Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

『Chân・Bạn』

2002 chữ

Buổi sáng sớm, Shouji gọi đám thanh niên đang đá bóng vào gôn trong công viên công cộng mục nát.

Họ nói về thời tiết, về việc hút thuốc lá như thế nào, tình trạng sức khỏe ra làm sao… và còn nói về tiến triển công việc dạo này.

Có một gã thất nghiệp từ hồi bỏ việc làm thợ mỏ vì không thể trang trải cuộc sống. Một gã chuyên thụ lí hàng buôn lậu đường biển. Và một gã săn chuột dưới cống để kiếm sống.

Khi cậu cho chúng xem thuốc hồi phục hoàn hảo, chúng hỏi cậu đến từ tổ chức nào.

Shouji nêu tên của tổ chức, cái tên đó chỉ vừa mới được chọn ra một cách ngẫu nhiên thôi.

Công việc bán hàng của cậu bắt đầu từ đó.

Mấy đứa không uống thuốc hồi phục rõ là mấy thằng thiểu năng bại não, hoặc là mấy thằng hèn đéo có lòng tự trọng. Mấy lời lẽ phóng đại kiểu thế cứ tùy tiện phun ra từ miệng cậu.

Cậu nói về niềm sung sướng chẳng tìm đâu xa, về cách ta dễ dàng tách rời khỏi thực tại, về chiếc vé nhỏ bé đưa ta đến Chốn Lí Tưởng này.

Cậu khẳng định mạnh mẽ rằng về cơ bản thì các tác dụng phụ không tồn tại. Nhưng sự thật là đến chính cậu cũng chẳng biết. Các tác dụng phụ có khi không tồn tại thật, nhưng chuẩn cơm mẹ nấu là kiểu gì cũng bị lệ thuộc vào thuốc.

Phiên bán hàng đầu tiên khá thành công. Chừng nào người ta còn thử sản phẩm thì các tin đồn sẽ còn lan tỏa. Theo đó sự gia tăng nhu cầu là tất yếu.

Suốt cả ngày cậu đứng ở rìa khu nhà hàng, chào mời mấy con điếm hút thuốc lá.

Shouji đã rất ngạc nhiên trước những mưu hèn kế bẩn của tất cả khách hàng mà cậu gặp. Chẳng màng đến việc suy nghĩ thông suốt, tất cả họ đều muốn ra giá theo thước đo của riêng mình.

Tôi sẽ trả tiền sau. Tôi sẽ lấy thân ra để trả. Tôi sẽ trả sau khi uống.

Cậu bỏ ngoài tai những lời ấy. Chất lượng kém của đám khách hàng khiến cậu thất vọng.

Shouji không ngừng từ chối với cử chỉ nhã nhặn. Bằng ngôn ngữ của một quý ông cậu truyền đạt những lời mang tính chất vừa đấm vừa xoa. Đáng buồn thay với chất lượng khách hàng thế này thì việc buôn bán của cậu sẽ gặp bất lợi mất.

Có khả năng là cung và cầu sẽ bị khập khiễng.

Thành ra cậu quyết định bớt hy vọng vào cái đám người này.

“… Chắc mình đi kiếm gì bỏ bụng cái đã.”

Buôn bán thuốc hồi phục hoàn hảo trong lúc đứng và đi loanh quanh là một việc phiền hà.

Vốn dĩ các cuộc giao thương không phải là thế mạnh của Shouji quê mùa. Cậu chỉ đang làm nó bởi không còn lựa chọn nào khác.

Trước kia cậu từng được huấn luyện cung cách hành xử trong giới thượng lưu, nhưng nếu không ứng biến được với kiểu đường phố, thì nó cũng vô dụng.

Đôi chân cậu vô thức hướng về phía một quán ăn chuyên phục vụ các món ăn vùng sâu vùng xa, thành phần chính của quán là lợn đen.

Cậu ngồi xuống quầy và mở thực đơn ngay khi vừa bước vào quán.

Tính gọi một cốc cà phê, nhưng lúc này khi ngồi yên vị cậu mới chợt nhận ra mình đang đói cồn cào.

Chân giò, thịt lợn luộc, thịt lợn nướng và nước sốt đậm đà được mô tả bằng những đoạn văn quá đỗi dài dòng.

Theo như phần mô tả thì những chú lợn đen mà họ vô cùng tự hào được nuôi bằng lúa mạch.

Sinh mạng của chúng được kết liễu theo kiểu nhân đạo và ruột thừa thì được loại bỏ một cách cẩn thận.

