Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Trốn Hay "Tư Bôn"?

Tiểu thuyết gốc · 2482 chữ

“Trái tim có lý lẽ mà lý trí không hiểu được.” – trích từ Blaise Pascal.

---

Đến khi mở mắt ra, Sean há hốc mồm nhận ra chỗ anh và thiếu niên kia đang đứng không còn ở nhà anh nữa, mà là cái hẻm lần đầu họ gặp nhau. Cậu ta cởi áo hoodie sẫm màu trên người ra bao quanh người anh – giờ phút này anh mới nhận ra mình không mặc áo ấm gì cả và giờ đang là giữa mùa đông – rồi nhăn mặt xin lỗi. “Xin lỗi. Tôi vẫn chưa thành thạo năng lực này. Sau đó cậu ta nắm lấy tay anh, tiếp tục chạy. Tiếng còi reo ầm khắp các con phố.

“Sao cậu tìm được tôi?” Sean vừa thở hổn hển vừa chạy theo chàng trai bí ẩn kia.

“Tôi đã tìm anh suốt cả ngày hôm nay.” Cậu ta trả lời trong tiếng thở dốc. “Cuối cùng, tôi chỉ còn cách lần theo tiếng còi.”

Sean rất muốn hỏi cậu ấy vì sao biết tiếng còi sẽ dẫn đến chỗ của anh, nhưng họ đều không có thời gian cho cuộc trò chuyện này. Hai người vừa chạy đến đầu đường đã phải lập tức núp vào một con hẻm âm u khác. Bên ngoài đường lớn, xe cảnh sát và xe cứu thương chạy nối đuôi nhau, tiếng còi inh ỏi vang lên khắp ngõ, cả con đường lập lòe chùm sáng xanh đỏ cuồng dại. Và đích đến của chúng là nhà anh.

Thấy nhiều xe cảnh sát như thế, cậu thiếu niên liền kéo anh chạy sang một con đường nhỏ khác vắng vẻ và tối tăm hơn. Cả hai vừa chạy, vừa leo rào, vừa né tránh đèn đường. Hơi thở của hai người điên cuồng phả ra thành những làn khói màu trắng mờ ảo dưới ánh trăng sau mỗi bước chạy.

Sean cố gắng không nghĩ đến người đàn ông bị bắn vào ngực kia, e là xe cứu thương sẽ không đến kịp. Anh cố không nghĩ đến chuyện gì hết ngoại trừ việc cố không để hai chân vấp vào nhau khi chạy, nhưng chạy đua trong khu phố quá đỗi quen thuộc thật sự không mất nhiều sức lực, dẫn tới não của anh hoạt động còn nhanh hơn cả đôi chân của anh. Anh không thể không nghĩ về chuyện xảy ra với cơ thể của Camelia, về những nhà trừ tà thực sự kia và cả về cậu thanh niên bí ẩn đang kéo anh bỏ chạy này. Tuy nhiên, những câu hỏi như những viên đạn bắn nhanh vào đầu Sean, làm anh không kịp nghĩ ra thành lời. Anh chỉ có thể chạy và chạy. Xuyên qua từng cơn gió lãnh buốt như nuốt phải vô vàn cây kim lạnh lẽo mỗi khi anh hít thở.

Hai người vẫn chạy, bàn tay to ấm áp kia vẫn nắm chặt lấy tay Sean, kéo anh qua hết ngõ này tới ngõ khác, từ sân này qua sân khác, băng qua cả một con phố lớn mà không thèm nhìn sang hai bên. Tiếng còi xe vẫn inh ỏi nhưng thanh niên kia vẫn kéo Sean tiếp tục chạy... Nhanh hơn... Xa hơn.

