Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đế!

Tiểu thuyết gốc · 1738 chữ

Lý Tự Trọng phi xe thật nhanh trên đường, hắn lão luyện lách xe tránh khỏi mấy đám hỗn loạn trên đường, ngồi sau lưng hắn là Dương Đế với sắc mặt điềm tĩnh.

Vốn dĩ ban đầu mỗi đứa một xe, thế nhưng đội trưởng Chợ lo rằng đi một mình sẽ bị mấy thằng chó ven đường chém cho mấy dao, cho nên mới đổi sang chở nhau đi, người ngồi sau có thể phòng thủ chút đỉnh.

Đúng như Nguyễn Văn Chợ suy đoán, thời điểm này đường phố đã loạn vô cùng, một là chạy trốn, hay là chúng chém nhau giữa đường.

Dương Đế nhìn hết trong mắt.

Thế giới vừa đại biến, chắc chắn sẽ đại loạn.

Vì sao ư?

Mày đang sống một cuộc sống được thiết lập ra từ ngàn xưa, phát triển đến xã hội hiện đại này, đi làm kiếm tiền, chăm lo cuộc sống.

Đùng một cái trong tay mày có con dao, có vô số thằng xông tới muốn giết mày, và mày giết nó thì có tiền.

Lãnh đạo của mày còn đang rối bời, thế giới này còn đang bỡ ngở, nên làm gì đây?

Trong khi hỏi câu đấy, thì tay mày đang chém người khác, hoặc là trốn trong một góc nào đấy.

Loạn.

Theo Dương Đế thấy, thời điểm này nên gọi là giai đoạn sơ khai.

Bất chợt, gã nảy ra một thắc mắc, "Mày nghĩ mấy tổ chức gangster vốn tồn tại trước khi thế biến, bây giờ thế nào?"

Lý Tự Trọng nghe vậy ồ lên kinh ngạc, hắn suy đoán: "Chắc chắn rất đáng sợ rồi, bọn nó bây giờ chắc thành hoàng đế thời đại này hết rồi nhỉ?"

"Có thể." Dương Đế gật gù.

Thế giới gangster hàng lâm, chẳng khác nào thiên đường giành cho mấy con quái vật tội phạm vốn đã tồn tại vững chắc dù trước khi thế biến.

Nghĩ tới cảnh có ngày đối diện với mấy con quái vật này, Dương Đế không khỏi nhếch miệng cười.

Căng lắm đây.

Bất chợt, Lý Tự Trọng phanh xe gấp, cả đội phía sau cũng theo đó dừng lại.

"Anh Chợ, tắt đường!" Gã hô to.

Chỉ thấy phía trước xe cộ đổ ngã, rõ ràng bị người cố tình chắn ngang đường, đồng thời đếm không hết mấy nhóm người đang hỗn chiến, khó lòng mà qua.

Dương Đế vỗ vai Tự Trọng, chỉ sang bên trái, nói: "Đi sang bên này, men theo đường sông sẽ chạy tới địa bàn của mình."

Gã đã làm tiếp thị ở khu vực này cả năm, đối với đường xá nắm rõ trong tay.

Tự Trọng liền nghe lời đánh xe vào con hẽm, nhanh chóng đâm ra con đường ven sông, cả đội bám sát phía sau, tiếp tục di chuyển.

Khu vực ven sông này ngược lại khá yên tĩnh, người vắng hoe, các hộ dân đóng chặt cửa không ra.

Có lẽ ở khu vực này ít băng đảng tồn tại, hoặc là họ không dám tranh đấu, trốn kín trong nhà.

Nhờ vậy mà đám người Dương Đế mới có thể băng băng tiến tới.

Vài phút sau đó liền có đường đâm ra quốc lộ, nhà phân phối Khanh Hoàng Kiệt đã hiện ra trước mặt không xa.

Lý Tự Trọng dừng xe lại, Dương Đế liền bước xuống.

Phía sau lưng đám người Nguyễn Văn Chợ cũng đuổi tới, lục tục xuống xe.

