Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

『Oánh sấp mặt・Triệu Hồi Sư!』

4258 chữ

Một cái móc neo ba ngạnh được ném lên nóc tường.

Khi các ngạnh sắc bén bám vào, Bando, Stark và Shouji liền kéo thân mình lên, theo sau là Doldo, đã cột dây quanh người mình, được kéo lên bằng sức của Shouji.

Khom người trên bức tường, họ nhìn trân trân rừng kim loại bạt ngàn

Nhà máy không có vẻ là còn đang hoạt động, nhưng nó không hoàn toàn đình trệ

Thiết bị báo động rõ ràng còn đang hoạt động, cả điều hòa không khí và hệ thống điều khiển nhiệt độ chất lỏng hoá học. Dưới mắt họ, các chấm sáng đỏ và vàng từ các thiết bị đầu cuối hoạt động thắp sáng màn đêm như những vì sao trên trời.

Các con đường cũng nổi bật. Đèn được đặt ở những khoảng đều nhau, nên cả khu vực sáng như ban ngày.

Trước mắt, có ba trở ngại mà bốn người họ phải chú ý đến.

Đôi mắt ma thuật, gửi tầm nhìn của chúng tới pháp sư phòng vệ, đang trôi nổi trong không khí.

Lực lượng an ninh vũ trang, những kẻ dường như đã quên mất sự cảnh giác, vừa ngáp vừa đi giữa đường.

Và cuối cùng là hệ thống báo động quá chừng tiểu tiết.

“Hai tiếng nữa gã kỹ sư dịch vụ sẽ đến cơ sở để bảo trì máy móc ma thuật theo bảng kiểm. Tôi muốn tránh tình cờ chạm mặt hắn. Vốn dĩ đã có sẵn kế hoạch định trước cho lộ trình tuần tra của bọn lính canh, nhưng chúng ta có thể cho rằng mọi khu vực đều có lính gác.”

“Đã qua năm phút so với thời gian dự tính. Mọi người đều đã thuộc lòng bản đồ rồi, phải không?”

Khi Bando nhắc nhở cả đám bằng giọng kín đáo, Shouji chỉ đáp lại đúng một từ. Hai người họ đã có kinh nghiệm trong các chiến dịch nên nhận thức của họ về kế hoạch ở một chiều hướng khác so với hai người kia.

Doldo ngước nhìn vẻ lo lắng, và Stark tỏ vẻ ‘Tôi sẽ theo hai người’. Có vẻ như hai gã này chưa hoàn toàn nắm bắt được bản đồ.

Shouji và Bando nhìn nhau. Chúng ta phải đi, chúng ta phải làm điều đó, chúng ta không còn có thể quay lại. Đi tới kết luận thông qua cuộc trò chuyện bằng mắt, họ để sợi dây thừng rơi xuống đất và bắt đầu xuống.

Nhiệm vụ đầu tiên là đánh sập mạng lưới, ngừng hoạt động của máy móc ma thuật.

Phi vụ của họ đã bắt đầu. Đeo bịt mặt chỉ để hở mỗi mắt, mũi và mồm bốn người đàn ông bắt đầu hành động. Họ không thể để mặt mình bị nhìn thấy.

Theo một hàng họ khéo léo vượt qua khoảng trống giữa các tòa nhà khổng lồ.

Chốc chốc họ lại nấp sau cái ống nước bị vặn xuống mặt đất, và mấy lần họ đi trong bóng tối của những băng chuyền được gắn trên không trung.

Không hề bén mảng đến các khu vực chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ ánh sáng bên ngoài, họ đã xác định chắc chắn vị trí của mình.

Không náo động, không vội và và không hề lên tiếng, Shouji phát những lệnh dừng và đi bằng cách vẫy ngón tay.

Họ đang làm tốt trong việc tiếp cận đích đến, nhưng bất chợt Shouji khựng lại và đưa lòng bàn tay ra phía sau mình. Chếch hai ngón tay cậu làm dấu yêu cầu thận trọng, và Bando, người nắm bắt được ý định của cậu, cẩn trọng bước về phía trước.

