Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6.5 : 『Sự mặc cả・của Percibell』

4635 chữ

Ngay cả khi bạn nghĩ rằng mọi thứ đang ổn thỏa, thì bằng cách này hay cách khác một vấn đề sẽ sắp xảy đến.

Lúc Shouji ghé thăm xưởng của Percibell để đảm bảo lượng thuốc hồi phục hoàn hảo dự trữ, cậu nghe tiếng người chủ tiệm đang rên rỉ ‘Ưm, ưm.’

Với hai cánh tay khoanh lại nàng đang nghiên cứu công thức giả kim thuật phức tạp và lạ hoắc được vẽ trên khăn trải bàn, cố để nghĩ ra biện pháp khắc phục.

Cậu rung chuông, nhưng nàng lại tập trung đến nỗi không để ý.

Shouji bèn lên tiếng.

“Có chuyện gì thế?”

“Oauu!? Onii-san… Thì… Số là… A oa oa… Chúng ta có chút vấn đề.”

“Và đó là?”

“Em hết nguyên liệu rồi.”

“…”

Gõ nhẹ hai đầu ngón trỏ lại với nhau trước mặt vẻ lém lỉnh, trên khuôn mặt lo lắng của Percibell khẽ nở một nụ cười tinh nghịch. Mái tóc vàng dài ngang vai của nàng đang để xõa.

Bằng cách đó nàng đang cố lấy cái sự kute của mình để cầu khẩn cậu.

Nạn nhân xấu số, Shouji, bước xuống phân xưởng của nàng với vẻ mặt nghiêm trọng.

Lặng lẽ tiếp cận lại gần cậu nắm chặt lấy ngực nàng từ ngoài lớp áo. Bầu ngực bé xinh bị biến dạng dưới lực bóp của cậu.

“Cô nói gì cơ?”

“Nn… Có, có lẽ chúng ta đã hết nguyên liệu… Em chắc là mình đã nói từ lúc chúng ta mới gặp rồi. Thứ thuốc đó sử dụng những nguyên liệu cao cấp. Thế nên em mới mắc nợ. Nó không phải thứ dễ dàng có được thế đâu… A, auu… Ngực em bị bóp nát ra mất.”

Cặp má run rẩy của Percibell ửng đỏ. Bằng ánh mắt nàng trách móc Shouji vì đã không hỏi ý kiến trước khi hành động, nhưng lúc này thì đó là điều xa vời hơn cả trong tâm trí của Shouji.

—Tệ rồi đây.

Hạn giao hàng của thuốc hồi phục hoàn hảo đang tới gần.

Cuối cùng cậu cũng lập giao kèo với các nhà bán lẻ và đã tự mình đứng tên cho các thỏa thuận đó. Mãi cậu mới kiếm được một hợp đồng lớn.

Bằng những lọ thuốc chào hàng ở các khu nhà thổ, quán bar và guild thương mại, cậu đã tạo được danh tiếng cho sản phẩm của mình. Tất nhiên họ cũng đã thương lượng về giá cả, nhưng có vẻ là cậu sẽ không thỏa thuận được giá tốt. Việc những hàng hóa thiết yếu bị mất tích không phải là một vấn đề để đem ra làm trò đùa.

Nếu có thể xúc tiến các giao kèo thì cậu sẽ kiếm được bộn tiền.

Liệu cậu có thực sự phải để cho cơ hội này vuột mất không?

Thậm chí cậu đã thuê cả người phân phối. Và cậu còn hiểu rõ tính khí của họ.

Không đời nào cậu có thể phung phí cơ hội này được.

“Có cách nào để giải quyết không?”

“Nếu, nếu không có các nguyên liệu sống… thì ngay cả em cũng chẳng thể làm được gì… Auuh…”

“Tôi sẽ đi lấy chúng. Chúng ở đâu?”

“Ehehe… Em không phiền nói cho anh biết đâu, nhưng ít ra thì anh có thể đối xử với em bằng chút yêu thương được không… là điều mà em đang nghĩ…”

Trong tình thế nguy nan này thì những lời lẽ đó quả đúng là dễ khiến người ta nóng máu.

