Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1458 chữ

- Không sao cái gì mà không sao. Nhất định là có sao chứ! Nhi, đi về với tao. Tao sẽ chặn đường đánh cho thằng điên ấy một trận.

Cả Quang Thanh và Thảo Nhi đều tròn mắt ngạc nhiên. Rõ ràng là Lê đã tỏ ra hơi thái quá.

- Nhi, Lê, chúng ta dạo một vòng quanh hồ nhé! Thời tiết hôm nay đẹp đấy chứ, bách bộ là lý tưởng.

Quang Thanh nhìn thẳng vào mắt Thảo Nhi đề nghị, cô bé khẽ gật đầu đồng ý. Còn Lê, cô tức tối. Lại một lần nữa chiêu cứu bồ của cô không thể phát huy tác dụng vì bị Quang Thanh ngáng đường. Lê tức giận, bậm bịch giậm chân. Không biết làm cách nào để rút nên nói đại một câu.

- Hai người thật là hiền quá đáng! Để cái tên Minh đáng ghét kia bắt nạt Thảo Nhi mà cũng chịu đựng được hả? Nếu hai người sợ thì để em trừng trị hắn cho.

Nói rồi Lê phóng xe về một mạch, cắm đầu cắm cổ chạy cho khuất khỏi quán kem trước khi Quang Thanh và Thảo Nhi kịp mở lời can ngăn gì đó.

“Đồ khốn kiếp! Sao anh ta lại bình tĩnh như vậy? Có phải là một chiêu nào đó không? Mình không tin là không bắt bài được anh chàng này. Mưu mô của bản cô nương đây không thiếu nhé! Cứ đợi đấy, Hồ Quang Thanh ạ!” Lê cứ vừa đi vừa lẩm bẩm. Đến một gốc cây bàng già bên đường bỗng dừng kít một cái, giật mình vì sự xuất hiện của Minh.

- Thảo Nhi sao rồi?

- Không ổn. Không ổn chút nào!

- Sao em lại chạy về? Sao không ở đó canh chừng hai người bọn họ?

- Anh có bị điên không? Em phải chạy về để coi anh làm trò gì với con bé Trang đỏng đảnh kia. Sẵn tiện sờ trán anh nếu nóng quá còn phải mua cho anh viên hạ sốt.

Vừa nói Lê vừa đưa tay lên làm điệu bộ khám cho Minh. Minh xua tay Lê, nói hắt.

- Vớ vẩn. Anh thì làm trò gì với Trang được, muốn nghe ngóng tình hình của Thảo Nhi thôi.

- Anh hâm à? Anh quên rằng em mới là bạn thân nhất của Nhi sao? Em cũng học cùng lớp Nhi đấy!

- Nhưng người ngoài nhìn sẽ khách quan hơn!

- Ơ hơ…

- Hơn nữa, dạo này em cũng có vẻ… không bình thường.

Minh nói nốt những từ cuối với vẻ mặt hơi sợ sệt. Lê thì đứng đơ ra.

- Ơ… hơ…

Nếu có bàn ghế ở đây chắc cô bé này sẽ dùng nắm đấm đập tan nát hết cả.

- Thôi được rồi. Ít nhất anh cũng biết rằng Thảo Nhi vẫn còn tình cảm với anh. Vậy thôi. Quang Thanh không là gì cả.

- Có đấy!

- Đúng là hiện giờ anh ta chẳng là gì trong mắt Thảo Nhi cả, nhưng anh cứ hành động ngốc nghếch như thế này thì em không dám chắc đâu.

Nói rồi Lê lại leo lên xe và cắm đầu cắm chổ chạy vút đi mất, để mặc Minh đứng ngây ngô dưới cơn mưa phùn lất phất. “Khoan đã! Con bé… hình như có gì đó khang khác…”

Một tia sáng vút qua đôi mắt tinh anh của Minh. Cậu mỉm cười, chạy lại chỗ quán kem, nhưng lần này từ tốn hơn, đứng bên ngoài, từ xa nhìn vào. Thảo Nhi và Quang Thanh đang ngồi nói chuyện gì đó. Họ không cười, không đùa, không có cử chỉ thân mật. Chỉ thấy Quang Thanh nói và Thảo Nhi gật gật đầu. Minh đứng chờ từ lúc bấy giờ cho đến khi hai người ấy rời khỏi quán. Cậu lẳng lặng đi sau, lẳng lặng dõi theo người con gái của cậu. Chỉ ít phút trước cậu làm cô ấy bị tổn thương, nhưng hơn lúc nào hết, lúc này cậu cũng thấy mình bị tổn thương ghê gớm lắm. Vì cô ấy đang ngồi sau một người con trai khác, cô ấy không hiểu những chuyện mà cậu đã và đang làm vì cô ấy nhiều như thế nào. Nếu có thêm chút mạnh mẽ từ cô em họ thì chắc cậu đã chạy vòng lên, nắm tay lại thành nắm đấm để ép sát vào hai bên hông, hít một hơi và nói thật to. Tất nhiên, đấy chỉ là “nếu”, hơn nữa cô em họ cũng chẳng bao giờ đồng ý chuyển cho cậu chút mạnh mẽ nam tính nào của nó cả. Minh mỉm cười, bất giác đứng khựng lại vì… chiếc xe đằng trước cũng đã dừng lại. Và hai người trên xe đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ.