“『Sợi Chỉ Thao Túng』”

Từ các ngón tay của ảo thuật gia Bando một sợi chỉ ma thuật văng ra trước.

Một sợi chỉ màu trắng, có vẻ không đáng tin cậy, trông như sẽ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, bay vào trong không khí.

Mục tiêu của nó là con mắt nổi ma thuật, một nhãn cầu có đường kính chừng hai mươi xen-ti-mét.

Sợi dây ma thuật lại gần con mắt từ đằng sau. Như thể xâm nhập một lỗ chân lông trong lớp da nâu đen bọc quanh con mắt, sợi chỉ xâu vào mục tiêu của nó.

Đồng tử trở nên mờ mịt và con mắt ma thuật mất khả năng nhận diện sự hiện diện của Shouji và những người khác.

“Mánh này éo trụ nổi hơn năm phút đâu.”

Tiếp tục công việc của mình, Bando thốt ra lời tục tĩu bằng giọng thấp, và có phần nhẹ.

Họ chỉ mới vượt qua hai con mắt như vậy, nhưng có vẻ việc xử lý chúng gây ra đôi chút căng thẳng tinh thần.

Qua công việc nhọc nhằn của Bando họ đã đến bước đầu tiên trong kế hoạch, trạm biến đổi ma lực.

Đây là trung tâm của các đường dây ma lực. Theo cách gọi của Stark, thì là “trái tim”.

“Zô nào.”

Ngạc nhiên thay, tòa nhà hình vuông chỉ có kích thước bằng một ngôi nhà cá nhân. Bằng một dụng cụ tương tự như la bàn, một cái lỗ được khoét trên cửa kính của lối vào sảnh. Nhét một cánh tay qua lỗ là dễ dàng mở được cửa.

Đi bộ chỉ vài mét qua những tấm bê tông trần trong tòa nhà, họ đến chỗ một cánh cửa sắt.

Bando mang dụng cụ phá khóa của mình lên trước, song thấy có ba lỗ khoá gã không còn cách nào khác ngoài bỏ cuộc.

“Có vẻ chúng ta sẽ cần tới khóa chủ.”

“Kh, khóa chủ là cái gì?”

Doldo phản ứng với lời thì thầm của Bando, nhưng Shouji đã bước tới trước cánh cửa sắt.

Cậu kề một ống nghiệm chứa thuốc hồi phục tăng lực lên môi. Hiệu quả chắc là dư đủ. Sung huyết, mắt cậu đỏ ngầu, và cả người cậu phả ra hơi nóng như thiêu đốt. Đặt cái lọ bẹt vào đai trữ đạn, nắm đấm vừa cuộn lại của cậu phát ra tiếng răng rắc.

Cong người, cậu đưa một chân ra trước và vào thế.

Cậu kiểm soát hơi thở. Hít thở sâu, cậu thu nắm đấm lại. Rồi cú đấm được tung ra như đạn bắn từ đại bác.

Khi âm thanh như sấm nổ vang lên, một làn dư chấn rung chuyển trong không khí. Cánh cửa sắt, vừa bị cậu nện, bị bẻ cong một cách thảm hại.

Sau khi lắc nắm tay, như thể vẩy bụi, Shouji bám vào lỗ hổng của cánh cửa biến dạng và xé toạc mảnh vỡ nát vụn sang một bên.

“… Khóa chủ đấy.”

Doldo kinh ngạc.

Họ bước vào phòng điều khiển các trạm chuyển đổi ma lực.

Lò ma lực được phủ trong lớp kim loại cồng kềnh kép, tỏa ra các xung âm trầm, như thể nó thực sự là một trái tim như Stark gọi.

Qua cửa sổ quan sát ở bức tường trong, họ có thể thấy các viên đá ma thuật dạng thanh. Tan rã trong dung môi độc quyền, các hòn đá phát sinh một lượng lớn căn nguyên của mọi sự tồn tại, ma lực, vào nhà máy giả kim thuật.