Thời điểm này cực kỳ yên tĩnh, giữa đường không một bóng người. Có lẽ đây là khu vực ngoại ô, có ít băng đảng tồn tại, cho nên người người đều tranh thủ rút về nhà mình.

Dẫu sao không phải ai cũng có máu gangster như Dương Đế.

Nguyễn Văn Chợ nhíu mày nhìn phía trước, chỉ thấy nhà phân phối Khanh Hoàng Kiệt đang chìm trong yên lặng, ngoài cửa lớn nằm mấy mười mấy cái thi thể.

"Là mấy anh giao hàng của nhà phân phối mình." Giang Thúy Kiều che miệng.

"Mấy thằng chó chết." Giang Văn Trường chửi qua kẻ răng.

"Đi, tới lúc này còn gì để mất nữa, chơi khô máu đi." Nguyễn Văn Chợ cũng nổi nóng hạ lệnh.

Dương Đế gật đầu, hướng mặt về phía nữ mà nói: "Mấy cô tìm chỗ nấp đi, đợi xong chuyện lại ra."

"Không, lần này mấy đứa tui cũng liều mạng! Mấy anh lỡ có mệnh hệ gì thì bọn em cũng không sống được, nấp làm gì."

Huỳnh Thúy Vân nhìn gã chằm chằm, vô cùng quả quyết đáp.

"Ghê!" Dương Đế bật cười.

Thấy vậy, Nguyễn Văn Chợ hô: "Đi!"

Trên tay hắn lúc này là thanh katana của thằng Huy ở quán coffee Panga, khí thế hung hăng dẫn đầu.

Dương Đế đều bước đi theo, thần thái điềm tĩnh.

Khi cả nhóm sắp tiếp cận nhà phân phối, vừa lúc nghe được tiếng cười đùa của một nhóm người từ bên trong phát ra.

Sau đó, một nhóm hơn ba mươi được dẫn đầu bởi một thanh niên mặt mũi lạnh căm bước ra, tay gã cầm mã tấu nhuốm đầy máu tươi.

Bọn chúng trông thấy đám người Dương Đế cũng sững sốt dừng bước, sau đó mở miệng cười vang.

"Mấy con chó Khanh Hoàng Kiệt về tới rồi kia."

"Lấy mạng tụi nó là triệt để thâu tóm được Khanh Hoàng Kiệt, nhanh tay lên còn về thủ địa bàn mình."

"Bọn nó đông người quá, tận 5 thằng đực với 4 con đàn bà!"

"Đông dữ chưa? Haha!"

Đám người phía trước thay nhau trào phúng nhóm người Dương Đế.

Nếu nhìn kỹ lại thì ngoài 10 mấy thằng dẫn đầu ra, đám lính phía sau đều mặt chung đồng phục suit đen, so với mấy thằng cầm đầu còn uy phong hơn.

"Mấy thằng mặc vest đó là đàn em triệu hồi từ thế giới khác sao?", Võ Đức Giàu cắn răng.

"Anh Chợ, làm sao đây? Bọn nó quá đông!", Ngô Thị Châm sợ hãi hỏi nhỏ.

Thế trận lúc này vừa nhìn qua đã thấy lệch lạc, bên bọn hắn chỉ loe ngoe 8 người, hơn nữa còn có mấy người phụ nữ chân yếu tay mềm.

Bên kia thì hơn 30 thằng đàn ông cao lớn, tay cầm dao mác sắt lẹm, thắng thua chưa đánh đã biết.

Nguyễn Văn Chợ nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mày, Gia Luân! Nhà phân phối của tao với mày từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng, tao còn giúp tụi mày không ít lần, cớ sao mày lại thanh toán bọn tao?!"

Gia Luân là thằng thanh niên mặt lạnh bên kia, gã bất động thanh sắc đáp:

"Thời đại thay đổi rồi Chợ, tao với mày trước sau cũng trở thành địch, chi bằng tao ra tay trước, chẳng qua là tụi mày xui xẻo khi địa bàn ở gần nhà phân phối tao nhất mà thôi."

Nhà phân phối Thiên Nhi!

