Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang Thai

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

“Nỗi sợ tốt hơn sự vô cảm, bởi vì sự sợ hãi khiến chúng ta có hành động.” – trích từ Emiliano Salinas.

---

Lily nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, tay cô cứng đờ hai bên, và dù Sean không thể thấy được sắc mặt của cô, nhưng anh đã nhận ra cô muốn làm gì rồi. Cô đang phân vân giữa một ý tưởng và suy nghĩ có nên biến nó thành hành động hay không, giống như hồi nhỏ, cô nhận ra mình có thể ăn trộm một túi bánh quy trên kệ hàng nhưng cũng biết là mình không nên làm như vậy. Vào giây phút này, cô hoặc sẽ về lại hàng, hoặc... Sẽ không. Con bé vẫn chưa thể quyết định được.

“Lily Xiao, về hàng đi. Ngay!” Lần này, giọng của bác Camelia trở nên sắc bén và cao vút, dẫn tới mọi người dồn hết lực chú ý vào Lily. Lily nhìn bác họ, có lẽ đây là lần đầu tiên con bé nhìn bác ấy bằng ánh mắt sợ hãi đến thế. Sau đó, cô nhìn vào các bạn học đang xếp hàng kia. Rồi lại nhìn sang cánh cửa dẫn lối ra sân, mưa vẫn đang trút xuống thành từng tấm màn trắng xóa.

Tim Sean như ngừng đập, anh thấy mình như đang đứng trên bờ vực thẳm.

Xếp hàng lại đi, Lil.

Chạy sẽ không giúp em thoát khỏi bài kiểm tra thể chất này đầu. Nó chỉ khiến em gặp rắc rối nghiêm trọng hơn, sẽ đẩy cả hai anh em ta vào sự giám sát của Giáo Hội.

Lily giật giật tay phải và Sean biết cô đã quyết định. Một giây sau, con bé lảo đảo phóng thẳng đến hai cánh cửa kính, dùng hết trọng lượng của mình mở tung nó ra. Cánh cửa bật mở, và cô biến mất dưới màn mưa.

Tập thể lớp 12 há hốc mồm thở dốc trong kinh ngạc, bác Camelia đuổi theo dữ tợn hét lên một tiếng. Sau đó, cánh cửa đóng sầm lại, toàn khán phòng chỉ còn sự im ắng, tiếng sấm chớp và tiếng mưa ầm ầm đập vào mái nhà.

“Tìm con bé đó ngay!” Ở bên ngoài, bác Camelia hét lên, ướt sũng và vô cùng giận dữ. Lập tức có hai giáo viên lớp 12 cũng phóng nhanh ra ngoài, góc áo cassock màu xanh nhạt phất phơ theo sau.

Máu chảy trong người Sean chạy rần rần qua huyết quản, thúc đẩy anh đuổi theo, nhưng Selina đã bắt lấy tay anh, kéo anh vào góc tường một lần nữa.

“Con bé chỉ vì quá sợ hãi mà thôi.” Sean cố gắng giảm nhẹ tội hết mức có thể cho Lily.

“Chị biết.” Selina thì thào. “Tốt nhất là cậu phải tìm được con bé trước bọn họ và thuyết phục em ấy tự nguyện quay trở lại. Nhớ phải bày tỏ thái độ hối lỗi và sẵn sàng chuộc lỗi. Không tuân theo lệnh của một cấp cao trong Giáo Hội là một tội lớn. Nhưng chị khuyên cậu nên lén lút tìm, đừng hấp tấp để ai ai cũng thấy.” Cô liếc ra ngoài, ánh mắt hướng về bác Camelia đang giận dữ liếc qua liếc lại như thể đang tìm ai đó để trút giận.

Sean nhìn theo hướng của cô, nhận ra cô đang ám chỉ bác họ của mình. Anh lập tức bình tĩnh lại, “Em biết rồi.”