Muốn gọi món cậu tìm kiếm người bồi bàn. Lúc ấy, từ trong gian bếp vọng ra tiếng la lối.

“Ê thằng kia! Mày đang cắt cái kiểu đéo gì thế hả? Khẩn trương mẹ mày lên.”

“Xin, xin, xinxin, xin lỗi. T, Tôi sẽ làm ngay đây!”

Ánh mắt Shouji hướng về phía cánh cửa bếp. Qua đó có thể nhìn thấy một gã đầu bếp ục ịch đang bị la mắng. Gã vừa lắp bắp vừa làm việc một cách hăng hái, nhưng rõ ràng là gã đang cảm thấy nản lòng.

Cách dùng dao của gã lề mề và không chắc tay.

Hình như gã là một người học việc, có thể thấy rõ qua cái mũ ngắn củn trên đầu gã. Đến cách bài trí thức ăn cũng dở tệ như đường dao của gã.

Nhận ra khuôn mặt ngây ngô, Shouji bèn lên tiếng.

“Ê, có phải Doldo không. Mày đã được thả rồi cơ à?”

“Ế, à, Qu, Quik… Ơ, ờm, đã lâu không gặp.”

Gã ta, Doldo, quay người lại và bước về phía Shouji, là một thằng đụt đã mãn hạn tù.

Tính cách rụt rè và hòa nhã có thể được nắm bắt qua ánh nhìn từ đôi mắt lương thiện của gã.

“Mày, mày muốn ăn hả?”

“Hehe, như mày thấy đấy. Bao giờ mày xong việc? Đi uống chút đê.”

Doldo liến thoắng liếc nhìn cái đồng hồ treo tường, và mỉm cười tạ lỗi.

“Tiếc quá. Khoảng ba giờ cơ.”

Shouji nhanh chóng xem giờ trên đồng hồ treo tường. Chỉ vừa mới xế trưa. Cậu gật đầu vẻ rộng lượng.

“Tao sẽ đợi. À mà, cái cơ sở này có bán rượu không? Tao sẽ đặt một ít.”

“Aà, lỗi tao. Vả, vả lại…”

“Cút về làm việc mau thằng ỉn!”

Tiếng thét vọng đến từ sau lưng Doldo. Quản lí nhà hàng có vẻ là một lão tăng động tràn đầy sinh lực, và Doldo hơi giật mình chút rồi nhanh chóng rời khỏi phía bên Shouji.

Doldo xuất hiện với vẻ mặt sầu não tại cửa sau của nhà hàng.

“Sao mày?”

“Không đáng để nói đâu.”

“Đéo tin nha. Phun ra khẩn trương đi, anh bạn.”

Đã uống thỏa thuê whisky nguyên chất, Shouji phả ra một hơi cồn trong lúc giục giã Doldo, đang đứng gãi gãi gáy.

“Tao bị sa thải. Mất toi cái chân đầu bếp.”

“Nếu tao đốt cái cơ sở này, thì rắc rối của mày có biến đi không?”

“Không đâu mà. Quik, thôi đi. Cảm ơn mày lắm. Thế nên là, mày không cần lượm giấy khô nữa đâu.”

Shouji gom giấy từ bãi rác gần đó lại thành đống. Cậu đổ rượu trong chai lên đống giấy và đánh viên đá lửa của mình để đốt nó.

Bởi hầu hết rượu whisky đều có hàm lượng cồn cao nên đám lửa dễ dàng được nhóm. Ngọn lửa đỏ sáng chói bắt đầu rung rinh. Đám lửa bé xíu vừa sinh ra bị cuốn vào cơn gió và bùng lên trong chốc lát.

Các tia lửa khiến đám cháy lan tới một cái túi tròn, và rồi lan xa hơn tới cả chỗ dầu bỏ đi. Lửa cháy ngày càng lớn. Phần mái nhà nhô ra của quán ăn sắp sửa bị lửa đốt cho cháy xém đến nơi. Như thể ngọn lửa đang vui mừng trước đống gỗ khô sẵn có.

“Quik. Điều này, chẳng phải nó sẽ rất tệ sao?”

“Đừng lo lắng. Này, Doldo. Hiện giờ tao đang kinh doanh buôn bán thuốc hồi phục. Có muốn làm chân không?”

Ra vẻ kinh ngạc, Doldo nâng lên và trùng vai xuống. Biểu hiện trên gương mặt gã còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. sunny

Đầu mút của ngọn lửa đã phá vỡ cái cửa sổ phía sau cửa ra vào. Lão quản lí nhảy ra la lối ầm ĩ “Cái lũ khốn nạn.”

