Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Côi hay Mân Côi ?

Tiểu thuyết gốc · 1456 chữ

Mân Côi ngồi trên ghế trong biệt viện. Gật gù mà ngủ.

Ninh Tử sau khi nhận lệnh của sứ giả Triều Đình, đã đi tới nửa tháng.

Nàng mỗi khi không có gì làm, đều ngồi ở chiếc ghế này, nhìn trước cửa, chờ phu quân về.

Ninh Tử tu vi chỉ mới Cửu Lưu, còn chưa chạm được đến Đấu Sứ.

Thế nhưng hắn được phong chức tướng quân, đi chinh chiến sa trường.

Những lúc thế này, Mân Côi đều đi thư viện của Ninh gia, lấy một quyển sách.

Ngồi ghế mà đọc chờ Ninh Tử về.

Từ bé Mân Côi đã thích sách, lúc bé có một thương gia thường xuyên ghé bộ lạc mua bán, có dạy nàng biết chữ.

Từ đó về sau mỗi khi thương gia kia mang theo sách, nàng đều xin đọc.

Nhờ thương gia đó mà nàng cũng hiểu một phần tập tục của người phương Đông.

Biết được phải xưng hô thế nào với Ninh Tử.

"Mân Côi đại thư muốn thi văn sao?" Nô tì bên cạnh nhẹ nhàng nói.

Mân Côi nhìn sang, chỉ lắc đầu.

"Chờ phu quân, chỉ là đọc sách giết thời gian."

"Ngươi không thích đọc sách sao?"

Nô tì kia chỉ lắc đầu.

"Nô tì không biết đọc chữ."

Nàng nhìn cửa biệt viện.

Vẫn phong cảnh cũ, không có bóng dáng phu quân trở về.

Gấp sách lại.

"Đến, ta dạy ngươi viết chữ."

"Thật sao...!?" Nô tì kia oa lên, không kiềm được hào hứng."

.

.

.

". . ."

Từ cửa biệt viện, vài người khiêng kiệu vào.

"Đây là gì...?" Mân Côi không hiểu rõ phong tục của phương Đông, không hiểu tự nhiên mang một kiệu vào biệt viện là có ý nghĩa gì.

"Tướng Quân về nhà sau trận chiến, sẽ được mang kiệu về.." Giọng Ninh Tử nhẹ nhàng nói.

Hắn bước khỏi kiệu.

"Vốn dĩ ta thấy phong tục này khá là...ngại. Nhưng là phong tục, không còn cách nào khác phải tuân theo."

"Nương tử, ta mang cho nàng hoa." Trên tay hắn là một rổ hoa.

"Hoa này tên giống nàng, nên ta xin rất nhiều từ Thành Chủ Vạn Hoa."

Nàng nhìn rổ hoa hồng trên tay Ninh Tử.

"Phu quân. Đây là hoa Mai Côi."

"A...!? Không phải Mân Côi?"

Nàng bụm miệng cười.

Nô tì đằng sau cũng bụm miệng cười.

"Gương mặt hai người như vậy là sao?"

"Đại nhân...Phu nhân thực ra là đang trêu ghẹo ngài."

"Hả?" Ninh Tử ngơ ngác.

"Mân Côi và Mai Côi là một."

Nô tì kia qua một thời gian được Mân Côi dạy, cũng biết thêm không ít.

Vài ngày trước, nàng hỏi cách viết tên Mân Côi, có được chỉ về chữ Mân và Mai có chung một nguồn gốc.

"A..."

Ninh Tử bật cười.

"Nàng khá lắm, còn dám trêu ghẹo ta."

Mân Côi khúc khích cười.

Ninh Tử rút một bông hoa từ trong rổ.

Sau đó cài vào tóc nàng.

Mân Côi ngơ ngác, hai mắt ngọt long lanh mà nhìn phu quân.

Vừa làm xong, mặt hắn lại đỏ lên không ít.

"Phúc đức ba đời của ta."

Mân Côi vỗ yêu má hắn.

"Bậy bạ. Hễ ra là phúc đức ba đời."

Ninh Tử bật cười.

"Thật mà."

.

.

.

Đã được một thời gian.

Nàng vẫn chưa thăm hỏi gì được về bộ lạc.

Có chút nhớ.

Phong tục nơi đây, con dâu vừa mới về nhà chồng, trong một năm không được về thăm nhà.

Có chút hà khắc.

Ninh Tử thấy nàng nhớ nhà, cũng nhiều lần xin bề trên trong gia tộc, nhưng đều là bị từ chối.

Chỉ có thể dỗ dành nàng, tới ngày được phép đi, nhất định sẽ cùng nàng quay về.

Mân Côi qua một khoản thời gian sống chung, cũng hiểu Ninh Tử, nên không có làm khó dễ gì chàng.

Hắn thực sự là rất yêu thương nàng.

Tiếng của nô tì vang lên.

"Đại nhân, người của Triều Đình đến."

Ninh Tử không khỏi nhíu mày.

Hắn ra tiếp đón mệnh lệnh.

Tầm một tuần sau, lại phải đi.

Triều đình đang mở rộng bờ cõi, một tướng quân như hắn vẫn là phải đi rất nhiều.