Lily hay để bản thân cuốn vào rắc rối như chú mèo không thể cưỡng lại được cuộn len, thật lòng mà nói con bé đã học hỏi được rất nhiều thứ từ tính cách này, nhưng Sean vẫn luôn đoán trước được cuối cùng con bé sẽ mắc phải sai lầm lớn đến nỗi anh không có cách nào bao che hay sửa chữa. Tuy nhiên, anh hy vọng “cuối cùng” đấy sẽ đến muộn hơn một chút, tốt hơn hết là đến cuối đời của con bé. Và sai lầm đó sẽ chẳng liên quan gì đến chuyện cô không nghe lời của một Giám Mục trước hàng chục ánh mắt, rồi sau đó còn dám bỏ trốn khỏi hiện trường.

Con bé đang nghĩ quái gì thế này?

“Cậu có biết em ấy thường đến đâu mỗi khi nó buồn không?” Selina gợi ý cho Sean.

“Gần đây thì em không biết.” Nhưng hồi hai người còn nhỏ... Sean ngó ra ngoài, bác Camelia đã về lại khán phòng, mắt lia qua lia lại như tia laser, có vẻ lần này bác ta đang tìm anh, có lẽ bác biết nếu tìm được anh, đi theo anh thì dễ tóm lấy em gái anh hơn. “Em cần phải đi tìm con bé ngay. Chị có thể đánh lạc hướng mọi người giúp em được không?”

“Tất nhiên rồi. Cậu mau đi đi.”

Nói xong, Selina đi nhanh đến chỗ bác Camelia, bắt chuyện với bà ta nhằm sao lãng bà ấy. Sean lợi dụng cơ hội, lập tức rời khỏi khán phòng qua một cánh cửa khác ra vào ít được chú ý hơn. Đợi đến khi ra ngoài thành công, anh bắt đầu chạy. Hiện giờ mưa đã ngớt đi đôi chút, chỉ chút thôi, bầu trời vẫn xám xịt, chưa được bao lâu, tóc anh đã ướt đẫm như vừa mới đi bơi. Âm thanh duy nhất anh nghe thấy được chỉ có tiếng mưa rơi liên hồi, thi thoảng vài tiếng sấm vang rền cùng tiếng giày lướt nhanh trên sân trường của anh.

Lúc Sean chạy qua chỗ Bernie Swift quỳ, bé ngửa đầu lên nhìn anh, cặp mắt khổ sở dưới mưa như bóp nát tim anh. Anh biết mình nên đi ngay, em gái anh đang cần anh, nhưng anh cũng không thành lòng cứ thế mà đi. Sean cởi áo khoác trên người mình xuống, trùm lên người cậu bé, hy vọng nó có thể che bớt mưa và cho em chút hơi ấm. Xong xuôi, không đợi cậu bé phản ứng, anh đã nhanh chóng chạy đi. Tình huống của cậu bé thôi thúc anh phải chạy nhanh hơn.

Nếu họ dám bắt một đứa trẻ 5 tuổi quỳ cả ngày dưới trời mưa chỉ vì tội báng bổ, vậy họ sẽ làm gì với một cô gái 18 tuổi không nghe lời và trốn chạy? Anh không nhớ ra còn có ai khác dám thách thức Giáo Hội một cách công khai như vậy bao giờ, ngoại trừ... Andrea Frank.

Bụng Sean quặn thắt lại khi nhớ về ký ức kinh hoàng năm đó.

Hồi đó, anh 9 tuổi, Lily với 3 tuổi chưa biết gì, nhưng có một sự kiện mà anh vẫn còn nhớ như in đến tận bây giờ. Vào một ngày nọ, lúc đi thờ phụng, có một cô gái tên Andrea đã từ chối quỳ lạy. Giáo Hội đã cho cô ấy ba cơ hội. Nhưng cả ba lần, cô đều từ chối, Hồng Y Michael đã tuyên bố hành vi từ chối công nhận thẩm quyền của Giáo Hội là dấu hiệu đầu tiên bị tà ma chiếm hữu. Anh ta đã gọi cho một chuyên gia trừ tà, hai tiếng sau, Andrea bị kết án. Giáo Hội thông báo rằng, vì cô mới bị nhập, cho nên vẫn còn có thể cứu linh hồn của cô ấy – nếu nó được thanh tẩy bằng lửa. Và họ đã bắt tất cả người dân trong thị trấn, từ trẻ đến già, ai cũng phải chứng kiến cảnh thanh tẩy đó.