Với cái thái độ ấy trước thỏa thuận kinh doanh… và cơn khủng hoảng hiện tại của hai người, cậu nghĩ chắc con này bị mất trí cmnr.

Nhướn cặp lông mày, Shouji hỏi.

“Bell này, cô không muốn tiền sao? Cả cô lẫn tôi đều cần tiền mà, phải không?”

“Tiền và onii-san, em muốn cả hai cái đó. Fuwaa… Em, em đã dọn giường rồi đó… th, thấy thế nào?”

Trong lúc ngực mình đang bị sàm sỡ, nàng gạ chịch cậu với vẻ mặt não lòng.

Má nàng đỏ ửng như trái táo. Hơi thở gấp gáp như phả hơi không ngừng thoát ra từ lá phổi. Có vẻ cậu đang nhớ ra mình từng nhìn thấy trạng thái kích động này trước đây rồi thỉ phải.

Con mắm này, hay là nó đã tự mình uống hết chỗ thuốc rồi… Tâm trí Shouji bế tắc.

Việc thử thuốc hồi phục hoàn hảo có vẻ như đang bắt đầu trở thành một thói quen khó bỏ.

△ ▼ △

Ngón tay mảnh dẻ của Percibell lần mò để gỡ thắt lưng Shouji.

Nàng mở phần mặt trước quần và kéo tuột cái quần xuống. Với vẻ mặt ảo não trước nỗi lo về việc kinh doanh thuốc hồi phục, Shouji ngả lưng xuống đầu giường.

Cho dù cậu không làm gì cả, thì người cộng sự của cậu vẫn cứ chủ động tiến tới, cô nàng đã bị khuất phục bởi cái ham muốn vừa được tìm thấy.

Có lẽ bởi vì cậu đã phá trinh cô nàng, nên dường như sự xấu hổ đã tan biến đi cả.

Mặc dù cả hai đều đã lên giường nhưng quần áo hầu như vẫn nguyên si, còn Percibell thì đã lách được vào khoảng trống giữa hai chân Shouji từ bao giờ, và đưa mặt lại gần. Nàng đang cười nhăn nhở lúc đưa mặt vào ngay chính giữa háng cậu, song lại cụp lông mày khi bắt gặp cây gậy thịt đang lồ lộ ra trước mặt.

“Nn… Nó hơi… Nó hơi lòng thòng thì phải.”

Có lẽ vì bị sự chậm hưởng ứng trước mong đợi chịch choạc làm tổn thương sâu sắc, nàng lẩm bẩm vẻ buồn bã. Nàng khẽ kêu một tiếng ‘Ây’ đầy hăng hái, và dựng đứng thân khúc thịt ỉu xìu bằng cách cầm nó trong tay mình.

“Không đời nào có chuyện cương nhanh thế được đâu.”

“Ít nhất phải mất năm phút, đúng không?”

Ngước nhìn với ánh mắt quả quyết, có vẻ nàng đang tìm kiếm sự đồng tình nơi cậu. Nhưng Shouji chỉ đơn giản nhắm nghiền mắt lại và lầm bầm.

“Thôi đi, đừng có tùy tiện đặt ra luật thế chứ.”

“Thế, thế, thế, thế nếu em bú nó thì sao. Anh thích thế hả?”

Vén mớ tóc mái vàng óng ra sau tai, nàng đặt đầu khấc vào đôi môi mềm mại của mình. Chiếc lưỡi nhỏ chậm rãi trườn tới. Kích thích vòng quy đầu, cánh lưỡi nàng lả lướt đầy dâm dục.

Nỗ lực để vừa mút vừa thở cùng lúc của nàng thực thà và ngây thơ quá đỗi.

“Chụtt… Nn n nn… Chụet… Oafuu… To lênnn… To lênnn… Amuư, chuụ… Mưchụt.”

“Bị đần hả?”

Giọng nói tràn đầy sinh khí gọi tên con ngốc đang khích lệ thằng nhỏ của mình. Shouji bị nhục mặt khi máu bắt đầu dồn xuống phần thân dưới cậu.

