Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiaravirus

Tiểu thuyết gốc · 2326 chữ

Biến thể virus mới nhất xuất hiện. Mọi người không thể nào ngờ được sự chết chóc mà nó mang lại. Toàn bộ Trái Đất đã chiến đấu với virus Tiara được hơn ba năm. Tiara đã mang đến nhiều khủng hoảng, kinh tế ùn tắc, trật tự xã hội lung lay, dân chúng hoang mang. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, phần đông mọi người đều không quá lo sợ. Virus có thể gây chết người nhưng chỉ với những người đã mang bệnh hoặc đề kháng kém như người già. Số còn lại tạm thời an toàn. Và rồi biến thể Socrates xuất hiện. Khác với những con virus khác, Tiara Socrates có khả năng thích ứng cực nhanh với bất kì biện pháp phòng vệ của con người, trong đó bao gồm cả về tự nhiên và nhân tạo. Vaccine hoàn toàn không theo kịp tiến độ đột biến. Ngăn chặn sự tiếp xúc không khí thì virus lây lan qua nguồn nước. Hệ miễn dịch của con người bắt gặp một bộ máy sinh học tiên tiến không kém gì nhân loại, thậm chí còn nhỉnh hơn và nó không thể đấu lại sự xâm lấn. Con virus này như có đầu óc. Đây không phải là một đại dịch. Đây là một cuộc xâm lăng. Nhưng khi loài người nhận ra, mọi việc đã quá trễ.

Hai mươi lăm tháng tám, năm 2021.

Năm đầu tiên mở đầu thập kỷ mới lại là năm kết thúc của xã hội loài người. Ngày hôm nay báo đài đưa tin, tỉ lệ tử vong trên toàn thế giới vượt đến một mức không tưởng. Sau khi biên tập viên người nước ngoài báo con số chín mươi, tín hiệu biến mất.

Ngay thời khắc ấy, tôi đã biết hiện thực đã thay đổi vĩnh viễn. Mẩu tin đó là của WHO, không phải của một đất nước nào cả, vì bọn họ đã không còn. Còn WHO, tôi nghĩ họ có thể sống sót được. Mặc dù rất khó nhưng một vài nhà khoa học có thể đã trốn kĩ đâu đó và trở thành hi vọng cho tương lai của nhân loại. Tôi cũng tò mò về Liên Hợp Quốc. Tổ chức lớn nhất và mạnh mẽ nhất trên thế giới không biết đã ra sao. Sau sự sụp đổ của Mỹ và Nga thì tin tức của Liên Hợp Quốc bốc hơi. Có lẽ họ cũng biến mất.

Bản tin phát vào bảy giờ sáng. Họ ghi hình tại một vùng nào đó ở bán cầu Tây. Nếu tính ra thì bên họ là vào bảy giờ tối.

Hai mươi lăm tháng tám, năm 2021. Bảy giờ sáng, Việt Nam.

Nhân loại sụp đổ.

Tôi xem bản tin trên chiếc Smartphone dởm đã cũ. Chiếc máy ấy dù được gọi là Smartphone rất oai nhưng phần cứng thảm hại vô cùng. Ngoài lướt mạng và xem Youtube, những tính năng còn lại chạy chậm cực kì. Nên tôi chẳng bao giờ dùng nó cho công việc hay chơi game.

Lúc ấy tôi mặc chiếc áo gió đen đã cũ, chiếc quần jeans dài cũng đã cũ, chỉ có chiếc áo thun là có chút mới. Mặc dù hai trên ba cái đã thấy qua nhiều tháng năm, tôi thấy chúng rất được. Chất lượng không phải tốt nhất và vẻ bề ngoài không phải đẹp nhất. Nhưng nó bền và vừa.

Tôi cất chiếc điện thoại vào túi áo gió. Nhờ việc đi lượm nhặt những cục sạc dự phòng mà nó sống được tới giờ. Nhưng tôi chỉ còn khoảng hai đến ba cục sạc còn đầy mà thôi. Chẳng đủ để cho con máy ngốn điện này xài quá hai ngày nên phải tiết kiệm.

Điện đã biến mất được hai tuần rồi. Nước máy thì ngưng chảy đã khoảng một tháng. Nhờ vào hằng hà sa số thực phẩm, nước còn trong các siêu thị và cửa hàng tạp phẩm mà tôi mới sinh tồn được một tháng qua.

Có thể khi bạn đọc những dòng này bạn sẽ nghĩ không thể nào. Nếu xã hội sụp đổ như vậy, khẳng định mọi nơi bị cướp sạch. Một kẻ cô độc như tôi sao có thể với đến.

Câu trả lời rất đơn giản. Ngoại trừ tôi, tất cả mọi người chết hết rồi.

Thật là trớ trêu.