Họ đã bắt cô gái tội nghiệp kia quỳ ở giữa quảng trường thị trấn, đóng cọc lên bắp chân cô, rồi thiêu sống cô ấy trước mặt toàn bộ mọi người dân trong thị trấn.

Khi đó, cô gái xấu xố kia chỉ mới 17 tuổi mà thôi.

Nếu bọn họ nghĩ Lily bị quỷ nhập thì sao?

Cơn khủng bố như chiếc bật lửa đốt cháy huyết quản anh và thúc đẩy chân anh chạy nhanh hơn. Đến cửa sau của tòa nhà hành chính, Sean quay qua quay lại xem kỹ, đến khi chắc chắn không có ai theo sau mình, anh nhanh chóng chui vào tòa nhà. Đôi giày của anh kêu cót két trên nền gạch, để lại những dấu giày ướt át không thể xóa ý như sự bất lực lúc này của anh vậy.

Cẩn thận không để ai bắt gặp, Sean lẻn vào hành lang, chui xuống phòng giặt dưới hầm. Hồi Lily còn học mẫu giáo, cô rất thích trốn trong những chiếc khăn trải giường mới được giặt xong, chưa được gấp và phát cho lớp mẫu giáo trong trường tổng hợp này. Phòng giặt là nơi duy nhất anh có thể nghĩ đến mỗi khi con bé buồn hay lo sợ. Nhưng nhìn quanh, anh vẫn không thấy cô đâu.

Đang tính có nên trèo rào chạy về nhà tìm cô hay không thì đột nhiên Sean để ý thấy có động tĩnh từ một chiếc xe đẩy khổng lồ chứa đầy khăn trải giường trắng tinh.

“Lil? Là anh. Em ra ngoài đi.”

Nhưng Lily không cử động hay phát ra tiếng động gì. Hết cách, Sean phải kéo từng tấm ga trải giường đè trên người cô và chất chúng lên bàn. Dưới đáy xe đẩy, Lily cuộn tròn mình như một quả bóng run rẩy. Tóc cô ướt sũng, bím tóc đã hoàn toàn rối tung. Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt sưng lên vì khóc và sự khiếp sợ chan chứa trong mắt cô khiến cô trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi thiếu cảm giác an toàn.

“Lil, em phải quay lại ngay. Sẽ không sao đâu nếu em đi xin lỗi và chịu phạt.”

Có thể con bé sẽ bị phạt nhịn ăn một ngày? Bị bắt im lặng không được nói gì trong một tuần? Bị phê bình trước toàn trường? Mặc kệ hình phạt là gì, chắc chắn nó sẽ đỡ hơn là nghi ngờ bị quỷ nhập và bị thiêu sống.

“Sẽ không ổn đâu.” Lily ngồi dậy, lấy tay quệt nước mắt, sụt sịt nói.

“Không đâu. Nhưng nếu em không đi ngay bây giờ thì sẽ không ổn thật đấy. Nhanh lên đi! Trước khi họ cho rằng em bị nhập.” Chỉ cần là người sáng mắt thì đều nhìn ra Lily chỉ đang sợ hãi và khó chịu. Tuy nhiên, Giáo Hội có năng lực biến những gì họ cho rằng thành sự thật, và đương nhiên họ không muốn thấy một thiếu nữ 18 tuổi không bị họ kiểm soát.

Lily nhè nhẹ lắc đầu, hai giọt nước mắt lăn dài trên má khi con bé nhìn anh. “Em không bị nhập gì hết, anh à.” Cô trả lời, với chất giọng khô khốc khàn đục. “Em đang mang thai.”

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.