Bởi nỗ lực lên tiếng trong lúc đang chú ý tới thẳng nhỏ của cậu, nước bọt của Percibell đã rỉ ra từ miệng chạy dọc qua môi dưới xuống tới tận cuống họng mảnh khảnh.

Lần cuối cùng được nàng thổi kèn cho, cậu đã chủ ý dạy nàng trộn lẫn cả nước bọt vào. Có vẻ nàng ta vẫn còn nhớ bài học.

Cho hết cả vào miệng mình, khoang miệng ướt át mềm mại của nàng ôm trọn lấy đầu khấc cậu nhỏ.

Với cảm giác râm ran phần thân dưới cậu bắt đầu trở nên tê cứng.

Percibel tỏa ánh ma mãnh từ đôi mắt, ép đôi môi thành vòng tròn bọc kín con cu cậu và bắt đầu mút lấy mút để.

“Chuuụt… Nn… Mmm, tinh dịch rỉ ra rồi nè… Nn… Và… Nó cứng lên luôn. Nnn… Chuụt!”

Có vẻ nàng đã tìm ra được sự thích thú trong việc tuôn ra những lời khiếm nhã.

Trong lúc làm vậy, tâm tính của nàng đã được cải thiện đáng kể. Chạm vào má Percibell có vẻ chúng sắp phát sốt.

Như để kích thích sự cương cứng của cậu lên tới đỉnh, nàng cuốn cậu nhỏ vào trong họng mình. Bị nhấn chìm tuốt tận sâu thẳm trong khoang miệng nàng, cây gậy của cậu cảm thấy tinh tuyệt. Sự mềm mại nơi cánh lưỡi và các màng lợi trong miệng nàng thật khó mà cưỡng nổi.

“Nn.. Nn… Chururu… Nfuu… Chupachupa… Chúp, NNN!”

Cậu khẽ nâng hông một chút và cố chà xát cổ họng nàng, Percibell nhìn cậu với ánh mắt ghê tởm ra chiều chỉ trích. Ánh mắt ấy như nói với cậu rằng vì nàng đang chú ý tới cậu, cậu không nên giở trò bỉ ổi với nàng như thế.

Nàng dần trở nên mê mẩn với việc nuốt cây gậy thịt.

Nàng chấp nhận để hành động đồi bại thiêu đốt mình trong nhục dục, đến mức mà chẳng ai có thể mảy may biết rằng mới hôm trước nàng còn là trinh nữ.

“Mồ… Nếu anh cứ di chuyển nhiều thế, thì em sẽ cảm nhận được mất… Oamuu… Nnn, chupu… Churururu… Npu… Nnn, chất lỏng biến thái chảy ra rồi nè… Chuụt.”

Từ khe nứt trên đầu khấc của cậu chảy ra dịch nhờn. Nàng liền liếm lấy hết bằng đầu lưỡi, và nuốt chửng nó đánh ực một cái.

Nàng liếm môi trên đầy thỏa mãn.

“Fuu… Giờ thì nó thực sự rất cứng rồi đó… Em nên làm gì đây ta?”

Có vẻ nàng ta chắc chắn rằng chính hành động của mình đã khiến cho cậu nhỏ cương cứng.

Những lời lẽ ấy tràn ngập niềm tự hào kiêu hãnh.

Khi cậu vỗ nhẹ đầu nàng, cách nàng nhắm mắt và hân hoan vì được chú ý tựa một con mèo nhỏ. Mái tóc nàng, thứ luôn mang lại cho cậu cảm giác như những sợi tơ, quả thực tựa như lụa là trong tay cậu. Trong lúc nó trượt qua các kẽ ngón tay cậu nhận ra rằng kết cấu này đúng là hàng thượng phẩm.

“Anh cảm giác muốn ra hết trong mồm Percibell.”

“Được thôi.”

Đuôi mày nàng cụp xuống và khuôn miệng nàng tan chảy.