Bando tiếp cận thiết bị hình hộp tùy chỉnh lượng ma lực được gửi tới mỗi cơ sở. Hệ thống mạch ma lực thiết đặt chuẩn xác được tập hợp trên một chiếc bảng duy nhất, tương tự như cái tủ khóa bạn tìm thấy trong một phòng cất đồ bình thường.

Mở tủ khóa, trước số lượng lớn các dây cáp kết nối với máy móc, Bando rút một cái kìm cắt cách điện ra từ bao vải lanh của gã.

Làm bộ như đóng kịch, gã nhìn các cộng sự.

“Mọi người, đã sẵn sàng chưa? Cuộc phiêu lưu thú vị bắt đầu ngay bây giờ nè.”

△ ▼ △

Holly bị ép phải viết tâm thư.

Buồng của cô nằm ở góc không gian văn phòng, vây quanh bởi một cái màn che đơn giản. Đó là một không gian rất tù túng. Ngoại trừ thói quen viết bài nghiên cứu hàng ngày, cô không bao giờ dành thêm thời gian ở đó.

Quả thực cô đã viết đa phần tạp chí công vụ hỏng, nhưng chẳng ai quan tâm cô đưa gì vào đó nên thành ra nó trở thành nhật ký minh họa cá nhân của cô nàng.

Cấp trên của cô, hiệp hội pháp sư gắn với guild du hành giả, chấp nhận chi trả cho việc cô làm, nhưng ít quan tâm đến nghĩa vụ thực tế của cô. Họ chỉ làm những nhiệm vụ cần thiết cho sự thành lập của họ theo luật.

“Hehe… Hôm nay mình sẽ ăn thịt gà lá gan.”

Đang tự an ủi mình, Holly chán nản tiếp tục viết thư xin lỗi về náo động kinh doanh mà cô đã dính líu vào.

Rõ ràng thứ mấy gã đó đang canh gác là hàng sản phẩm thử nghiệm của ‘Hóa Chất Ma Thuật Thuyền Nhỏ Một Buồm’. Đó là hàng đặc chế để ra mắt khách hàng và được đối xử với độ nhạy cảm to lớn.

Bài thuyết giáo mà Holly phải lãnh vì đã cản trở họ cứ tiếp tục và lê thê mãi cho đến khi tai cô phát nhức.

Nó đã kết thúc bằng việc cô phải viết mười bức thư mang ý nghĩa ‘Tôi sẽ không bao giờ phạm phải lỗi lầm này nữa’. Chúng phải được viết tay và trên giấy viết.

“Sốt việt quất… Mình sẽ dùng quả mọng thơm từ vùng Myurun…”

Sự cân bằng tinh thần của Holly bắt đầu sụp đổ khi cô viết đến bức thư thứ bảy.

Mắt cô không còn ánh sáng, miệng há hờ còn thân trên thì xiên xẹo.

Thứ khiến cô định thần trở lại là tiếng ồn từ chuông báo động.

Đó là một âm thanh tương tự như ai đó đang điên cuồng đánh gõ chuông bằng một cái búa. Thanh âm chói tai khiến Holly muốn bịt tai lại. Người trong văn phòng nhìn thiết bị báo động trên tường và Holly nghe gã lẩm bẩm vẻ mệt mỏi ‘Hỏa hoạn ở tòa nhà lọc cát’.

Cháy ở phía bờ sông. Có rất ít dự cảm nguy hiểm, bởi sự việc có vẻ không chắc là thực.

Ở đó không hề có vật liệu dễ bắt lửa, khả năng cao là báo động được gây ra bởi các tương tác bị lỗi giữa dụng cụ.

Bằng một hòn đá liên lạc gã liền gửi một nhóm công nhân và bảo vệ đi giải quyết tình hình. Ngay cả khi mệnh lệnh đã được đưa ra, tiếng báo động ồn ào vẫn tiếp tục vang dội.

Nhóm ca đêm, hãy còn đang chợp mắt, xuất hiện với vẻ mặt buồn ngủ và bực bội.

