Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Chiến Đấu Với Đội (P2)

Tiểu thuyết gốc · 2766 chữ

“Ý nghĩa thực sự của lòng can đảm là thấy sợ hãi, và rồi bước lên trước khi đầu gối run lên và trái tim đập mạnh – thậm chí ngay cả khi không ai hiểu được bước chân ấy trừ chính bạn. Tôi biết điều đó không dễ. Nhưng có hành động bạo dạn là cách duy nhất để thực sự tiến lên về hướng viễn cảnh lớn lao mà vũ trụ dành cho bạn.” – trích từ Oprah Winfrey.

---

Sean đã nghĩ gì ư? Anh cố gắng nhớ lại. Lúc đó cận kề cái chết, anh chỉ nghĩ được đến vài thứ. Không cam tâm, cầu cứu trong vô vọng, may mắn khi nghe thấy tiếng người đến và tuyệt vọng khi biết sẽ không một ai đến kịp. Anh nhớ tới Lily, cảm thấy có lỗi với cô khi phải chết thế này, anh tức giận khi nghĩ đến mình sẽ chết khó coi đến thế và rồi anh đã thử đẩy con quỷ đó ra. Sau đó...

Cơn ngứa râm ran vừa lạ vừa quen quay trở lại trên những ngón tay thon dài của anh. Anh nhìn xuống bàn tay của mình, phát hiện các ngón tay bắt đầu lấp lánh vài tia sáng yếu ớt – những tia sáng từ “lửa địa ngục”, yếu hơn lần đầu nhưng rõ ràng đã xuất hiện. Sean ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt vô cùng tự hào của Yibo và nụ cười thở phào nhẹ nhõm của Adela.

Trong lúc đó, Corbin vẫn đang xử lý tên thoái hóa kia. Sau vài giây ngắn ngủi, nó đã ngừng giãy giụa phản kháng, ánh sáng chói lòa phát ra từ lòng bàn tay của Corbin bắt đầu nhạt dần rồi tắt hắn. Cậu đứng dậy, chà chà tay vào áo sơ mi, xoay người lại, nở nụ cười lớn đắc thắng với cả đội. “First-kill. Một lần nữa.” Rồi cậu vui vẻ dụ dỗ Adela. “Chúng ta chơi cá cược đi.”

Adela cau mày do dự. “Em đâu có trừ tà được.”

Corbin vẫn chưa từ bỏ ý định. “Thì con nào bị em bắn đến độ không thể cựa quậy được. Con đó sẽ được tính là phần của em. Thế nào?”

Cô trông đã có vẻ xiêu xiêu, nhưng mà... “Chỉ có hai chúng ta chơi thôi không vui. Yibo vẫn chưa đồng ý tham gia.” Nói thì nói thế, nhưng cô vẫn rút túi tiền ra đưa một đô cho Corbin, Yibo cũng rút một đô của mình ra, ngầm đồng ý tham gia. “Và cả Sean nữa.” Adela quay sang mong đợi nhìn Sean trong khi có rất nhiều tiếng hú và tiếng rít đầy thú tính vang lên từ hai phía khác nhau.

“Anh ấy không cần phải tham gia.” Yibo đứng ra chặn ánh mắt của Adela, quyết đoán từ chối dùm Sean. Sean tưởng tượng đến đám quái vật đang xông đến chỗ họ, da gà nổi hết cả lên, bàn tay lại tắt sáng. Nhưng những người bạn mới quen này trông chẳng lo lắng gì, thậm chí họ còn có phần háo hức. Nếu là lúc trước, Sean không tài nào hiểu được thì sau khi chứng kiến cảnh chiến đầu tuyệt vời vừa rồi, anh đã bắt đầu hiểu ra lý do. Yibo quay lại nhìn Sean, lặp lại lần nữa với anh: “Anh không cần phải tham gia.”

“Đủ rồi!” Lần này Adela không nhịn nữa, quát thẳng vào mặt Yibo, ngay cả Corbin cũng khoanh tay nhíu mày không đồng ý với một trong hai đội trưởng nhà mình. “Cậu lý trí chút đi. Trước đây cậu đâu như thế.” Adela gay gắt chỉ ra sự thật hiển nhiên. “Chúng ta cần người mới có thể chiến đấu, giảm bớt gánh nặng cùng chúng ta chứ không phải đi làm ông hoàng để chúng ta cung phụng.” Chợt nhận ra mình lỡ lời, Adela gượng gạo xin lỗi Sean, sau đó hạ thấp giọng xuống, tiếp tục giải thích rõ vấn đề. “Và trên tất cả, chúng ta không thể lúc nào cũng kè kè bảo vệ anh ấy được. Anh ấy cần học cách chiến đấu, đó mới là cách bảo vệ anh ấy đúng đắn.”

