Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật Đằng Sau Lịch Sử Dối Trá (P2)

Tiểu thuyết gốc · 2031 chữ

“Dối Trá chạy quanh trái đất trong khi Sự Thật vẫn còn cố gắng đi giày.” – trích từ Napolen Bonaparte.

---

Giáo Hội là cơ quan chính trị cuối cùng tồn tại trên thế giới này, kể từ ngày lũ tà ma giết mất 2/3 dân số thế giới – đồng thời nuốt chửng linh hồn của họ. Dù Giáo Hội có nghiêm khắc, độc đoán, tàn nhẫn nhưng họ đã cứu nhân loại khi không một ai có thể. Họ đã xua đuổi tà ma, cố gắng giữ vững những thành phố cuối cùng để bảo vệ loài người khỏi những kẻ thoái hóa, họ đã ra chiến trường chống lại những tên tà ma còn lang thang đâu đó trên các vùng đất hoang vắng. Đó là lý do chính giải thích vì sao họ làm ra nhiều điều đáng phẫn nộ như vậy nhưng con người vẫn răm rắp nghe theo.

Nhưng bây giờ, sự thật là họ không hề trừ được quỷ... “Làm sao? Tại sao?”

Yibo mở nắp nồi ra. “Tôi biết ngay mình sẽ càng ngày càng thích anh mà. Anh luôn hỏi vào trọng điểm.”

“Vậy... Câu trả lời là gì? Nếu những kẻ trừ quỷ kia là giả mạo, Giáo Hội không có khả năng này, vậy thì vì sao họ lại chịu trách nhiệm cho việc đó?”

“Một câu hỏi xuất sắc.” Yibo đổ lon bò hầm vào nồi, quẹt que diêm, bắt đầu nhóm bếp. “Nếu tôi biết câu trả lời, tôi đã nói cho anh rồi.”

“Ờm... Nhưng mà... Giáo Hội từng có những thầy trừ tà thực sự, phải không?” Nếu không, họ không thể nào lừa dối dân chúng lâu đến như thế và... “Nếu không, sao chúng ta có thể chiến thắng được?” Sự thật là con người đúng thật đã từng thắng vài cuộc chiến. Mấy bộ phim tài liệu năm đó tuyệt đối không thể giả được.

“Theo như mẹ tôi kể, từ lúc bà ấy được sinh ra đã không có. Nhưng cả hai mẹ con tôi đều tin rằng, ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, Giáo Hội thực sự đã có vài người.”

“Mẹ cậu? Bà ấy cũng là...”

“Ừ, bà ấy là một thầy trừ tà. Tôi được thừa hưởng năng lực của bà ấy.” Nói đến đây, Yibo nhìn thẳng vào mắt Sean. “Giống như anh. Tôi không biết anh hưởng năng lực đó từ cha hay mẹ. Nhưng tôi chắc chắn một điều, một trong hai người họ là thầy trừ tà. Anh cũng giống như tôi. Chúng ta thực sự giống nhau.”

Không hiểu sau từ những vòng xoáy màu sắc xoay tròn trong đôi mắt nóng bỏng của Yibo, Sean có cảm giác cậu ấy đang ám chỉ điều gì đó. Một điều mà anh chưa dám nghĩ tới. Sau lưng đột nhiên nong nóng, làm Sean giật mình, vội nói sang chuyện khác. “Giáo Hội chắc chắn đã từng có vài nhà trừ tà thật. Giống như Giáo Hoàng Harmony Jones. Có đúng không? Tôi đang chỉ các nhà tự nhiên học ý?” Cảm giác nong nóng trên lưng tự dưng biến mất như cách nó đột ngột xuất hiện và sâu thẳm trong lòng, linh hồn của Sean đang ủ rũ mất mát như đang tiếc nuối chuyện gì đó. Thật quái lạ! Sean thầm nghĩ, mỗi lần đối diện với Yibo, mấy trạng thái kỳ lạ cứ liên tục xuất hiện làm anh khó có thể tập trung.

“Nhà tự nhiên học?” Yibo lắc đầu, ném cái lon rỗng vào một cái thùng giấy, vang lên một tiếng “leng keng”.

“Ý cậu là, bà ấy không phải là một nhà tự nhiên học?”