Mặc dù việc của hắn không phải là đi khai hoang hay tiến đánh. Nhưng công việc chủ yếu vẫn là dẹp loạn các khu vực xung quanh.

Lần vừa rồi đi Vạn Hoa Thành, là giúp thành chủ dẹp loạn tán quân đi sang phương Tây.

Mân Côi im lặng nhìn Ninh Tử vừa về phòng sau khi tiếp đón sứ giả.

Nhẹ nắm tay chàng.

"Phu quân. để thiếp giúp chàng."

"Ta biết nàng là Đấu Sứ, đánh mười người như còn được, nhưng ta không muốn." Hắn nhìn nàng, lắc đầu cười.

"Ở chiến trận quá nhiều thứ có thể xảy ra, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta sợ là bản thân chịu không nổi."

Mân Côi sắc mặt lo âu mà nhìn Ninh Tử.

"Thế phu quân nghĩ lúc chàng đi, ta ở nhà có một chút nào vui?"

Nàng thực sự là lo cho Ninh Tử.

Trong mắt nàng, Ninh Tử rất yếu.

Chỉ mới Cửu Lưu đã phải đi chiến đấu sa trường, không khác gì chịu chết.

Ninh Tử mỉm cười.

Tay sờ má nàng.

"Nương tử của ta lo cho ta kìa. Thật dễ thương."

Mân Côi đỏ mặt, nhưng vẫn không chịu buông tay hắn.

"Để thiếp giúp chàng."

"Không. Ta không cho nàng đi sa trường đâu."

"Vẫn còn cách khác."

Ninh Tử im lặng nhìn nàng.

"Cách gì?"

.

.

.

Rừng U Oán.

Quân của Ninh Tử đang cắm trại tại nơi này.

Lần này vẫn là một nhiệm vụ dọn dẹp tán quân.

Ninh Tử ở đây cũng được vài ngày, diệt được không ít kẻ chạy loạn.

Cố gắng làm nhanh, sớm được về gặp nương tử.

Thế nhưng Rừng U Oán không phải là một nơi dễ dàng gì.

Thực lực của tán quân không quá mạnh, chỉ ở mức Thất Lưu là cao.

Nhưng yêu quái ở đây thì khó có thể coi thường, nhiều con còn có thực lực đạt đến Bát Lưu.

Nếu gặp phải một con thực lực Yêu Sứ, Ma Sứ. Đội quân chắc chắn lâm nguy.

"Tất cả chú ý. Tiến sâu vào Rừng U Oán tuyệt đối không được tách nhau ra. Nơi đây quỷ dị, rất dễ lạc khỏi đoàn."

Tất cả đã xuống ngựa dắt đi.

Địa hình nơi đây không phù hợp để ngựa chạy. Rễ cây lớn đâm lên rất nhiều.

Một người lính tiến đến Ninh Tử, tay dâng lên một tấm ngọc bội.

"Tướng quân xin hãy đeo ngọc bội vào. Gần đây nghe nói có một con Sâm Địa Lang Yêu đang ở đây."

Ninh Tử gật đầu.

Đeo ngọc bội vào bên hông.

Đây là Ngọc Bội Ninh Gia.

Đeo vào có tác dụng tạo một lớp khiên bảo mệnh ở thời điểm quan trọng.

Người trong gia tộc trước khi đi xa đều được trao một cái.

Tuy nhiên khi đeo vào sẽ rút cạn nội lực của người sở hữu để tích trữ.

Vì thế nên nếu không có việc gì, thường sẽ không đeo.

Ninh Tử nhìn lên tay mình.

Bất chợt làm ánh mắt của người lính kia nhìn theo.

"Tướng quân, vòng tay kia ngài vừa mua sao, trước đây chưa từng thấy."

Ninh Tử mỉm cười.

"Nương Tử tặng cho ta. Nàng cũng có một cái."

.

.

.

Mân Côi nhìn vòng tay đang đeo.

Đây là kỹ thuật kết vòng của tộc Dã Lang.

Nàng cũng đang đeo một chiếc vòng do phụ thân làm cho.

Mỗi lần Ninh Tử đi chiến trận. Nàng đều không khỏi lo âu.

.

.

.

"Hộc... Hộc..."

Hồng Mân thở gấp.

Vết thương kia vẫn còn đang lan độc.

Thuốc men mà Hắc Y Hội mang theo không giải được độc tố từ bộ móng của Minh Nhật.

Hồng Mân đang cố gắng sử dụng pháp tắc để đối đầu với Bạch Thú.

Dẫu bị tụt hạ tu vi từ khả năng của Tâm Kiếm, hắn ta vẫn có thể một mình chống chọi với mọi người.

Tam Giác Mã, Thái Huy là những người duy nhất hiện tại có thể đối chiến trực tiếp với hắn.

Họ đều đã kích phát năng lực, Tu Vi ở mức Hóa Đế đỉnh phong.

Bạch Thú tuy tu vi hiện tại đã thấp hơn hai người kia, nhưng mặt đối mặt vẫn dễ dàng đối chiến.

Đống kỹ năng, bảo vật mà Minh Nhật tích lũy bao lâu nay quả thật đã quá nhiều ! Khiến hắn mạnh kinh khủng.

Bạn đang đọc Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !? sáng tác bởi Vudoctruyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vudoctruyen
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.