Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết boss

Tiểu thuyết gốc · 1624 chữ

Tôi chạy thẳng ra đến đường cái, nơi chiếc xe bán tải đang đậu. Phía sau xe có để sẵn một quả bom tự chế mà tôi đã làm.

Tất cả mọi người hoàn toàn có khả năng chế tạo bom chỉ với các vật dụng tại nhà. Nhờ vào việc đọc sách một tháng qua, tôi đã học được kiến thức này. Quả bom kia là phương án dự phòng C sau phương án dự phòng B. Mà phương án B là hai chai bom xăng.

Tiếng bước chân nặng nề của con ma nhện lại vang lên. Nó dồn dập hơn trước nhiều và đang không ngừng tiếp cận. Con ma này rõ ràng rất khôn. Nó biết rõ ràng tôi là mối nguy, vì thế ưu tiên khử tôi trước, thay vì dập đi đám lửa bám trên thân.

Nhưng nó đã quá trễ, quả bom tự chế đã nằm trong tay tôi.

Lựu đạn có rất nhiều loại. Loại thường thấy trong các game Call of Duty, Battlefield là lựu đạn phá mảnh. Khi nó nổ, các mảnh kim loại sẽ bắn ra và gây sát thương chết người lên cơ thể. Ngoài nó, còn có các lựu đạn cháy, khói,... Trong phim có một lỗi rất thường thấy, đó là họ sẽ dùng lựu đạn phá mảnh nhưng khi quả nổ, nó lại là lựu đạn cháy. Về tính thực tế thì game làm đúng hơn nhiều. Nếu ai đã chơi game góc nhìn thứ nhất nhiều sẽ biết, lựu đạn phá mảnh không tạo ra những mồi lửa lớn như phim.

Quả bom này của tôi có đặc tính giống với lựu đạn cháy, khi phát nổ sẽ tạo ra ngọn lửa lớn. Chúng không có lực sát thương bằng lựu đạn phá mảnh nhưng cực kì phù hợp với con ma nhện này.

Tôi ném quả bom đi. Sau đó ném người ra phía sau xe, hai tay bịt chặt tai. Một tiếng nổ vang trời lấp đầy khu phố. Đất cát văng tung toé. Lúc ấy tôi cẩn thận ló đầu ra nhìn. Ngọn lửa vốn chỉ cháy trên vai và đầu của con ma đã lan ra khắp toàn thân. Nó không còn có thể để ý đến tôi nữa, cả người lăn ra đất mà giãy giụa. Tôi đứng im quan sát, lòng cảnh giác không hề hạ xuống.

Vài phút trôi qua, cơ thể nó ngừng cử động. Song tôi vẫn không hề tiếp cận.

Luật đầu tiên: Không tiếp cận xác ma còn nguyên vẹn.

Tôi đợi thêm một lát, nó vẫn không di chuyển. Tôi leo lên chiếc xe bán tải, cẩn thận ngồi vào ghế tài sao cho cái lưng không dán lên ghế. Giây phút nguy hiểm đã qua, adrenaline không còn bơm lên não, cơn đau đã dần chiếm lấy cơ thể.

Tôi lái chiếc xe tải cán qua con ma nhện. Sau đó lùi lại, cán tiếp lần nữa. Tôi cứ lùi tiến, lùi tiến, cán cho đầu con ma nhện dẹp lép như mặt sơn trắng trên đường.

Lúc đó tôi mới yên tâm xuống xe.

m thanh rân trời ban nãy chắc chắn đã khiến cho một bầy ma nghe thấy. Không lâu nữa thôi chúng sẽ tràn ngập nơi này. Nhưng sức tôi hết rồi, không thể đi xa.

Tôi lấy một ống tiêm ra, đổ đầy một chất kích thích mà tôi lấy trong một tiệm thuốc và cắm thẳng vào đùi. Vì sự mệt mỏi và đau đớn, tôi rất muốn ngã xuống và thiếp đi. Lúc ấy mà làm như thế chỉ có chết. Không còn cách nào khác nên tôi chỉ có thể dùng thuốc khiến bản thân tỉnh táo.

Lựa chọn lúc ấy của tôi là: Một là chạy đi. Hai là trốn đi.

Sức lực không có, thuốc thang không thể giữ tôi tỉnh mãi, cái lưng chưa cầm máu. Chạy đi quá nguy hiểm. Không thể chọn điều số một.

Tôi đi vào trong tiệm điện. Sau khi dọn sạch thì chỉ có nơi đây là tạm thời an toàn. Tôi kéo theo chiếc thùng rác bên ngoài vào. Rác tất nhiên đã đổ ra hết, chỉ lấy cái thùng. Tôi đi vào trong nhà vệ sinh, chắn cửa lại đàng hoàng và trải một chiếc chiếu ra sàn. Tôi lấy một túi than nhỏ và củi khô ra từ trong ba lô. Số lượng không nhiều, cả túi chỉ chừng cái đầu. Tôi đổ hết cái túi vào thùng rác, xé thêm vài miếng giấy vừa mới lấy ngay tiệm điện và bỏ vào.

Trong vòng ba mươi giây, một ngọn lửa vừa phải nổi lên. Nó vừa có thể sưởi ấm, vừa có thể soi sáng. Nhà vệ sinh này có lỗ thông gió nên tôi cũng không lo chết ngộp.

Phần chuẩn bị đã xong, bây giờ là phần khó khăn.