Dù sao khả năng có người đọc được nhật kí của tôi rất thấp nên tôi sẽ nói hết ra luôn vậy. Tôi bị trầm cảm rất nặng. Điều này chỉ có mình tôi biết mà thôi. Trước giờ chưa từng kể với ai. Tôi luôn chán sống, không bao giờ tìm thấy niềm vui để mà tận hưởng từng giây phút. Tôi hay tức giận vì những điều nhỏ nhặt. Tôi không hiểu vì sao nhưng tôi bất ổn như vậy. Tôi cũng khá vô dụng. Tôi đáng lý ra nên tìm một việc làm ổn định, cưới vợ xin con như bao người. Nhưng tôi chán đời. Làm những điều đó để làm gì khi một ngày tôi ngã xuống và trở về cát bụi. Chẳng có ý nghĩ gì khi giãy giụa mà sinh tồn trong vòng đời mệt mỏi.

Vì cái tính cách này, ngay từ đầu tôi đã mong Tiara sẽ mang tôi đi. Tôi thì quá nhát gan để mà tự tử nên chỉ có trông cậy vào nó.

Nhưng không hiểu sao mọi người chết sạch, chỉ có tôi sống?!

Chắc do xưa giờ tôi không tin thần phật mà bị trừng phạt.

Để tôi viết thêm vài chi tiết ngày hôm nay. Thời tiết hôm ấy rất mát mẻ. Mát hơn thường ngày rất nhiều. Có lẽ là do xe cộ không còn vận hành. Bầu trời Sài Gòn mờ mịt vậy mà lại trong xanh một cách kì lạ. Cảnh mặt trời mọc cũng rất đẹp. Nhưng nó không đẹp bằng ở biển đâu. Tôi từng thấy mặt trời nhú lên giữa biển xanh, cảnh đó mới là đẹp. Khi tôi viết những dòng này, bản thân đang ngồi trên đỉnh của một toà nhà chọc trời, gió thổi rất mạnh và lạnh. Còn đường phố phía dưới thì tràn đầy yên tĩnh.

Tôi đã đứng ngay rìa ban công và nhìn xuống phía dưới, dự định nhảy xuống. Dù sao mọi người cũng chết gần hết rồi, có lẽ tôi nên đi theo. Nhưng không hiểu sao thằng chán đời như tôi lại leo xuống, tiếp tục sống vật vờ.

Toà nhà này là một toà đặc biệt. Tôi phát hiện nó khi chạy khỏi đám xác sống.

Quên mất, ban nãy giới thiệu virus Tiara mà không nói đến chuyện này. Bạn từng coi Walking Dead chưa? Chơi tựa game Resident Evil chẳng hạn? Nếu có thì chắc bạn đã phần nào mường tượng được bọn chúng rồi.

Ban đầu Tiara không hề có cái tính năng xác sống này. Tính năng này chỉ xuất hiện tại biến thể Socrates. Điều kinh khủng của Socrates không phải ở chỗ chết người mà ở chỗ nó không giết người. Thay vào đó nó cải tạo cơ thể loài người.

Tôi nghĩ đã lâu. Mấy cụm từ xác sống hay thây ma không thích hợp với loại quái vật Socrates tạo ta. Chúng giống mấy con ma kinh tởm mà Junji Ito hay vẽ và trong mấy bộ phim Thái chết tiệt. Nên tôi gọi chúng là ma.

Trước chúng ta nói đến hai loại ma cơ bản do tôi phân loại. Ma bò và ma đi. Ban đầu tôi định đặt chúng là Nha Quỷ và Thây Quỷ. Sau đó thấy hai cái tên có vẻ Tàu quá nên vẫn là đặt tên thuần Việt. Dễ hiểu dễ nhớ, đến lúc cần dễ dùng.

Ma đi thì là ma đi bằng hai chân. Những con này y hệt xác sống. Lờ mờ, ngu ngơ. Nghe được, nhìn được nhưng đi rất chậm. Vũ khí của bọn chúng nằm ở hai tay. Móng tay bọn chúng mọc ra cực kì dài, gần nửa cánh tay người lớn, chúng cứng rắn và sắc bén một cách chó chết. Tôi từng thấy một con ma đi phá xuyên cửa kính chỉ bằng móng vuốt. Loại này ngoài đôi tay thì không có nhiều điểm khác với người. Da chúng trắng bệch, gân khắp người nổi xanh. Đó là những điều tôi biết. Còn về những chi tiết cụ thể hơn hay việc bọn chúng có chết nếu bị bắn vào đầu thì tôi hoàn toàn ngu ngơ. Tôi cũng không phải nhân vật trong phim cầm súng nã đạn. Cả đời này dao tôi còn chưa cầm chứ nói gì đến súng.