Bóng đêm trở nên mờ ảo dưới bầu không khí lạnh lẽo cùng các tòa nhà hoang tăm tối. Thứ ánh sáng duy nhất phá vỡ bóng tối ảm đạm này là những mảng đèn sáng mờ mờ qua các ngã tư đường. Tiếng bước chân của hai người cứ lộp cộp, lộp cộp, đạp mạnh từ bê-tông đến bãi cỏ, lên sỏi rồi lại về bê-tông. Cuối cùng, đến khi các ngón tay đã tê cóng vì lạnh, chân đau vì chạy, phổi rát theo từng nhịp thở, thiếu niên bí ẩn kia cũng chịu dừng lại trước một căn nhà hoang giữa con hẻm dài và hẹp. Cậu ta đẩy mạnh cánh cửa kim loại móp mép ra rồi dẫn anh vào. Cuối cùng cả hai cũng dừng di chuyển.

Sean chống tay lên đầu gối thở hổn hển, tim đập thình thịch như đánh trống, lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Anh chưa từng chạy nhanh và xa đến thế. Và mặc dù bọn họ đã chạy nhanh hơn các thầy trừ tà và cảnh sát, nhưng anh vẫn có cảm giác mình đang bị đuổi theo. À không, bị săn lùng mới đúng. Anh có cảm giác mình đang bị theo dõi hoặc bị bám theo bởi một thứ mà anh không thể nhìn thấy hoặc có lẽ đã gần như được thấy. Tuy nó chưa tìm thấy anh, nhưng mặc kệ nó là cái gì, nó vẫn đang tìm kiếm... Đang quan sát... Đang ngửi... Cho đến khi nó tìm thấy anh. Và chắc chắn nó sẽ tìm ra. Sean biết chắc điều đó như một nguyên lý đơn giản rằng con người không hô hấp thì sẽ chết.

Sean không biết mình phải làm gì hay nên làm thế nào. Anh rút tay của mình ra, đây là lần đầu tiên Sean rút tay khỏi cậu thiếu niên kể từ lúc cả hai chạy thoát khỏi nhà anh.

“Không sau đâu.” Cậu ta an ủi khi bắt gặp anh quét mắt nhìn khắp căn nhà hoang, như thể trong bóng tối của căn nhà đang có thứ gì đó nguy hiểm chực chờ vồ lấy anh. “Tôi không cho rằng họ bắt kịp chúng ta hay thấy chúng ta đi vào đường này đâu.”

“Không phải thế.” Sean không chắc cậu chàng này đã thấy được bao nhiêu, tại sao cậu ta lại xuất hiện đúng lúc thế và cả lý do cậu ấy giúp anh. Nhưng đứa con ngây thơ của anh đã chết ngay từ khi anh rụng cái răng sữa đầu tiên trong đời. Sean cần phải biết gì đó về cậu ta, ít nhất phải bằng những gì cậu ta đã biết về anh.

Thiếu niên nheo mắt lại quan sát Sean. “Anh cảm thấy gì à?” Cậu ta hỏi và Sean chớp mắt như thể anh không hiểu cậu ta đang nói gì. Bởi lẽ anh không nên biết cậu ấy muốn hỏi gì và lý ra cậu ta cũng chẳng biết anh đang có cảm giác bị thứ gì đó truy đuổi mới phải.

Câu này nói ra thật vô nghĩa.

“Tôi cảm thấy hình như bác tôi đã chết và tôi chẳng biết chuyện đó xảy ra như thế nào.” Sean hít một hơi thật sâu, chờ cơn bỏng rát trong phổi dần dần biến mất. “Tôi có cảm giác cô em gái đang mang thai của mình đang bị Giáo Hội giam giữ và có lẽ nó đang rất sợ hãi. Tôi cảm thấy mình không nên đứng ở trong một căn nhà bỏ hoang cùng với một gã nào đó mà tôi chẳng hề quen biết.”

Sean cảm thấy cuộc đời anh như một cuốn sách, nhưng ai đó đã lật ra đọc trước khi anh sẵn sàng và giờ anh không thể theo dõi nội dung cuốn sách đó.