Không chút chậm trễ Shouji thụi ngay một đấm vào ruột lão, gửi trả lão thẳng về nơi sản xuất.

Cùng một nhịp cánh cửa liền đóng lại.

Đám cháy lớn ngày càng dữ dội.

Màu đỏ bao trùm và ngọn lửa lan rộng.

“Nếu tao làm thuốc thì bà già tao sẽ buồn mất. Không được. Ngay từ đầu cũng chính vì thuốc hồi phục nên tao mới bị quẳng vào tù. Tao đã quyết làm ăn lương thiện rồi.”

“Nếu mày chỉ bán thuốc trong các khoảng trống giữa những công việc khác thì chẳng sao hết đâu. Tao cần một người bán. Và các mối quan hệ. Dù thế nào thì mày cũng là một người tuyệt vời, chắc có nhiều bạn bè thân thích lắm nhỉ?”

“Quik…”

“Giúp tao với, Doldo. Tao năn nỉ mày đấy. Chúng ta là bạn cơ mà, phải không?”

Khoảng lặng ngăn cách giữa hai người.

Không phải chỉ đơn giản là họ đã ngừng nói. Trong đầu Doldo đang chạy lại các kỉ niệm xưa cũ.

Về việc gã từng bị một băng yakuza nhỏ ép làm thuộc hạ. Trong lúc đối phó với những kẻ đó, gã đã bị bắt trong chiến dịch ong chích của đơn vị đồn trú.

Bị quẳng vào tù, khẩu phần ăn mỗi bữa của gã bị tước đoạt bởi vóc người to béo mà gã vốn có.

Vô số lần Shouji đã lấy lại chúng cho gã.

Không phải vì thực thi công lí.

Chỉ đơn giản là thích thì làm. Đơn giản là giết thời gian. Điều đó cũng cho cậu một cái cớ để đánh người… Chẳng hề có ý nghĩa sâu xa nào ẩn sau cả.

Tình bạn nảy sinh cũng là do tình cờ. Cả hai người đều hiểu thấu điều này, nhưng tình bạn thì vẫn là tình bạn.

Đám khách hàng chạy ra khỏi quán.

Vệt khói đen vươn qua mái nhà và kéo dài lên tận bầu trời.

“Thêm nữa, học nghề nấu nướng sẽ chẳng giúp mày kiếm ra đồng nào đâu. Bị mấy thằng bẩn thịu lợi dụng, bận đến độ quắn cả đít, lúc éo nào cũng phải cúi đầu. Chỉ đến thế thôi con ạ. Nói thật tao thừa biết mày bất mãn bỏ xừ ra. Tao sẽ trả mày không thiếu một cắc cho từng lô mày bán. Tin tao đi, anh bạn.”

“… Nn.”

“Tao có thể xem đó là sự đồng ý không?”

“Ừ. Tuy nhiên, nếu mày muốn hợp tác thì tao sẽ phải chắc chắn về vị của thuốc trước đã.”

Lấy lại vẻ vui tươi Doldo mỉm cười.

“Nó nên là như thế đấy… Ăn mừng thôi. Tập hợp mấy thằng bạn tù của chúng ta nào. Chuẩn bị quẩy tiệc thuốc đê.”

“Chơi luôn!”

Xe cứu hỏa gấp rút tới quán ăn để xử lí đám cháy. Đám dân cư chạy đến nào xô nào thùng. Thiệt hại không thể đo đếm. Các ngôi nhà đã bị lửa đốt cho đen thui hết cả.

Có lẽ một vài chất liệu dễ cháy đã bắt lửa, vì một vụ nổ lớn đã làm rung chuyển không khí. Đám người xem tò mò ồ lên.

Đội cứu hỏa nhận ra có ai đó còn ở trong, với tinh thần một mất một còn họ chuẩn bị cùng nhau xông vào. Khuôn mặt họ bám đầy nhọ đen khi họ hợp thành vòng tròn.

Họ đùa cợt để động viên lẫn nhau. Một vài người tập trung sự can đảm của mình và nhảy vào. Vụ nổ khiến anh ta bắn đi mất. Anh tiếp đất trên con đường sỏi trong hình dạng của một con ếch khô queo. Không một ai bên trong có thể được cứu.

Như để khép màn cho vụ việc, biển hiệu của quán ăn rơi xuống đất kêu bộp một cái.

Doldo và Shouji quay gót rời đi, chuyện trò thong thả.

Bạn đang đọc Gang of Yuusha của Nanairo Kasuga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grinys
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.