Một thoáng nhục dục tôn lên đôi mắt xanh ngọc tỏa ánh yểu điệu dịu dàng nơi khóe mắt.

Nàng vui sướng khi nhận được một yêu cầu tình dục từ người đàn ông.

Như được lệnh, nàng ngậm nước bọt bao phủ dương vật trong miệng. Bằng một động tác nhanh chóng nàng bao bọc nó trong nước bọt từ ngọn cho tới tận gốc, khiến nó càng trơn tuột hơn nữa.

Nàng đặt chút lực vào đôi môi và khẽ ép vào cây gậy thịt.

Thúc đẩy sự phóng tinh, nàng bắt đầu di chuyển đầu lên xuống.

“Nn … Nn … suỵp … Chuụt … Nn, nn, nn … Nn!”

Tốc độ tăng dần đều.

Những âm thanh ướt át trở nên rõ nét hơn và niềm sung sướng dường như khiến hông cậu dấn tới.

Ngóng trông dòng tinh dịch, má Percibell phồng lên và xẹp xuống theo từng chuyển động.

“Chuu … Chu … Chuppu … Chuu … Nnn, an, anh muốn… ra lúc nào cũng được … Nn, nn, nnn!”

Chẳng mấy chốc cho đến khi cậu phun trào.

Trong lúc từng khối dục vọng chạy ngày càng sâu và sâu hơn nữa trong niệu đạo của cậu, Shouji đã nắm bắt được đúng thời điểm và giữ đầu Percibell trong tay rồi ấn nó xuống háng mình.

Cậu mạnh mẽ phóng thẳng đoàn tinh binh vào lớp màng tận sâu trong cổ họng nàng.

Khi tinh dịch chạy từ miệng xuống thực quản, Percibell rớm nước mắt trong khi nín thở và chờ đợi sự xuất tinh kết thúc.

Trong khoảng năm giây, nàng phải chịu đựng thứ chất lỏng đùng đục.

“Khụ, khụ … U, ueee… Nnn… Thế là… Mồ.”

Khi dương vật được gỡ ra và đầu nàng được giải thoát, nàng ôm lấy cổ họng như bị nghẹt thở.

Trong lúc nàng quệt đi giọt nước mắt bằng mu bàn tay và nhìn chằm chằm Shouji, thì mệnh lệnh tiếp theo đã đến.

“Lên giường và chổng mông ra đây nhanh khẩn trương.”

“Ế, à, được thôi. Nhưng… trước đó hãy để em làm sạch một chút đã… Cái đó, em đã đọc trong một cuốn sách rằng như thế thì sẽ tốt hơn. ”

Lại ngậm lấy cây gậy thịt vào miệng, nàng mút sạch chỗ tinh dịch còn lại từ niệu đạo cậu. Một quá trình vắt kiệt tỉ mỉ.

‘Chụt’ một cái là kích thích xong dương vật bằng miệng và Percibell di chuyển đến giường. Từ chiếc kệ trên tấm ván đầu giường, nàng rút ra một ống nghiệm.

Thứ chất lỏng bên trong chính là thuốc hồi phục hoàn hảo. Hóa ra nàng ta vẫn còn trữ lại một ống. Shouji có một biểu hiện không thể giải thích trên mặt, nhưng Percibell, vốn đang cao hứng, đã không đáp lại cảm giác của cậu.

Cái nút ống đã được bật ra và dung tích bên trong đổ xuống.

“Puoaaa … Nn, nn … O, oou. Cơ thể em cảm thấy ấm và mềm mại quá đi mất! ”

“Đừng có tự tiện sờ tay vào hàng hóa chứ.”

“Thế không được sao? Khi uống nó cảm giác từ da em sẽ trở nên rõ nét hơn, và cho dù onii-san có công kích thô bạo vùng kín của em đi chăng nữa, thì thương tổn sẽ hồi phục lại ngay lập tức. Chưa kể, làm thế này thì sướng hơn gấp hai lần.”

Nàng đếm ra những lí do trên đầu ngón tay.