Gã Gia Luân kia cũng có vai trò là đội trưởng tương đương với Văn Chợ.

Đứng phía sau Gia Luân là một thanh niên tóc vàng, hắn ta bước lên một bước, huênh hoang nói lớn:

"Tụi mày khôn hồn thì quỳ xuống lạy anh Luân đi, nếu ổng vui vẻ còn tha cho tụi mày, để tụi mày làm đàn em của tụi tao."

"Tụi mày có biết một mình anh Luân đã chém chết hơn phân nữa anh em giao hàng bên mày không?!"

"Thế nào? Sợ thì quỳ xuống liếm chân tụi tao liền đi, à mấy con đàn bà đó thì được đặt cách, chỉ cần thỏa mãn bọn anh thì mấy em được ăn ngon uống say."

Gã nói rồi, một đám người phía sau hưng phấn cười vang.

Bọn chúng có tự tin để trào phúng lời này.

Không nói nhân thủ nhiều áp đảo, mà luận thực lực cá nhân thì một mình Gia Luân đủ chém rụng mấy thằng Khanh Hoàng Kiệt rồi, không phải sợ.

"Thằng đầu vàng khốn kiếp!" Thúy Vân tức điên lên, mắng qua kẻ răng.

"Đế!" Nguyễn Văn Chợ nổi giận, mở miệng kêu tên gã.

Phựt!

Bật lửa đánh lên, Dương Đế ngậm điếu thuốc rít một hơi. Sau đó gã chậm rãi tiến lên, một thân một mình đi về phía Gia Luân.

Rengg!

Dương Đế chậm rãi rút Thí Thần Kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm ong ong kêu vang.

"Ồ? Mày định solo với tao?" Gia Luân hứng thú nhìn gã.

Dương Đế nhã ra hơi khói trắng, gã dừng bước đối diện Gia Luân, điềm nhiên đáp trả:

"Nể mày thật đấy."

"Địa bàn của bọn tao cũng dám rớ?"

Nghe gã hỏi vậy, Gia Luân bật cười khinh thường, "Nó nói gì vậy?"

"Shit, thằng ranh con, ai cho mày ở đây xạo lờ vậy hả?"

Thằng đầu vàng bên cạnh Gia Luân tiến lên chửi đổng.

Xẹt!

Gã vừa dứt lời, Dương Đế đã vung kiếm đem đầu gã chém thành hai nửa.

Thân thể gã ta đổ gục xuống đường.

"Anh lớn nói chuyện, mấy con tôm tép cũng dám xía miệng vào?" Dương Đế nhướng mày.

Gia Luân đứng kế bên gã tóc vàng bị máu nóng văng vào mặt, một lúc sau hắn mới lấy lại tinh thần, gã nổi điên lên nhìn vào Dương Đế, lạnh rên:

"Mày muốn chết thì tao tiễn mày đi!"

Dứt lời, gã liền vung mã tấu đâm nhanh vào phía bụng Dương Đế.

Thế nhưng tốc độ của Dương Đế lúc này đã nhanh hơn người thường rất nhiều, gã dễ dàng nâng Thí Thần Kiếm lên đỡ đòn.

Bang!

Thí Thần Kiếm sao mà cứng!

Thanh mã tấu của Gia Luân vừa đối cứng với nó liền gãy vụn.

Gia Luân mở to mắt kinh ngạc, nhưng còn không kịp phản ứng, dưới bụng gã đã truyền tới cơn đau đớn tột cùng, gã mở to mắt không nói thành lời.

Dương Đế rút Thí Thần Kiếm ra, tiếp tục vung một nhát từ trên xuống dưới, nhất thời tách đôi phần thần của Gia Luân thành hai, sinh sinh ngã ra sau, nội tạng rơi rớt ra ngoài.

Dương Đế lại rít một hơi thuốc, gã ném ánh mắt điềm tĩnh nhìn mấy thằng còn lại.

Bạn đang đọc Gangster World: Ta Rút Ra Thí Thần Kiếm sáng tác bởi YếnThanhThiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YếnThanhThiên
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.