Yibo vẫn kiên quyết. “Tôi có thể.”

Adela lắc đầu. “Không, cậu không thể. Không một ai trong chúng ta có thể. Và cậu biết rõ điều đó.”

Yibo cố gắng cứu vãn. “Nhưng đâu nhất thiết là ngay bây giờ. Sau này chúng ta có thể huấn luyện anh ấy sau mà.”

Trước khi Adela trả lời, Sean chen ngang vào. “Tôi tham gia.” Anh lấy một đô từ năm đô còn sót lại trên người và đưa nó cho Corbin. Bình thường anh tuyệt đối sẽ không chơi cái trò ấu trĩ kiểu này, hơn nữa vừa nhìn cũng biết anh sẽ thua. Nhưng anh nợ họ, những nhà trừ tà này đã cho anh ăn, bảo vệ anh và cứu mạng anh những hai lần trong vòng một ngày. Anh không biết nên trả cái ơn lớn này thế nào và cũng không chắc mình đã sẵn sàng đi đối mặt với đám quái vật xấu xí kia chưa nhưng ít nhất một đô thì anh vẫn có. Adela mỉm cười rạng rỡ, trong khi Yibo xụ mặt xuống, trên mặt hiện rõ câu: Tôi không vui.

Corbin xoay mặt đi, rất không đành lòng nhìn thẳng. Đội trưởng lạnh lùng vô tình của cậu từ bao giờ lại biến thành cún con làm nũng thế này? Căn cứ đã có một cặp chim cu rồi, giờ chuẩn bị có thêm cặp nữa à? Đến bao giờ dân độc thân như cậu mới thoát ế đây?

Chứng kiến cái cảnh ngàn năm có một này, Adela vẫn rất bình thản, thậm chí còn nháy mắt ra hiệu cho Sean mau dỗ người, dù sao cô cũng đã quá quen vẻ mặt này ở trên mặt người yêu cô rồi.

Sean gãi mũi, ngại ngùng nhỏ nhẹ với Yibo. “Anh thấy Adela nói đúng đó, em không thể bảo vệ anh mãi được.”

Yibo vẫn còn phụng phịu. “Đợi anh tiến hóa xong, em sẽ dạy anh.”

Sean không đồng ý. “Không có cách huấn luyện nào hiệu quả hơn là trực tiếp tham gia chiến đấu, phải không Adela?”

Adela gật đầu lia lịa, đa số thắng thiểu số, cuối cùng Yibo cũng chỉ có thể cau có chịu thua. Tuy nhiên, cậu vẫn không quên chèn vào một câu. “Anh phải đứng gần em đó.”

Nghe xong câu này, nhớ lại ký ức ngày xưa, Corbin bất bình oang oang đòi công lý. “Hồi trước lúc tôi tiến hóa, cậu có ‘thương tiếc’ thế này đâu, còn không phải một cước đá tôi vào đám thoái hóa, bắt tôi rèn luyện sao? Đúng là ‘thấy sắc quên bạn’.”

Sean ngượng ngùng đỏ hết cả mặt, còn tên mặt dày nào đó vẫn thản nhiên đáp trả. “Anh da dày thịt béo, còn sợ lũ thoái hóa à?”

“Dừng lại đi! Chúng đến rồi.” Adela hô lên, cả đám quay sang nhìn theo hướng cô chỉ. Một tên thoái hóa đang lao tới từ xa.

Corbin hỏi Sean. “Lần này nhường cho anh đấy. Sẵn sàng chưa?”

Sean cau mày. “Tôi có cần phải...” Kéo con quái vật từ trên không trung xuống không? Nói thật là anh không nghĩ mình làm được động tác có độ khó cao này.

Adela như hiểu được suy nghĩ của anh, cô bật cười. “Nếu anh làm được động tác đó, tôi sẽ gặm đồ lót của mình thay cho ăn tối.”

“Đổi lại thành quần lót của Silas đi và cô nhớ giữ lời đó.” Yibo vòng tay qua eo Sean, hai má anh bắt đầu tỏa ra hơi nóng bất chấp giá lạnh mùa đông cùng tiếng rít ghê rợn từ đám thoái hóa.

“Cẩn thận!” Corbin hô lên trước khi Adela đáp trả. Sean vừa ngửa đầu nhìn lên trời, Yibo đã kéo anh sang chỗ khác.