Tôi lấy ba viên thuốc ra, một là kháng sinh, hai là cầm máu, ba là giảm đau. Chúng đều là thuốc uống hết. Tôi nuốt hết vào bụng. Vì để chuẩn bị cho tình cảnh tương tự khi đó nên tôi luôn mang chúng theo bên mình. Kháng sinh, kháng viêm, giảm đau, cầm máu, kích thích. Mỗi loại một chút để trong ba lô.

Tôi cởi đồ ra. Sau đó lấy chai thuốc nước khử trùng và đổ lên vai mình, để chúng tự nhiên chảy xuống. Như vậy có thể đảm bảo vết thương sẽ được làm sạch hoàn toàn. Phần này thường là thốn chỉ sau phần khâu. Nhưng dù sao nó cũng ít đau hơn dùng rượu nhiều nên tôi vẫn chịu được.

Dù mới tiêm thuốc nhưng mắt tôi đã lờ đờ, vết thương nghiêm trọng hơn tôi tưởng. Khi ấy cầm máu quan trọng, tôi chỉ làm sơ sơ phần khử trùng liền lấy gạc ra băng lại phần thân trên. Tôi không rõ vết thương sâu nông thế nào, vì nó nằm ở sau lưng nên khó quan sát. Đồng thời vì vị trí bất tiện này nên cũng không thể khâu.

Làm xong tôi liền ngả xuống, tâm thần lịm đi. Ngọn lửa cháy tí tách. Bên ngoài có âm thanh đi lại của bọn ma quái. Gió thổi hiu hiu. Xác cháy đen với cái đầu bẹp dí nằm ngoài bãi xe.

Tôi ngủ một mạch đến tận trưa hôm qua mới tỉnh dậy. Sau lưng truyền đến cảm giác ran rát, bụng đói lả. Tôi chật vật ngồi dậy, lấy tay chạm thử vào phần băng sau lưng. Dù không chảy nhiều máu nhưng băng đã ướt hết cả.

Tôi lấy một chút đồ ăn khô từ trong ba lô ra mà xử lý. Có nhiều vấn đề lúc đó cần phải giải quyết nhưng no trước rồi tính. Sau đó thì tôi thay băng. Vết thương này nghiêm trọng hơn nhiều bất cứ vết thương nào tôi từng có. Lần này chắc cần thời gian rất lâu mới có thể hồi phục. Nhưng không sao, tôi đã lường trước sẽ có tình huống như này. Tôi trữ rất nhiều thức ăn và đồ uống tại căn cứ số một và số hai. Chỉ cần về đến nơi là có thể an toàn tịnh dưỡng.

Tôi đợi đến tối thì gỡ vật chắn cửa ra. Sau đó cẩn thận mở hé cửa, nhìn ra ngoài. Y như rằng, tại vì âm thanh chiến đấu với ma nhện, khu này đã bị ma đi bao vây. Bọn này dễ xử lý nên không có gì khó khăn, đi đứng cẩn thận chút là được.

Tôi xếp những vật dụng mà bản thân lấy ra lại vào trong ba lô. Xui xẻo là không có mang theo bộ đồ dự phòng nên tôi lại mặc vào bộ quần áo tàn tạ của hôm kia. Chuẩn bị xong xuôi thì tôi bước ra ngoài. Tôi lấy một vật dụng trong tiệm ném về phía xa xa, dẫn dụ bọn ma đi về phía đó, bản thân thì dửng dưng đi ra ngoài. Bọn ma đi đần độn thật ngoan ngoãn.

Đường về không có gì nguy hiểm, tôi chỉ cảm thấy nó hơi xa vì bản thân mệt mỏi. Đến tầm năm giờ sáng hôm nay thì tôi về tới căn cứ số hai. Nơi này vẫn yên ắng và an toàn.

Tôi rửa sơ qua cơ thể, tránh đụng đến vết thương. Chiếc áo rách thì ném đi luôn. Nó chẳng thể dùng được nữa. Cái quần thì còn xài được. Sau đó tôi thay băng thêm một lần, ăn uống đã đời và lại lăn quay ra ngủ, tất nhiên để tránh làm tình trạng vết thương tệ hơn, tôi nằm úp lên nệm.

13/09/2021 20:00

Vì tình trạng hiện tại, tôi phải ngừng lại tất cả hoạt động rèn luyện cơ thể. Một tháng vừa rồi tập quần quật, hiện tại nghỉ ngơi có cảm giác rất sướng. Song tôi cũng không chỉ ăn với nằm, trong căn cứ còn rất nhiều sách, những ngày này tôi sẽ tập trung học hỏi thêm kiến thức. Màn giao đấu với con ma nhện đã chứng tỏ kiến thức rất quan trọng. Nếu không phải tôi tìm ra cách chế bom từ mấy quyển sách hoá thì bản thân đã chầu ông bà.

Trận chiến với ma nhện không thể tính là thắng suôn sẻ, tôi đã thắng hiểm, nhưng dù sao cũng là thắng. Lần sau phải cẩn thận và chuẩn bị kĩ càng hơn. Tốt nhất nên có đến phương án dự phòng Z là vừa.

K/D/A hiện tại: 103/0/0

Trong đó, 90 ma đi, 12 ma bò, 1 boss ma nhện.

Bạn đang đọc End of Living Nights sáng tác bởi DamTu

Truyện End of Living Nights tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.