Phiền phức, nhưng cô phải chịu đựng nó.

Nỗ lực lắm cô mới ngoáy nổi cây bút trong vòng năm phút.

Đột nhiên trong cơ sở trở nên tối đen như mực, và rồi sáng rõ trở lại. Những viên đá phát sáng gài trên trần nhà vừa mất ánh sáng chỉ trong chốc lát.

“Gián đoạn tạm thời?”

“Chuyện gì thế này? Có vẻ như nguồn cung cấp điện của cơ sở đã ngừng hoạt động. Còn phòng giám sát thì sao? Có phải nguồn cung dự phòng đang hoạt động không thế?”

“Mẹ kiếp, đèn đóm bên ngoài bị đánh sập bởi vụ vừa rồi. Mệt mỏi vcl thật.”

Giọng chửi rủa thô tục, trưởng khu ngái ngủ phân công đám thợ máy đến vị trí của họ.

Những nơi đầu tiên họ nên đến là kho lạnh chứa các vật liệu sản xuất với các máy làm và làm thuốc hồi phục còn đang hoạt động ngay cả buổi đêm.

Ma lực có vẻ như đã bị cắt đứt từ những địa điểm đó, và họ bèn hối hả bắt tay vào việc sửa chữa.

Chẳng mấy chốc mọi dấu hiệu của sự sống đều rời phòng văn phòng. Báo động cũng đã dừng lại. Sự im lặng trở lại và chằng hề có tiếng bước chân.

Trong môi trường tĩnh tại, Holly lẩm bẩm.

“…Hừm. Lulu, em nghĩ sao?”

Con slime nấp dưới bàn khẽ nhún và nhìn cô vẻ tò mò.

“Sắp xếp một cách hợp lý nhé. Nơi này hiện đang náo loạn. Có phải điều này thực sự được gây ra bởi sự suy biến hoặc lỗi sử dụng trong mạch ma lực không? Tất nhiên rồi, đó giờ nó vẫn luôn xảy ra mà. Khoảng tầm nửa năm một lần. Cho nên điều đó chẳng có gì lạ cả.”

Lulu, đã leo lên chân cô và hiện đang nằm trên lòng cô tỏ vẻ vui mừng khôn xiết.

So với Lulu, nét mặt của Holly lại càng trở nên buồn rầu.

“Trong khi có thể là thế, tất cả đều tắt đúng là bất thường thật. Ra ngoài tản bộ trong bóng tối thôi nào. Chúng ta sẽ tìm kiếm một cuộc hẹn bất ngờ. Đó chắc chắn sẽ là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời khiến tim đập rộn ràng đấy.”

△ ▼ △

Bốn người họ chạy. Một cuộc chạy nước rút qua bóng tối đen như mực.

Một cuộc chiến với thời gian. Việc nguyên nhân của tình thế là do con người là hiển nhiên đối với bất cứ ai trông thấy những vết tích mà họ để lại.

Họ phải thực hiện nhiệm vụ của mình trước khi điều đó xảy ra. Các dụng cụ mà họ không cần nữa đều bị bỏ lại. Tất cả là để di chuyển nhanh hơn nữa.

Mắt họ đã quen với bóng tối, nhưng trên đường đến đích, kho lưu trữ nước ma thuật nguyên bản, Doldo đã vấp phải một cái máy mọc lên dày cộm.

Tất cả đều dừng lại, chờ Doldo đứng dậy.

“Thằng khốn lề mề vô tích sự!”

“X, Xin lỗi.”

Bando hét vào mặt gã ta với một khuôn mặt đỏ bừng.

Shouji thoáng ngó qua, nhưng không can thiệp. Quan trọng hơn, trong kho chứa hàng trước mặt, có thể nhìn thấy ánh sáng.

Trong bóng tối, có ai đó đang dạo quanh với chiếc đèn.

Để thông báo cho ba người đằng sau, Shouji giơ lòng bàn tay ra hiệu.