Có lẽ là do mong muốn của người băn khoăn về tấm trinh tiết không được sửa chữa của mình, song các màng nhầy trong âm đạo bị tổn thương bởi ma sát lúc làm tình cũng sẽ được chữa lành. Đó là một trong những điểm khiến cho thuốc phục hồi tốt hơn hẳn thuốc kích dục.

Vậy nên, hiệu quả đáng ngạc nhiên của thuốc đã khiến biểu hiện trên mặt Percibell nới lỏng.

Với vẻ mặt ủy mị trước cảm giác ngất ngây, nàng nằm xuống giường.

Ôm chặt chiếc gối và đặt cả hai tay lên đầu, nàng uốn gối tì xuống giường và để lộ rõ ra phần thân dưới. Nàng vén chiếc váy trắng tinh khiết bằng một tay và quay đầu lại rồi nháy mắt.

“Làm ơnn. Tới luôn đii. ”

“Cô… Cảm giác hơi rập khuôn thì phải.”

“Chính onii-san mới là người có lỗi chứ, vì đã đánh cắp sự trinh bạch của em. Kể từ lúc ấy cảm giác cứ như cơ thể em đã thức tỉnh những cảm xúc kì lạ á. Người em cứ rạo rực vì nó suốt thôi à. ”

Nàng thúc giục cậu với khuôn mặt chuyển màu đỏ như gấc.

Chẳng hề có sự rụt rè trong lời nói của nàng. Phần thân dưới hiển hiện lồ lộ ra trước mắt dường như truyền thẳng đến cẳng chân cậu, khiến chúng oải ra hết cả.

Vùng tam giác nhỏ bé gói trong chiếc quần lót mỏng màu hồng múp múp xinh xinh, quả thực nàng sở hữu những đường cong lôi cuốn.

Bên cạnh đó, một phần chiếc quần lót che đậy nơi kín đáo của nàng đã chuyển màu sẫm bởi những giọt nước rỉ ra bên trong.

“Đi mà, cởi quần lót em ra đi.”

“Sao lại là tôi?”

“Onii-san thích lột đồ con gái lắm mà, phải không ta?”

“…”

Các kỹ năng quan sát mà nàng đã trau dồi như một giả kim thuật sư, quan sát những thay đổi trong hóa chất, có thể được áp dụng để quan sát mọi người.

Tuy nhiên, cậu lại cảm thấy thái độ của nàng khi nói rằng có thể nhìn thấu cậu rõ là láo xược.

Đáp trả lại, cậu vỗ một bên má không được che chở của nàng, rung động dẩy xuống đến cả phần thân dưới.

“Hiuuu! Mồ, thọc nó vào nhanh đi chứ. ”

“Giải thích chính xác từng bước một đi. Thế, cô muốn tôi làm gì nào?”

Percibell nắm bắt được ẩn ý trong lời lẽ chòng ghẹo của cậu và lầm bầm.

“Là, làm ơn … thốc mạnh dương vật của onii-san vào âm đạo nhức nhối của em đi. Ờ đó, em đã nói rồi. Mồ… thế có gì vui lắm à!?”

Nhanh thốt ra những lời thô tục nàng đỏ mặt thẹn thùng vẻ hờn dỗi.

Dù đã khá quen với tác dụng của thuốc, nàng vẫn tỏ ra đôi chút sự thẹn thùng của mình.

Điều đó có nghĩa nàng vẫn còn là một thiếu nữ đáng yêu và xinh xắn.

Đặt ngón tay vào cả hai đầu chiếc quần lót che đậy vùng tam giác giống quả đào lộn ngược của nàng, cậu rê nó xuống.

Miếng vải xoắn lại và nụ hoa của nàng cùng mô thịt cuốn hút lộ diện. Quả như cậu nghĩ, việc ngắm nghía ​​phần mà người con gái luôn che giấu chứa đựng một niềm hoan hỉ. Có lẽ vì chiếc quần lót đã cọ vào làn da, một chút hơi nước dường như trôi nổi quanh khe bím trần trụi của nàng.

Hương thơm ngọt ngào kích thích khứu giác, và một lần nữa máu dồn tụ lại giữa hai chân cậu.