Thật ra Minh hiểu rất rõ Lê, cô bé tỏ ra mạnh mẽ như vậy là bởi vì có một cô bạn gái yếu đuối như Thảo Nhi, vì Lê mong muốn được bảo vệ cho bạn của mình nên luôn tỏ ra mạnh mẽ như thế.

Thanh và Thảo Nhi trò chuyện trong quán kem, trên suốt chặng đường về. Cô bé có vẻ yếu mềm trước quyết định của mình. Rõ ràng trong chuyện tình cảm không ai có thể cân đo đong đếm được lượng tình yêu mình ban phát và nhận lại. Nhưng nếu để người ngoài nhìn vào nhận xét thì có thể thấy Thảo Nhi đã từng dành cho Minh tình yêu nhiều hơn. Cũng chính vì lẽ đó mà cô bé nhận lại tổn thương nhiều hơn chăng?

- Chuyện tình cảm không hề đơn giản cô bé ạ!

- Em biết mà. Thế nên em không muốn dính quá sâu vào nữa.

- Thật ra thì…

Quang Thanh đang định nói cho cô bé nghe nhiều hơn những lời khuyên, nhưng cậu đã thấy lấp ló bóng dáng của Minh, anh chàng có vẻ cố gắng tỏ ra điềm đạm núp đằng sau một cây xanh, nhưng với khuôn mặt khấp khởi của cậu, Quang Thanh lại thấy tốt nhất không nên nói về chủ đề này nữa. Thế là họ đổi câu chuyện sang một hướng hoàn toàn khác.

Con người ta kỳ lạ lắm, khi có điều quý giá trong tay thì thường sẽ hành động theo hai hướng. Hoặc là giữ thứ quý giá ấy thật chặt vì sợ lỡ tay đánh rơi mất, hoặc là trong trạng thái người chiến thắng ngủ mơ, sẽ không để ý ngó ngàng gì đến vì chủ quan và tin tưởng cho đến khi đánh mất thực sự mới quay qua hoảng hốt. Dù là hai hướng khác hẳn nhau, nhưng kết quả lại giống nhau vì khi ngoảnh mặt nhìn lại mới thấy điều quý giá mà mình đang nắm giữ cuối cùng cũng bị tuột mất khỏi tay và đó là cảm giác đau khổ đến hững hờ. Cảm giác như Minh lúc này, vụng về muốn tìm lại nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hay như cô bé Thảo Nhi, vì đã nuôi ảo tưởng quá nhiều về tình yêu đầu ấy mà ôm đau khổ. Chuyện tình cảm thật khiến con người ta trở nên rối trí. Ngay như một anh chàng thông minh cũng phải nhăn nhó khổ sở, một cô nàng bình thường ngây thơ vô số tội cũng trở nên phải nghĩ suy. À, còn một người nữa chứ. Cô nàng tomboy cá tính bạn của Thảo Nhi ấy, chẳng phải cũng vì chuyện này mà trở nên hấp tấp hơn bao giờ hết sao? Quang Thanh mải ngẫm nghĩ, môi nhếch lên cười nhẹ một nụ cười nửa miệng. Lát sau cậu lại lắc lắc đầu, đúng là tình yêu rất rắc rối!

- Anh Thanh ơi, hình như có ai đó đi sau hai anh em mình.

- Ừ. Anh biết rồi.

Cậu ấy chẳng những đang đi theo sau mà còn cố gắng bám đuôi suốt từ quán kem về cơ. Chỉ có điều Thanh không muốn vạch mặt cậu ấy, chơi trò cút bắt này cũng thú vị lắm. Nhất là khi người đuổi theo là cậu ấy. Hiếm khi thấy anh chàng hotboy nổi tiếng của trường phải nhằng nhẵng theo đuôi người khác như vậy. Tất nhiên, người làm cho cậu ta như vậy không thể là ai khác ngoài Thảo Nhi. Đúng là với người con gái mình yêu thương thực sự vẫn khác, không thể đối xử qua quýt như những cô nàng khác được.

- Em có muốn biết người đó là ai không?

Bạn đang đọc Em Yêu Anh, Chàng Trai Bồng Bềnh ạ của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.