“Ý tôi là, chả có nhà tự nhiên học nào hết.” Yibo điều chỉnh lại lửa, dùng cái muỗng sạch khuấy khuấy món hầm trong nồi. Dưới nồi, ngọn lửa bập bùng chiếu rọi thân hình rắn chắc của cậu thanh niên 18. “Chính xác mà nói, chỉ có những người bẩm sinh đã như thế. Anh không thể được huấn luyện đuổi một con quỷ ra khỏi cơ thể bị đánh cắp bằng cách thiêu đốt sinh mệnh của nó bằng chính sức mạnh trong người anh được.”

Đó thực sự là những gì Sean đã làm. Nhưng anh vẫn không biết sao mình có thể làm được.

“Anh phải được sinh ra với khả năng đó.” Ánh mắt của Yibo chiếu thẳng vào anh, ánh lửa từ bếp tạo ra những bóng đen nhảy nhót trên gương mặt hoàn mỹ của cậu ấy. “Và anh được sinh ra với khả năng đó, Sean à.”

Sean lo lắng cọ quậy trên gối. “Tại sao Giáo Hội lại dùng hàng loạt người giả mạo? Những người thật đấu hết rồi?”

Yibo nhún vai, tay lại mò vào hộp chứa muỗng. “Tôi cho rằng anh đã có câu trả lời cho riêng mình rồi. Anh là một thầy trừ tà. Vậy tại sao anh không đến nhà thờ trung tâm ngay bây giờ, xếp hàng chờ họ in dấu ấn lên má mình?”

“Bởi vì các quan chức Giáo Hội duy nhất mà tôi biết là vài người trừ tà giả mạo chỉ biết nhắm súng vào đầu tôi!”

Cuối cùng, Yibo cũng rút ra được một cái thìa khác, đặt nó vào một cái lon sạch, múc một ít súp bò hầm đã sôi vào cái lon đó rồi đưa cho anh. “Ừ, họ thường xuyên làm chuyện đó.”

“Giáo Hội có cần chúng ta không nếu họ không hề có lấy một thầy trừ tà thực sự?”

“Ai mà biết được Giáo Hội muốn cái gì?” Yibo bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Sean. “Nhân loại cần chúng ta. Tôi biết. Quỷ đang săn lùng chúng ta. Giáo Hội thì muốn bắt chúng ta. Đó là những sự thật mà tôi biết được. Họ đã bắt Drake Johnson. Tôi không biết họ đã làm gì anh ấy, nhưng tôi biết họ đã bắt sống anh.”

“Drake Johnson là ai? Anh ấy là một nhà trừ tà? Là bạn của cậu sao?”

Giống Sean? Giống hai người họ, phải không?

“Đồng bọn thì đúng hơn. Vì tôi cũng chỉ mới gặp anh ta qua ảnh.” Yibo múc thêm một bát nữa, lần này là cho bản thân cậu. Còn Sean vẫn chưa đụng vào miếng súp nào, dù bụng anh đang reo ầm lên, kháng nghị từ nãy giờ. Anh vẫn chưa ăn gì từ trưa. Cảm giác như đã mấy năm rồi chưa được ăn vậy. “Tuy nhiên, tôi biết em gái anh ấy, cô ấy là một thành viên trong đội của tôi. Tên cô ấy là Adela. Tôi đoán anh sẽ thích cô ấy thôi. Tất cả mọi người đều thích cô ấy. Chưa kể anh còn có một năng lực giống cô ấy, năng lực của thần báo tử. Hai người hẳn sẽ có nhiều điểm chung có thể trao đổi với nhau.” Yibo chua lè giới thiệu. Trông cậu ấy có vẻ khó chịu khi nghĩ tới sẽ có một người ăn nhập với Sean hơn chính cậu ấy. Đáng tiếc, Sean không rảnh quan tâm đến sắc mặt của ân nhân. Anh có một chuyện muốn tìm hiểu hơn...

“Thần báo tử? Đó là khái niệm gì?”

Lần này đến lượt Yibo há hốc mồm. “Anh không biết nó là gì sao?” Thấy Sean ngơ ngác nhìn lại, cậu đỡ trán. “Rốt cuộc anh thiếu kiến thức đến mức nào vậy? Cha mẹ anh chưa từng dạy anh cái gì sao? Anh kế thừa năng lực của cả hai người đó mà.”

Sean bối rối gãi mũi. “Họ chưa từng nói gì với tôi về mấy khái niệm này.”