“Hiaaaaa.”

Banh cả môi lớn lẫn nhỏ cùa nàng sang hai bên, cậu ấn mu âm hộ.

Khi cậu đưa mặt lại gần vùng kín hơn, và ngay lập tức dùng đầu lưỡi cuốn lấy âm hộ dựng đứng của nàng, Percibell quằn quại trong lúc đưa tay lên bịt miệng.

Nàng nhắm mắt và phó thác cơ thể mình cho niềm khoái lạc.

Theo từng nhịp thở “haa haa” hổn hển, bụng nàng thích thú phồng lên xẹp xuống.

Nhẹ nhàng lê lưỡi dọc theo khe bím, một tiếng kêu lanh lảnh ré lên.

“Thế… là được rồi mà, đừng… trêu chọc em nữa!”

Không chịu nổi cảm giác nứng, nàng hứng chí hích thân dưới về phía trước.

Shouji, người đã hạ thấp cơ thể để ân cần chăm sóc vùng kín bên dưới, nhận một đòn bất ngờ. Mõm cậu va thẳng vào đáy thung lũng của nàng. Trong tình trạng dính lại với nhau như thế này cậu bèn dừng chuyển động.

Tư dưng cậu lại bị dòng dâm thủy âm ấm từ cẳng chân nàng dính đầy vào mặt.

Sau khi lau thứ chất lỏng sền sệt trên mặt bằng một góc chiếc áo lót của nàng, Shouji có phần bực bội chỉnh mũi dương vật thẳng vào âm đạo Percibell.

Khẽ vuốt ve phần thịt dưới đáy nàng, cậu đưa tay lên bờ eo mảnh khảnh và nắm chặt nó.

“Bell, đừng đùa với tôi.”

“Ế… Nnn!”

Không chút chậm trễ đầu khấc của cậu chui tọt vào vùng thịt thà trong người nàng.

Khoảnh khắc xâm nhập vào hố đen của người thiếu nữ, cậu nhanh chóng trượt cây gậy của mình xuống tận sâu trong âm đạo. Bằng tất cả sức bình sinh, như thể tung một đòn trời giáng vào kẻ địch, cậu nấc hông về phía trước.

“Oauuuuuuuuun!”

Percibell, đột nhiên những bức tường bên trong nàng bị chọc thủng, há hốc mồm và la hét.

Tâm trí nàng lơ lửng khỏi bóng tối khi giọt lệ nhỏ xuống từ khóe mắt. Từ khóe miệng nàng dớt dãi thỏa sức tuôn trào.

Sau khi hoàn thành cú thốc của mình, Shouji kiểm tra phản ứng của nàng. Bởi cậu đã ngừng di chuyển, Percibell trấn tĩnh lại đôi chút. Tìm kiếm sự mềm mềm nàng liền ôm lấy cái gối và lại vùi mặt vào nó.

“Nn, Nn… Noaa… Mới, mới nãy… tuyệt quá… Cảm giác ấy… Khi anh thô bạo… và cảm tưởng như em đang bị hấp diêm… Nn! Tuyệt quá đi mất… ”

Như thể đang đòi hỏi sự hành hạ thô bạo hơn nữa, nàng mê mẩn siết chặt dương vật cậu.

Ý nghĩ về việc đâm dương vật của mình lút xuống tận giới hạn của âm đạo trong cơ thể mảnh mai này khiến độ nứng của cậu tăng vọt.

Cứ mỗi lần nấc là nàng lại rít lên như một chú chim hoàng yến nhận được thức ăn. Nhiệt độ âm đạo Percibell cao hơn bao giờ hết. Mới đây có dành chút thời gian ở bên trong nàng, có vẻ như cậu đã quen với nó.

“Hii! Ann … Nn … Afu … Nnn! Iya … Nn! Nó đang ra…!”

Percibell tiết lộ rằng nằng sắp lên đỉnh, nhưng Shouji chẳng hề nấc hông chậm lại.