“Đó đâu phải là bác của anh.” Đôi mắt màu nâu đen của cậu ta thực sự phát sáng, phản chiếu ánh trăng lung linh chiếu vào từ cánh cửa sổ cao cao trên đầu. Cậu ấy đút tay vào túi quần jean sẫm màu, cứ dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn anh chăm chú. Các vòng xoáy sắc màu trong mắt cậu như đang khẩn khiết cầu xin anh hãy tin cậu ấy. Sean càng thấy bối rối hơn, tay nắm chặt lấy cái áo khoác, giờ anh mới nhận ra cái áo hoodie màu đen này rất cũ và gần như bị rách ở khuỷu tay. “Đến đây ngồi đi. Tôi sẽ giải thích mọi điều tôi biết.”

Một nguy cơ mới xuất hiện lấn át nỗi sợ hãi làm anh phải chạy trốn cảnh sát. Sean chậm rãi lắc đầu, hai tay từ từ nắm chặt bên hông. Anh không biết con hẻm mà họ vừa chạy vào này. Anh không biết ngôi nhà hoang mà anh đang đứng. Anh không biết cậu thanh niên trước mặt là ai. Và anh càng không biết vì sao cậu ta lại biết đến bác họ của anh.

Sean lững thững tìm cánh cửa họ vừa chạy vào, đột nhiên chắc chắn rằng mình vừa phạm một sai lầm khủng khiếp. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái người kéo anh bỏ chạy khỏi cảnh sát và thầy trừ tà này là một tên sát nhân hay kẻ rình rập biến thái nào đó? Thậm chí cậu ta cũng có thể là một con quỷ khác? Ừ thì đúng là cậu ta đã giết một anh hùng săn lùng kẻ thoái hóa và giúp anh chạy thoát khỏi những kẻ chỉa súng vào đầu mình. Nhưng nó không có nghĩa là cậu ta không có ý đồ nguy hiểm gì với anh.

“Sean, khoan đã!” Cậu thanh niên chạy đến bắt lấy tay anh ngay khi anh chạm tay lên nắm cửa lạnh lẽo. “Tôi có chăn. Có đồ ăn. Và cả câu trả lời nữa. Có lẽ anh không cần hai cái trước nhưng chắc hẳn cần cái cuối cùng. Không phải sao?”

Sean do dự trước sự khẩn cầu trong ánh mắt và giọng nói của cậu ta. Và cả vì sức hấp dẫn không thể cưỡng lại từ lời hứa hẹn sẽ giải đáp mọi thắc mắc cho anh.

“Nếu anh ra ngoài bây giờ, họ sẽ tìm thấy anh.” Cậu ta từ từ buông tay Sean ra, thể hiện thiện chí. “Họ chắc chắn đã yêu cầu bạn bè, người thân và hàng xóm của anh cung cấp thông tin về những nơi anh có thể trốn. Dung mạo và thông tin cá nhân của anh có lẽ đã bị đăng đầy trên các tin tức thời sự và báo chí rồi, kèm theo những lời nói dối mà họ có thể bịa ra để giải thích cho chuyện đã xảy ra vào đêm nay. Có lẽ họ sẽ nói anh đã bị nhập. Và chắc chắn họ sẽ gọi anh là một kẻ giết người.”

Sean từ từ xoay người lại, tay vẫn đặt trên nắm cửa, trố mắt nhìn cậu thiếu niên kia. “Kẻ sát nhân?” Thật vô lý!

Nhưng cậu ta lại gật đầu chắc nịch. “Ừ. Theo lý thuyết, họ có thể buộc tội anh giết người, bởi vì khi giết bác anh, đồng nghĩa là anh đã từ chối cho một đứa bé tội nghiệp nào đó trong tương lai được thừa hưởng linh hồn của bà ta.”

“Nhưng... Bà ta đâu phải là bác tôi. Bà ta là một con quỷ. Quỷ không có linh hồn, làm gì có ai có thể thừa kế linh hồn của bà ta cơ chứ.” Linh hồn của Camelia đã bị con quỷ đó ăn cắp từ rất rất lâu ngay trước khi anh ra đời. Linh hồn đó gần như đã bị nuốt chửng hoàn toàn, chứng cứ là dấu hiệu thoái hóa trên người bà ta đang càng ngày càng nghiêm trọng và rõ ràng hơn.