Xoay ngón trỏ cậu để họ biết về ánh sáng, và rồi đưa ngón cái qua cổ họng làm cử chỉ cắt. Cậu sẽ xử lí cái đó, những người còn lại nên đợi.

Shouji bám vào bức tường của tòa nhà. Bằng âm thanh cậu tìm kiếm vị trí của đối phương. Nín thở cậu nắm lấy tay nắm cửa. Tập trung cao độ để tuyệt đối không phát ra tiếng động, cậu đẩy cửa mở. Đây là một phòng kho lạnh. Khí lạnh trở thành luồng khí và lướt ngang cổ cậu.

Hạ thấp thân mình cậu trườn dưới các chướng ngại vật. Trong bóng tối có các thùng chứa và đống hộp gỗ trên đụn rơm xếp chồng. Cậu nhận thấy rằng các thùng tròn cả lớn lẫn nhỏ đều được đặt ở đây. Cậu tiếp cận gã bảo vệ ngáo ngơ từ phía sau. Có vẻ như gã ta đang giết thời gian mà không có động lực. Chuyển động của gã khá uể oải.

Shouji tung một quyền chớp vào sau đầu gã. Một Cú Đấm Vào Gáy. Gã bảo vệ ngất lịm. Khi gã nghiêng về phía trước, Shouji liền tóm lấy.

Cậu chầm chậm và lặng lẽ đặt đặt gã trên mặt đất.

Từ hòn đá liên lạc mà gã bảo vệ mang theo phát ra tiếng nói.

“Ê Keak. Chuyện gì thế?”

“Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh.”

Cậu trả lời với giọng thấp như thể đang ốm và rồi bóp nát hòn đá liên lạc trong tay. Đống mảnh thạch anh sặc sỡ rải rác rải rác trên sàn nhà.

Ba người kia liền vào qua lối cửa. Quả như dự kiến ​​có một cái xe cút kít để chuyên chở. Cả bốn bèn tụ tập xung quanh để nhấc thùng nước ma thuật nguyên bản đầu tiên lên phương tiện vận chuyển.

Những chiếc thùng bằng sắt đúc kín mít vẫn chưa xuất hiện trên thị trường Errorknife nên có rất ít, nhưng chúng dễ nhận dạng. Hơn nữa sơn trắng và khuôn đúc ở mặt bên mang lại cảm giác thượng đẳng. Sau khi xác nhận nội dung từ đống nhãn mác và các phần viết chú thích tất cả họ đều đã sẵn sàng để nhấc nó.

Điều họ phát hiện ra đó là cái thùng nặng hơn nhiều so với dự tính, nên Shouji phải miễn cưỡng uống một bình thuốc tăng lực và sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình.

Cậu còn lại ba bình thuốc hồi phục.

Hai bình tốc lực. Một bình hoàn hảo.

Nói gì thì nói cậu không có tiền. Không có tiền cậu chẳng thể gia cường bản thân tới mức mong muốn.

May mắn thay, cái xe vận chuyển nằm ở trước cửa kho, di chuyển thùng tới chỗ nó không mất nhiều thời gian lắm.

Nó được thực hiện tương tự như thang máy trượt tuyết với các tuyến chạy trên bầu trời. Chừng nào ma lực còn được đổ vào nó, nó sẽ chạy, nên Bando bèn vận hết sức có thể.

Từ đây nhóm sẽ tạm thời chia lẻ. Stark và Bando sẽ thực hiện nhiệm vụ vận chuyển thùng chứa đến điểm đột kích.

Bởi mấy cái thùng đều nặng, nên khi tới điểm tập kết họ định phá hủy mối nối giữa khung và giỏ xe rồi mang giỏ xe theo cùng.

Mục tiêu chính đã hoàn thành. Họ cần phải theo đuổi mục tiêu còn lại, nhưng đã mười phút kể từ khi báo động kích hoạt. Quá nhiều thời gian đã trôi qua.

Sự do dự dấy lên trong đôi mắt họ, nhưng Shouji đã đưa ra quyết định.

“Chúng ta cần tiền mặt. Chúng ta sẽ đi và hoàn thành nó.”