Cậu biết nãy giờ nàng đã muốn ra nhiều lần. Cách duy nhất để xoa dịu cơn khát tình cháy bỏng trong thân thể nhỏ bé này, đó là không ngừng nghiêm túc đè bẹp nó.

“Hiaaa… Ann… Sướng… Vì onii-san làm rất nhiều… nên em yêu anh… Aaa… Oafuuuu!”

Phần thân dưới nàng thình lình giật nảy. Theo nhịp nấc, nùi thịt mềm mại dập dờn sao mà duyên dáng. Ma sát giữa cửa mình và cây gậy thịt khiến cho dâm thủy sùi bọt và tràn ra như suối. Mùi hôi hám của cuộc làm tình nồng nặc. Nơi làn da ửng hồng, mồ hôi đọng thành giọt và lấm tấm trên miếng nệm.

Mái tóc vàng hoe đung đưa qua lại, niềm hưng phấn của Percibell dâng lên ngày một mạnh mẽ.

Vốn đã tách rời khỏi lí trí của mình, Shouji, cùng với đó là bản năng, đã bị nhấn chìm trong cơ thể của người thiếu nữ.

“Annn, lại ra nữaaaa! Oh, aah, fuun … Uuuu! ”

Đóa hoa cúc của nàng giật mở và đóng như đang hít thở.

Thịt đàn bà của nàng đang mủn ra, nhiệt âm đạo của nàng cao hơn bao giờ hết, khúc gỗ mềm đang oanh tạc vùng hiểm trở tưởng như có thể bốc cháy.

Percibell nghiến răng còn lưng thì co giật. Hứng chịu niềm sung sướng quá đỗi mạnh mẽ, nàng nắm chặt lấy tấm nệm.

Chợt cậu dừng nhịp mạnh.

Lần này cậu cảm thụ quanh khúc nông của khe trũng, và chọc ngoáy nàng.

“Auuu, thế, thế này thì nhiều quá… Lại sắp ra rồi… Sướng a…!”

Vì nàng có vẻ thích nó, nên cậu liền làm lại, nhưng Percibell dường như cảm thấy tệ khi chỉ mỗi nàng là người được sướng, bèn quay đầu về phía cậu và nói không chút do dự.

“Oniiii-san… cứ thẳng tiến vào… Nn … Ra bên trong… em đi”

“Cô sẽ có thai đấy.”

“Vâng… Nhưng nếu chúng ta tạo ra một đứa trẻ xinh xắn… Nnn. Chúng ta có thể làm tình mãi mãi… Ahaa, hãy thụ thai cho em thật nhiều đi… Nn ”

Nàng đã hoàn toàn sụp đổ… Có vẻ miễn là còn làm tình với nàng thì cậu nói gì nàng cũng nghe tất.

Dù hiện tại, có lẽ sẽ tốt hơn nếu nàng cứ nỗ lực trong thuật giả kim.

“Ah, ah, ah… Nn ah… Aaah… Em chẳng biết là sự sung sướng này tồn tại đấy… Giá mà em được gặp onii-san sớm hơn… Hauuu!”

Với ngọn lửa khoái lạc bùng cháy sâu thẳm trong con mắt, Shouji bắt đầu nước rút thẳng tiến về đích.

Trước sự thăng hoa của vòng giao hợp, Percibell dường như nhận ra rằng vụ phun trào đang tới gần, bèn bắt đầu ưỡn hông ra để tiếp sức cho từng nhịp đà của cậu. Nàng làm vậy với nỗ lực đưa cây gậy thịt vào tận sâu hơn nữa, và cử động các bức vách bên trong mình để càng siết chặt cậu hơn.

“Uuuuh, aa, chỗ ấy của em đã nóng thế này rồi… Afuuu… Đầu óc em lạ quá… Aaa, ra mất… Em lại đang ra nữa rồi… Nn! Aaah, auuh! ”

“Bell, được chứ?”

“Vâ, vânggg! Uoaah … Uuuh, uaaa … Em, aah … Uuh! ”

Dương vật rộn ràng nổ pháo hoa đôm đốp.