Giờ là đến loại thứ hai. Ma bò. Nói thẳng ra, gặp loại này là tôi sợ té đái. Bọn chúng vừa nguy hiểm, vừa kinh tởm. Ma bò là ma bò bằng bốn chân. Nhưng bọn chúng không bò theo kiểu bạn nghĩ đâu. Khớp tay khớp chân bọn chúng bẻ ngược ra sau, áp lưng xuống đất, ngửa mặt lên trời mà tạo cho cơ thể thành hình chữ X. Chúng chạy cực nhanh. Dù gọi là ma bò nhưng nó phi nhanh không kém gì con ngựa. Thật ra thì tôi cũng không biết ngựa nhanh cỡ nào nhưng nói chung là bọn chúng chạy nhanh hơn con chó nhưng không nhanh bằng xe cộ. Vũ khí của ma bò là cái miệng. Bọn này bị đột biến sao đó khiến cho nửa trên của khuôn mặt biến thành một cái miệng rất lớn, nhìn y như con sò. Có lần tôi thấy bọn chúng ăn một con chó, bên trong cái miệng là tầng tầng lớp lớp răng nanh. Nếu tôi bị nó đớp một phát là đi chầu trời nhà ma ngay.

Ma bò vừa nhanh vừa ghê vừa xấu. Làm sao sống sót? Đơn giản. Ma bò vì cái miệng hổ lốn, bọn chúng không có mắt. Ma bò mù như dơi, chẳng thấy được chút gì. Nhưng tai bọn chúng cũng như dơi, thính lắm. Nếu bạn gặp mấy con ma bò này, nên thật cẩn thận lui ra từ từ, lỡ mà gây tiếng thì chỉ có chết thôi.

Đó là hai loại ma, còn một số loại khác mà tôi chưa kể. Nhưng không sao, bữa nào vui tôi sẽ viết vào nhật ký.

Bây giờ chúng ta quay trở lại chủ đề cái toà nhà chọc trời. Tôi bị đám ma bò rượt chạy vào toà nhà này. Chúng rượt tôi chạy vào nhà để xe. Tôi cứ cắm đầu mà chạy cho đến khi chạy vào trong khu vực cầu thang. Tại đây tôi phát hiện một yếu điểm của đám ma bò và ma đi. Chúng không thể mở cửa. Sau khi tôi chạy vào lối thoát hiểm thì bọn chúng không rượt theo nữa vì chúng chẳng thể nào cầm tay nắm mở cửa. Bọn ma bò hẳn là với không tới. Còn bọn ma đi chắc là do quá ngu.

Chuyện đó đã là chuyện hai ngày trước. Tôi đã bị nhốt ở đây hai ngày. Tôi chưa ăn gì hai ngày. Muốn tự tử vãi.

Tòa nhà này có mười sáu tầng. Tính tầng thượng nữa là mười bảy tầng. Lối thoát hiểm mà tôi chạy vào nằm ở hướng Tây Bắc. Một lối thoát hiểm còn lại nằm ở Đông Nam.

Toàn bộ dãy cầu thang Tây Bắc không hề có một con ma nào. Tôi có thể thoải mái chạy lên chạy xuống. Dãy cầu thang Đông Nam thì có một con ngay tầng mười sáu. Khi tôi đi qua thì thấy nó. Cánh cửa dẫn lên tầng thượng lúc ấy mở toang. May mà tôi đóng kịp nên không có sao. Những cánh cửa này được làm từ gỗ dày nên không lo bọn ma đi cào bể như cửa kính.

Giờ là nói đến lý do vì sao tôi viết đoạn nhật ký này. Thật ra thì tôi không muốn chết. Tôi từng muốn chết. Nhưng hiện tại thì không. Tôi không rõ lý do cụ thể. Nhưng sau khi xã hội loài người biến mất thì tôi có cảm giác sinh tồn mạnh mẽ. Chỉ mỗi việc rình mò siêu thị lấy đồ và tránh né bọn ma đi đã khiến tôi cảm thấy đầy sức sống rồi. Có lẽ chỉ khi nào bị ép vào đường cùng, con người mới quý trọng sự sống.

Tôi không biết một người có thể sinh tồn mà không ăn trong vòng bao lâu. Tôi từng coi cuốn kí sự của David Blaine kể về chuyện anh ta nhịn ăn mấy chục ngày. Tôi không biết tôi có thể nhịn được như anh ta không. Tôi chỉ biết bản thân đang đói cồn cào. Giá mà có sandwich và mứt dâu thì hay biết mấy. Chỉ nghĩ đến đã thèm.

Tôi đã quyết định vào hôm nay, tôi sẽ kiểm tra từng tầng xem có đồ ăn hay không. Trong ba lô của tôi còn rất nhiều nước lọc và nước ngọt. Đồ ăn tôi lại không mang theo, giấu hết đi rồi vì vốn tôi nghĩ chỉ đi một thoáng, không ngờ sẽ bị ma đuổi. Nếu tôi thành công kiếm đồ ăn, tôi sẽ viết tiếp nhật ký. Nếu không.

Nếu có ai đó đọc được những dòng này của tôi. Tôi là Kiến Thiên. Một gã vô dụng mười tám tuổi. Tôi đã sống một cuộc đời phung phí. Tuổi học trò đáng quên. Hờ hững với gia đình. Bất hiếu với cha mẹ. Tương lai mờ mịt không hoài bão. Không biết quý trọng cuộc sống. Mong bạn, người tiếp theo sẽ thành công hơn tôi và sinh tồn trong thế giới ma quỷ đầy kinh tởm này.

Bạn đang đọc End of Living Nights sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.