“Shouji, đừng làm quá.”

“Đừng lo.”

Trao cho nhau những lời từ biệt ngắn gọn, Shouji và Doldo chạy nhanh về phía tòa nhà chính.

Doldo, được giao nhiệm vụ mang đồ đạc, vã mồ hôi và thịt bụng rung lắc trong khi gã rên rỉ ỉ ôi đi theo Shouji, người không hạ nhịp bước. Gã cảm thấy thiểu não song họ không có thời gian để thong thả. Không thể lãng phí dù chỉ một phút.

Trên đường họ va phải đám nhân viên bảo vệ. Suýt chút nữa thì họ tình cờ tông thẳng vào hai gã bảo vệ đang đi tuần.

“Tụi bây là bọn quái nào?!”

“Và tụi bây đang làm cái quái gì vậy ?!”

Shouji không trả lời hai gã cố hăm dọa cậu bằng cách rút dùi cui ra. Thiết lập mục tiêu của mình, cậu thực hiện cú chẹt chân lên một gã. Đầu gã ta va mạnh vào lớp nhựa đường, và rồi gã mất ý thức.

Shouji nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục xử nốt gã bảo vệ kinh ngạc còn lại.

Cậu tung đấm vào hàm gã bảo vệ, nhưng nó bất ngờ bị chặn lại bởi cánh tay trên của gã. Shouji ngạc nhiên trước những chuyển động thực thụ, nhưng không thành vấn đề. Các hiệu ứng của thuốc tăng lực vẫn còn đó. Một cú đá phạt chính giữa được tung ra trong chớp mắt. Người gã bảo vệ, không thể đối phó với tốc độ của cú đá, bị bẻ cong thành hình chữ ‘く’.

Cái dùi cui rơi khỏi tầm tay gã sau đó đã được nện thẳng vào đỉnh đầu gã ta một cách tàn nhẫn. Gã sẩy chân và đổ sập về phía trước.

Lúc quay người lại sau khi hoàn thành trận ẩu đả ngắn, Shouji thấy Doldo đang chống tay đầu gối cố lấy lại nhịp thở suốt từ nãy đến giờ.

“Mày ổn chứ?”

“M, Mày nghĩ mình đang nói chuyện với ai hả? Vụ này đễ đến độ tao có thể ngáp được luôn đấy.”

Nghe gã nổ, Shouji cười nhạt. Doldo cũng đáp lại bằng một tiếng cười. Hai người tụ tập lại chỉ một chút trước khi bắt đầu chạy tiếp.

Tòa giám sát trung tâm đang được thắp sáng. Nếu máy chuyển đổi ma lực là trái tim của cơ sở, thế thì đây là bộ não.

Mặt tiền bê tông của nó giống như một văn phòng chính phủ. Cửa trước để mở hoàn toàn. Tòa nhà hoặc vắng tanh hoặc gần như vậy. Phía bên kia cửa sổ chẳng có nhân viên nào đang làm việc.

Bởi lối đi từ cửa vào tới két sắt đã được ghi nhớ chắc, đoạn chạy qua các hành lang của họ không hề gặp trở ngại.

Sau khi chạy xuống các bậc thang tầng hầm, di chuyển qua phòng hơi, phá hủy cánh cửa gắn mác ‘Cấm Vào’, họ đến một căn phòng với các kệ chứa đầy tài liệu nghiên cứu về công thức và dữ liệu bí mật.

Chiếc két trong mở được cung kính đặt ở chính giữa phòng. Theo phản xạ Shouji đập tay vào nhau.

‘Cứ như là một cái hầm chứa tiền mặt trong ngân hàng vậy’ rỉ ra từ môi Doldo, và Shouji cũng nghĩ thế. Đối với một nhà máy sản xuất thuốc hồi phục thì nó có vẻ rất bí ẩn.

Khi đến được chỗ nó, họ nhận ra rằng cái két dày màu chì nằm ngoài khả năng phá hủy của họ. Cho dù họ có nhanh chóng lục lọi vô số kệ và ngăn kéo, thì việc tìm ra một gợi ý cho tổ hợp quay số vẫn là một việc chẳng có hồi kết.