Dòng tinh dịch ấm áp không ngừng tràn vào âm đạo thiếu nữ. Cơ thể Percibell co giật như thể đang liên tục bị sốc điện.

Nhận thấy rằng quá trình xoạc của hai người đã kết thức, tất cả sức lực rời khỏi người nàng.

Percibell kiệt sức hoàn toàn phủ phục.

Khi cảm giác mệt lả xâm nhập vào cơ thể cậu, Shouji ngừng xuất tinh. Cậu rút thanh gươm báu ra khỏi khỏi xác thịt nàng và dùng một cái khăn ướt lau sạch nó cùng những chỗ vùng kín bị bẩn.

“Oauu, lạnh thế! Aa, xin lỗi… Awawa … Xấu quá nha. Khoan đã… em không còn tí sức nào cả…”

Percibell lật người lại và nhìn cậu.

Vốn dĩ nàng đang mặc quần áo ở thân trên, nhưng khi nàng vén nó và phô ra cặp gò bồng đào, khung cảnh lại trở nên cực kì khêu gợi. Đôi mắt nàng đượm ánh chập chờn, nhưng không có vẻ là ngọn lửa dục vọng đã tắt ngấm hẳn.

“Giờ thì, tôi có thể lấy những nguyên liệu cần thiết ở đâu?”

“Ếeee… nếu làm thêm một lần nữa, em sẽ nói cho anh biết.”

“Bell.”

Trước lời cảnh báo ấy, Percibell gạt lọn tóc ướt đẫm trên trán qua một bên. Trông nàng hơi bất mãn nhưng có vẻ như nỗi bức bối tình dục của nàng phần nào đã được giải tỏa, và nàng nói.

“Nó được gọi là ‘Nước Ma Thuật Nguyên Bản’ hay gì đó … dọc theo bờ vịnh ở đầu vùng biển, đúng không nhỉ? Nó được sản xuất bởi một nhà máy tư nhân quanh đó, hiếm khi lưu hành… Bà nội em là một giả kim thuật sư có tiếng, nhưng bà đã không còn nữa, nên em không thể lấy nó được. ”

“Hiểu rồi.”

“Aa, đừng có xong việc cái là mặc đồ vào luôn thế chứ. Em năn nỉ anh mà. Làm lần nữa đi, chỉ một lần nữa thôi. Nếu không thể thì cứ ôm em thật chặt một cái cũng được… Aah, onii-san. Đợi đã!”

“Cô có thề sẽ không bao giờ sờ đến hàng hóa nữa không?”

Cậu đã ra khỏi giường vì nàng bắt đầu trở nên phiền phức. Cậu khước từ đối mặt nàng. Percibell nhón chân lên để ngăn cậu, nhưng cậu cứ thế ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“Uuh, nhưng mà… chẳng phải quan hệ dùng thuốc tuyệt lắm sao? Em vẫn còn nứng nữa đó. ”

“Thế thì, hẹn gặp lại.”

“Aah, xin lỗi! Vâng, em hiểu rồi mà. Nên là, cái đó, chỉ một lần nữa thôi nhé…”

Chính các giả kim thuật sư mà lại trở thành những con nghiện thuốc hồi phục là chuyện thường ngày ở huyện.

Dù đúng là thế thật, nhưng cả hai đều nghiện thì rõ là chẳng tốt chút nào.

Đứng dậy, Shouji bảo Percibell kiềm chế lại.

Hình như nàng không hài lòng, nhưng đã miễn cưỡng thừa nhận. Có vẻ chừng nào cậu còn nhấn chìm nàng trong dục vọng, thì chừng đó cậu còn kiểm soát được tình hình.

Yêu cầu chịch choạc định kì của nàng khiến cậu không thể chỉ ra ai mới là người ở thế thượng phong.

Để tiếp tục cuộc sống hàng ngày, thì cần phải có các nguyên liệu giả kim thuật.

Có lẽ nó là một chiến dịch khó khăn, nhưng cậu buộc phải thực hiện nó.

Bạn đang đọc Gang of Yuusha của Nanairo Kasuga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grinys
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.