“Ừ.” Cậu ấy lại đút tay vào túi quần. “Nhưng họ sẽ bỏ qua phần đó.”

“Sao cậu biết được họ sẽ làm gì?”

“Bởi vì đó là những gì họ đã làm với chúng tôi.” Cậu ta dựa lưng vào bức tưởng loang lổ vết bẩn đối diện với lối vào căn nhà. Bên trái cậu ta là một cánh cửa dẫn vào một căn phòng rống lớn, theo như chính mắt anh quan sát. “Họ tung tin đồn dối trá về chúng tôi ở khắp mọi nơi, sau đó âm thầm săn lùng chúng tôi, hy vọng nghe được tin tức từ người dân bị lừa cho rằng chúng tôi là những kẻ bị nhập.”

Cuối cùng Sean cũng đã có sự kết nối. Một cái chốt liên kết sự việc được bật mở. “Cậu là một trong số họ. Những thanh thiếu niên đào tẩu đang bị truy lùng.” Và đang bị nghi ngờ là bị quỷ sở hữu. “Cậu là lý do vì sao các thầy trừ tà lại xuất hiện ở cái thị trấn bé tẹo này.” Nếu cậu ta và nhóm bạn cậu ta không đến đây, có lẽ cảnh sát mới là người đầu tiên xuất hiện trong nhà anh. Có lẽ mọi chuyện đã khác. Có lẽ thôi. Mà dù là gì thì có lẽ nó đã không tệ như hiện tại.

Cậu ta lại nhún vai. “Xin lỗi về chuyện đó.” Tuy nhiên, rõ ràng cậu ta chả có chút thành ý nào về lời xin lỗi này.

“Những người còn lại đang ở đâu? Bản tin nói... Có rất nhiều người trong nhóm cậu.” Họ đã đăng hai bức ảnh và thông tin của hai người, đáng tiếc, Sean không nhớ ra tên...

“Đương nhiên là còn. Nhưng họ không biết gì về anh cả.”

Lớp bối rối khác lại bao trùm lấy Sean, anh khẽ chau mày. “Họ không biết gì về tôi?”

“Là vì tôi chưa nói gì với họ cả. Tôi đã âm thầm tìm anh suốt 7 năm nay rồi. Đáng tiếc kẻ thoái hóa lại tìm ra anh trước tôi. Và giờ Giáo Hội đã biết đến sự tồn tại của anh.”

Không trả lời thì thôi, trả lời xong anh còn thấy hoang mang hơn. “Giáo Hội luôn biết tôi tồn tại. Mẹ tôi có giấy phép nuôi dạy con cái. Mà khoan! 7 năm? Sao cậu là tìm tôi suốt 7 năm? Không phải sáng sớm hôm nay mới là lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Và tại sao kẻ thoái hóa lại tìm tới tôi?” Mặc dù anh vẫn chưa hiểu hết mọi điều cậu ta nói, nhưng giờ anh chắc chắn một điều: thằng nhóc trước mặt anh đây tuyệt đối là một kẻ rình rập. Có lẽ nên thêm cả phần biến thái vô nữa.

“Đó không phải lần đầu tôi gặp anh. Đó là một câu chuyện dài. Anh có muốn...?” Cậu ấy hất đầu chỉ vào căn phòng lớn kia, có lẽ trong đó có chỗ ngồi.

“Tôi sẽ không đi đâu với cậu cả.” Đùa! Đi theo biến thái lỡ có chuyện gì thì sao. Sean tự động quên đi chuyện mình đã chạy theo tên biến thái đấy đến căn nhà hoang âm u rùng rợn này. “Thậm chí tôi còn chả biết cậu là ai.” Anh dựa sát lưng vào cửa ra vào phòng trường hợp cần chạy thoát thân.

“Cho công bằng,” cậu ta cười. Đôi mắt màu nâu lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo. “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Yibo.”

“Yibo gì cơ?”

“Yibo Wang.”

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.