Quyết định thử phá hủy, họ may mắn phát hiện một nữ nhân viên văn phòng, đang trốn ở góc phòng, run như cầy sấy.

Shouji đấm thủng một lỗ trên tường kế bên người phụ nữ ở đó chỉ vì làm thêm giờ. Cú đầu tiên là dọa, cú thứ hai sẽ dập nát hộp sọ của cô ta ra thành từng mảnh. Họ nhanh chóng nhận được tổ hợp.

Trong két sắt là tiền mặt và séc. Cũng như năm chai lớn đựng thuốc không xác định.

‘Thuốc Hồi Phục Nguyên Tử’ được viết trên nhãn kèm theo cảnh báo ‘Chất Độc Chết Người’.

Ngay cả Shoujj đã từng uống rất nhiều loại thuốc hồi phục cũng chưa từng thấy loại này trước đây. Như thể chữ ‘khả nghi’ được viết ở mặt bên, cậu quyết định không thử nó. Đây không phải là nơi để làm điều bất cẩn và mắc bệnh.

Không chút do dự cậu đặt chúng vào túi vải lanh.

“Đi thôi nào, ở đây xong rồi.”

“Phải rồi.”

Mỗi người đều mang một túi vải lanh trong khi bắt đầu chạy trốn khỏi tòa nhà.

Có thể đã có một số lượng lớn lính gấc, hoặc cảnh sát quân đội đã nhận được báo cáo, ở lối vào, song bất chấp mong chờ của họ, nơi này vắng như chùa bà Đanh.

Nếu họ có thể lạng lách đánh võng qua các tòa nhà, tới chỗ xe vận chuyển và trốn thoát, thì phi vụ sẽ kết thúc thành công rực rỡ… Nhưng trước khi đến chỗ xe chở hàng cả hai người đều ngừng di chuyển.

Trong bóng tối một dáng hình có thể được nhìn thấy.

Đối với một nhân viên bảo vệ thì dáng hình ấy điềm tĩnh một cách kì lạ, và vây quanh là ba ‘thứ gì đó’ đang nảy nảy kì kì.

Vóc dáng mảnh mai như cây liễu, và mái tóc dài.

Vừa lúc đó, ánh trăng xuyên qua lớp mây phủ.

Người con gái ló mình nâng mái tóc màu trà đen (nâu) bằng cử chỉ thanh lịch, tao nhã.

“Cho phép tôi tự giới thiệu mình cho phù hợp với nghi thức của trận chiến. Tên tôi là Holly Detromics. Tôi là pháp sư phòng vệ của cơ sở này. Quả thực, tôi là thứ ngáng đường các người. Bởi đã nhận tiền lương, nên tôi phải làm công việc được giao của mình. Nói gì thì nói, tiền lương là thứ giữ chúng tôi sống bên nhau.”

Đám slime xinh xắn thay hình đổi dạng thành đám chó săn hung tợn.

Khi chúng hú lên, những chiếc răng nanh lấm bùn, nhưng sắc bén lộ diện. Trữ năng lượng ở các chi, đuôi chúng dựng đứng.

Chúng gù xuống như ba con thú đói đang chờ đợi lệnh của cô chủ.

Hiểu rằng đây là một địch thủ khó nhằn, Shouji bèn đưa cái bao của mình cho Doldo.

“Nếu có thể, hãy nói cho tôi tên của các người. Viết câu ‘Nơi đây an nghỉ một tên trộm tầm thường’ lên bia mộ của các người là điều mà tôi muốn tránh.”

Shouji tháo bịt mặt và để lộ mặt.

“Rất hân hạnh.” Dưới chiếc mặt nạ vốn đã có một khuôn mặt đang tươi cười đầy tàn nhẫn. “Tôi yêu phụ nữ kiêu ngạo.”

Bạn đang đọc Gang of Yuusha của Nanairo Kasuga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grinys
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.