Yibo không còn gì để nói. “Vậy mà anh vẫn đá cổ con quỷ kia về địa ngục được. Thật là một kỳ tích! Nghe này, trên thế giới này không chỉ người và quỷ mà còn có rất nhiều loài khác mang hình dáng con người, như chằn tinh, yêu tinh, người sói...” Thấy Sean há mồm tính hỏi gì đó, Yibo như đã đoán được, cắt ngang nói tiếp. “Ờ, còn có cả ma cà rồng nữa. Đúng, chính là ma cà rồng trong mấy quyển tiểu thuyết bị cấm kia. Tuy nhiên, tôi chưa từng gặp, bù lại trong đội của tôi có một người là người sói. Vào đêm trăng tròn, anh nên tránh xa anh ấy một chút nếu không muốn bị thương. Thần báo tử hay còn được gọi là ‘banshee’, họ có khả năng cảm nhận được cái chết. Mỗi khi có ai đó sắp từ trần, họ sẽ muốn cất tiếng thét ai oán thảm thiết hay còn được gọi là ‘tiếng hát’, để đưa tiễn linh hồn của người đó ra đi. Nhờ vào ‘tiếng hát’, họ có khả năng dẫn dắt linh hồn, truyền hồn của người này sang một thể xác rỗng khác, có thể nhìn thấy địa ngục, đi qua đi lại được giữa hai nơi. Nhưng họ không có khả năng trừ tà, phải nhớ kỹ chi tiết này. Sở dĩ Giáo Hội có khả năng dẫn hồn chính là nhờ vào các thần báo tử. Mẹ tôi kể họ đã bị Giáo Hội bắt làm nô lệ cả thế kỷ nay rồi.” Yibo nhấn mạnh. “Đó là lý do vì sao tôi chả biết gì về cha mẹ anh, nhưng tôi chắc chắn trong hai người đó, có một người là thầy trừ tà và người còn lại là banshee. Vì anh thừa hưởng cả hai năng lực đặc biệt này.”

Sau đó, cậu không nói thêm gì nữa, chừa chút thời gian cho Sean tiêu thụ lượng thông tin lớn kia. Thần báo tử, đó là lý do cha mẹ anh không muốn anh có liên hệ gì với Giáo Hội. Vì anh là thần báo tử, giống mẹ anh. Đó là lý do vì sao anh đã cứu được Lily, anh đã dẫn hồn cho con bé. Và nếu mẹ anh là thần báo tử, vậy cha anh chắc chắn là thầy trừ tà. Thân phận của họ đã giải thích được rất nhiều bí mật khó hiểu. Lý do vì sao họ cẩn thận tránh né Giáo Hội hết mức có thể. Vì sao họ lại giả vờ giao kèo với Camelia. Vì sao họ thà để Giáo Hội đưa anh vào viện tâm thần còn hơn kể ra sự thật ngày hôm đó. Và cả kết cục bí ẩn của người đàn ông kỳ lạ kia. Khả năng kẻ đó đã bị cha tiêu diệt là rất cao. Nhưng mà... Nếu có rất nhiều sinh vật không phải người nhưng lại mang hình dạng con người, Yibo làm thế nào...

“Sao cậu biết được tôi là một thần báo tử?” Thầy trừ tà còn dễ hiểu vì anh đã đốt một lỗ trên ngực con quỷ đội lốp Camelia. Nhưng cậu ta đã thấy được dấu hiệu nào chứng minh anh là thần báo tử? Lúc anh dẫn hồn cho Lily? Thế thì vì sao cậu ta lại không giúp anh ngay lúc đó? Sean không thể không cảnh giác.

“Tôi đã từng nghe thấy ‘tiếng hát’ của anh.” Chợt phát hiện ánh mắt lạnh đi của Sean, Yibo lập tức nhận ra anh đã hiểu lầm. “Không phải gần đây, 7 năm trước cơ, lần đầu tôi gặp anh. Chắc anh không còn nhớ lần đó nữa. Huống hồ, tôi cũng không phải là thầy trừ tà bình thường.” Cậu cố thu hút anh sang chuyện khác. “Tôi có một nửa dòng máu của Incubus. Cho nên tôi nhận ra cái nào là tiếng thét bình thường, cái nào là ‘tiếng hát’ của thần báo tử.”

“Incubus? Từ cha cậu?”

Mặt Yibo tự dưng đanh lại, hai mắt cụp xuống như không muốn nhắc đến người kia. “Tôi không có cha. Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận con quỷ đã cưỡng bức mẹ tôi là cha của mình. Dù cho linh hồn trong người tôi có là của ông ta đi chăng nữa.”

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.