Tên thoái hóa kia không biết tự lúc nào đã như một con mèo vọt lên không trung rồi đáp xuống đúng ngay chỗ anh vừa đứng. Đôi chân trần của ả dài ngoẵng, những gì có thể thấy được trên gương mặt ả là mái tóc lòa xòa che đi một nửa đôi mắt cực kỳ âm u và điên cuồng, từ trên xuống dưới toàn màu đen thui tượng trưng cho bản chất xấu xa tàn ác. Có lẽ trước đây ả ta từng có làn da màu bánh mật, có lẽ mịn màng, nhưng giờ thì nó đã trở nên xám xịt và đầy vết lốm đốm, bám chặt vào bộ xương biến dị kia.

Ả nồng nặc mùi hôi. Mồ hôi, bụi bẩn và chất lỏng thối rữa thấm ướt chiếc váy bẩn thỉu dài đến tận mắc cá chân của ả, Sean tự dưng thấy mừng khi thấy cái váy đó gần như còn nguyên vẹn.

Sau đó, anh kinh hoàng nhận ra cái vảy ả đang mặc là cassock của Giáo Hội, rất có thể nó ban đầu có màu lam nhạt. Con quỷ này đã từng là một giáo viên.

Hẳn là ả đã từng dạy các tín hữu rằng đức tin có thể bảo vệ con người. Và kết quả như mọi người đã thấy, sự thật luôn phũ phàng.

Ả ta gầm gừ với Sean, Adela cổ vũ cho anh bằng cách... Đẩy anh về phía trước. Sean vấp phải con quái vậy, anh nghe thấy Yibo nói một câu thô tục với Adela ở sau lưng, nhưng lần này cậu không kéo anh lại. Bọn họ muốn anh xử lý con quái vật này. Hoặc có thể họ sẽ để nó xử lý anh.

“Hãy hít một hơi thật sâu và bình tĩnh.” Yibo thì thầm. “Cơ thể của anh biết mình phải làm gì.”

Ừ không sai, nhưng não anh thì không. Sean cố nhớ lại những điều Adela vừa chỉ cho anh nhưng nỗi kinh hãi lại làm bàn tay trừ tà đặc biệt của anh không hoạt động được.

Kẻ thoái hóa dùng tứ chi dị dạng của mình trường về phía Sean. Các chuyển động trơn tru đến kỳ lạ mặc dù tay chân ả không hề phù hợp với cơ thể, chưa kể các khớp trên người ả như nứt ra theo mỗi chuyển động.

Adela thở gấp. “Hãy nhớ nhũng gì tôi vừa...” Cô còn chưa nói xong thì đã có thứ gì đó đập vào mặt đường phía sau Sean. Anh nghe thấy tiếng cô và Yibo vật lộn với tên thứ ba, đồng thời cũng là kẻ thoái hóa cuối cùng trong ba tên bám theo họ nhanh nhất.

“Họ vẫn ổn.” Corbin ở phía bên kia an ủi cho anh.” Anh cứ tập trung vào con đấy đi.”

Làm như anh còn có khả năng tập trung vào thứ khác vậy? Sean oán thầm. Tên biến chất lại mở miệng, lần này thay vì rít lên, ả vồ người đến.

Đôi tay đầy móng vuốt sắc nhọn đập vào người anh, sau đó con hẻm bắt đầu nghiêng ngả trong mắt Sean. Đầu anh là thứ đầu tiên chạm đất, hộp sọ đập mạnh như muốn nứt ra làm anh choáng váng. Sean cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng phổi của anh không nở ra được. Một giây sau, anh đã biết được lý do - ả thoái hóa đã trèo lên ngực anh rồi.

Ả há mồm lao đến cổ họng Sean. Anh gập cánh tay phải rồi húc thẳng khuỷu tay vào cổ ả. Tai anh nghe thấy tiếng ả gầm lên trong cơn đau và nỗi giận, sau đó, móng vuốt của ả bắt đầu xé toạc cái áo khoác mà Yibo đã cho anh. Sean chèn tay trái của mình vào giữa hai người, nhưng vẫn không có tia sáng nào xuất hiện từ lòng bàn tay cả. Anh bực bội rủa một câu, sau đó dùng hết sức đẩy con quái vật ra. Anh không mong đợi nhiều từ nỗ lực của mình và anh cũng không nhận được nhiều từ nó. Tuy nhiên, con giun xéo lắm cũng quằn, không cho con quái vật này một trận, chắc tụi nó tưởng anh là quả hồng mềm dễ niết mất.

