyến,

chúng tôi cũng sẽ không quá làm cô khó xử, chỉ cần cô thức thời mà thôi!" Trên

mặt đen nhánh của Chung Chỗ hiện ra một dáng tươi cười rất khệnh khạng, làm

cho Dương Tử Hiên cùng Lương Quân Mi đều cảm thấy cực kỳ không thoải

mái.

"Các người làm như vậy có cái gì khác thổ phỉ, xem ra tác phong cán bộ cơ sở

thành phố Tử Kim cực kỳ không tốt!" Dương Tử Hiên tuyệt không lo lắng

Lương Quân Mi sẽ ăn thiệt thòi, dùng cánh tay của nàng, người có thể làm cho

nàng chịu thiệt, thật đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Bắt hắn luôn đi, toàn một bộ khẩu khí lãnh đạo, thật đúng là đã coi mình như

một nhân vật!" Chung Chỗ không kiên nhẫn phất phất tay áo.

Nhìn thấy Dương Tử Hiên tuổi tác chỉ khoảng hai mươi, nhưng nói chuyện lại

làm bộ ra vẻ, thật giống như khẩu khí bí thư thị ủy, lại làm cho Chung Chỗ cực

kỳ không thoải mái.

"Hai thằng nhóc này, một mực ở tại đây làm chúng ta sợ, Chung Chỗ, cậu trở về

nhất định phải từ từ thẩm vấn một tý, những người này đều không phải là dạng

người gì tốt, nhất định phải trị đám điêu dân này, bằng không thì ba ngày hai

ngày liền đến đây bắt nạt chúng ta, còn muốn khai triển, mở rộng công tác hay

không đây?" Trương Giang chỉ vào Dương Tử Hiên và Hồ Khải, nghiến răng

nghiến lợi nói.

"Trương bí thư, ngài yên tâm, chúng ta nhất định xử lý nghiêm, không bỏ qua

cho hai con cá này lọt lưới!" Chung Chỗ lười liếc nhìn Dương Tử Hiên, toàn

bộ ánh mắt rơi vào thân thể uyển chuyển của Lương Quân Mi, không nhịn được

mà nuốt một chút nước miếng.

Con mẹ nó, sinh sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy qua cô gái làn da

trắng nõn thắng tuyết, xinh đẹp giống như tiên tử như vậy, hôm nay bắt gặp, còn

phạm tội rơi vào trong tay mình, thật sự là trời cao chiếu cố.

Nghĩ tới đây, linh hồn nhỏ bé của Chung Chỗ thiếu chút nữa đã bay lên trời rồi,

mỹ nhân như vậy, ngủ một đêm, thật sự là hạnh phúc khó có thể nói nên lời.

"Bắt giữ, đều bắt giữ hết cho tôi, mang về bên trong đồn từ từ thẩm vấn, nhất

định để cho cục y tế các vị một cái bàn giao, nhất là cô gái đánh người này, thái

độ cực kỳ ác liệt, sẽ do tôi tự mình thẩm vấn, mấy người khác, các cậu mang về

thẩm vấn!" Chung Chỗ vênh mặt hất hàm sai khiến.

Xem xét là biết bình thường quen hung hăng, không đợi người bị bắt, đã bắt đầu

phân phối nhiệm vụ, dường như một đoàn người Dương Tử Hiên sớm đã là vật

trong bàn tay hắn, không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

"Nếu muốn bắt tôi, anh phải trả một một cái giá lớn đấy!" Lương Quân Mi lạnh

lùng nói, nhanh chóng đứng dậy, vung thân một cái đã cho mấy cảnh sát đều tới

gần mình một cái tát.

Toàn trường lập tức ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Lương Quân Mi đột

nhiên làm khó dễ, trước kia bọn hắn còn chưa tin một cô gái như Lương Quân

Mi có thể đối phó được với một người mập mạp như Trương Giang.

Chung Chỗ và mấy cảnh sát lập tức nổi giận, quát: "Lập tức bắt toàn bộ lại!"

Lương Quân Mi đứng ở phía trước, cánh tay đánh sang, chân vung về phía mấy

hạ bộ mấy cảnh sát, mấy cảnh sát lập tức bị bức lui một bước.

Chung Chỗ cũng im lặng rồi, không nghĩ đến, cô gái xinh đẹp này lại có tốt chân

tay tốt như vậy, mấy cảnh sát đều là dạng trình độ gà mờ, đâu phải là đối thủ

của Lương Quân Mi, loại nữ cảnh sát đặc biệt này.

"Các cậu đều lui về phía sau, để đó cho tôi!" Chung Chỗ cũng nhìn ra Lương

Quân Mi không đơn giản, trên mặt lập tức mang theo một tia cười lạnh tàn khốc,

hắn là người xuất thân bộ đội, giải ngũ về sau đã sớm không có cái loại nhuệ

khí quân nhân rồi, bị xã hội nhuộm đen đến không thành bộ dáng, nhưng cánh

tay vẫn còn, cũng là trụ cột trong sở công an.

Hắn nói: "Thì ra cánh tay tốt như vậy, khó trách không hề sợ hãi, nhưng cô cho

rằng cánh tay tốt, là có thể đối kháng cùng chính phủ sao?"

Lương Quân Mi tiến lên một bước, chỉ cười lạnh, không nói gì, từng thời khắc

dự phòng người đàn ông này ra tay.

Dương Tử Hiên lúc này mới không nhanh không chậm gọi điện thoại cho Lưu

Bất Khắc, thông báo Lưu Bất Khắc tới cục giám thị vệ sinh.

Dù sao, tuy Dương Tử Hiên không sợ hãi, nhưng vẫn không muốn bị mang về

đồn công an, đi đến đồn công an, bị quăng điện thoại ra ngoài, đó cũng là

chuyện tương đối nguy hiểm, hắn không muốn mạo hiểm làm gì.

Bạn đang đọc Giả Cán Bộ của Dương Tử Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.