Kẻ thoái hóa ngã ngửa xuống mặt đường bê tông, Sean ngồi dậy, xông đến nó. Ngay sau đó, anh trút hết sức nặng của mình lên người ả, như Corbin đã làm khi nãy.

Ả gắt lên, cố hất anh ra nhưng Sean đã dùng hai đầu gối xiết chặt eo và dùng tay phải bóp cổ ả, giữ chặt ả trong khi ả vùng vẫy dưới người anh. Cuối cùng, cảm giác tê rần mà anh mong đợi từ nãy giờ đã xuất hiện trên tay trái của anh. Được rồi, anh thừa nhận, có lẽ Lily chưa hẳn là chất xúc tác, cơn giận bùng nổ mới là khởi nguồn chính đánh thức “lửa địa ngục”.

“Nằm... Yên... Nào... Con quỷ bẩn thỉu!” Sau bao năm giả vờ làm tín đồ ngoan Đạo, vào giây phút này, cuối cùng Sean vẫn không nhịn được chửi tục thành tiếng. Đương nhiên, con quái vật còn lâu mới nằm yên và Sean cũng chẳng thể nào bắt nó ngoan ngoãn được. Vì thế, anh đập mạnh lòng bàn tay phát sáng của mình lên ngực ả và dí mạnh vào đó.

“Lửa địa ngục” do anh triệu hồi rất yếu nhưng thà có còn hơn không.

Con quái vật oằn người lại, cố gắng hét lên, Sean siết cổ ả mạnh tay hơn, và rồi có thứ gì đó kêu răng rắc dưới ngón tay anh. Cổ họng của ả à?

Yibo từng nói anh sẽ tăng sức mạnh khi ở gần lũ thoái hóa. Xem ra cậu ta nói thật.

“Đừng!” Corbin hốt hoảng ngăn lại. “Đừng giết nó. Phải trừ tà cho nó.”

“Thế... Trông tôi... Giống như đang... Làm cái gì đây?” Sean bực bội gắt lên, đấm thẳng một cú vào mặt con quái vật trong khi nó cứ cào cấu tay áo khoác của anh, còn cố với lấy mặt anh nữa.

Lúc này, Adela và Yibo đã hợp tác xử lý xong tên thứ ba. Yibo định xông lên giúp Sean nhưng Adela ngăn lại. Cô nhìn Sean ngẫm nghĩ trong vài giây, sau đó, hai mắt cô lóe lên rồi nụ cười đùa dai hiện lên trên đôi môi hồng nhuận xinh đẹp kia.

“Trông anh như đang cưỡi một con chó sống dở chết dở vậy.” Adela khích tướng.

Sean biết cô đang nói khích anh, nhưng cô đã thành công chọc anh nổi nóng thật sự. Dưới cơn giận dữ ấy, tia sáng bên dưới lòng bàn tay bùng nổ, sáng rực đến mức anh khó có thể nhìn thẳng vào nó. Ả thoái hóa co giật càng lúc càng yếu hơn rồi bất động hoàn toàn. Tuy nhiên, Sean vẫn không đứng dậy cho đến kia chùm sáng muốn mù cả hai mắt kia hoàn toàn biến mất.

“Tuyệt!” Yibo chạy đến đỡ anh đứng dậy trên đôi chân run lẩy bẩy, anh chà chà tay vào quần rồi mới nắm lấy tay cậu đứng dậy. Bây giờ thì Sean đã hiểu tại sao mỗi lần trừ tà xong, bọn họ lại chà tay vào đồ rồi – mấy tên này thật sự rất tởm.

“Rất tốt.” Adela cũng mở lời khen trong khi Sean vẫn còn kinh ngạc nhìn con quỷ vừa mới được anh trừ tà. “Nhưng mà chậm quá. Chúng ta phải đến chiến trường định sẵn trước khi những con còn lại tìm được chúng ta.” Cô thấy Corbin vẫn im lặng nhăn mày từ nãy giờ. “Corbin, có chuyện gì sao?”

“Chúng đang đến.” Cậu cảnh báo bằng một câu ngắn gọn. Sean cũng có thể cảm nhận được chúng đang chạy tới đây khi anh nhặt balo lên. Lần này không chỉ có ba mà là rất nhiều. Adela đã đúng. Anh quá chậm.

“Đi thôi.” Yibo vác balo, nắm lấy tay Sean dẫn anh đi. Khi đi theo cậu, anh bước qua kẻ thoái hóa bị cậu và Adela liên hợp lại tiêu diệt. Đó là một người đàn ông to lớn, đầu hói nhưng tứ chi không dài và góc cạnh như người phụ nữ mà anh vừa xử lý.

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt

Truyện (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.