Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 1713 chữ

Thảo Nhi ngần ngại, lí nhí cất tiếng. Thực ra, cứ mỗi khi Quang Thanh nhắc đến Minh trước mặt Thảo Nhi thì cô bé luôn cảm thấy tâm trí mình rối bời, tim đập không theo một trật tự nào cả. Khi cái tên quen thuộc ấy ngân lên, Thảo Nhi vẫn cảm nhận được một sợi dây vô hình thít chặt vào tim mình và cổ họng nghẹn đắng, nước mắt chực trào ra… Nhưng vì đã mất quá nhiều nước mắt để khóc cho chuyện tình này nên Thảo Nhi cố gắng kìm nén. Bao giờ cũng vậy, dần dần thành thói quen, không cho phép mình khóc vì Minh, vì cô bé biết, cô bé còn khóc vì cậu ấy nghĩa là còn yêu cậu ấy. Chỉ những người mà chúng ta yêu thương thật nhiều mới có thể khiến chúng ta chịu đựng tổn thương thật sự sâu sắc.

- Ánh mắt của Minh dành cho em. Đó tuyệt đối không phải là vô tình, càng không phải là bông đùa như khi nhìn những đứa con gái khác.

- Chuyện này…

Nhưng mọi sự kìm nén của Thảo Nhi lại một lần nữa trở nên bất lực. Cô bé òa khóc. Rốt cuộc thì vì sao người con trai ấy lại xen vào cuộc sống vốn rất đỗi bình yên của Thảo Nhi và đảo lộn mọi thứ? Rốt cuộc thì vì điều gì mà người con trai ấy lại khiến cô bé có cảm giác yêu thật nhiều, ghét thật nhiều, nhớ mong thật nhiều mà mong muốn xa lánh cũng không phải là ít?

Cuối cùng, cuộc gặp gỡ giữa hai anh em lại trở thành một bữa tiệc nước mắt của cô nàng Thảo Nhi. Khóc vì phải chia tay một người bạn – người anh, khóc vì không thể dứt khoát tình cảm với một người mang tên tình đầu, khóc vì những bất lực và những yêu thương đang còn run rẩy tận đáy tim.

Quang Thanh ra về, mang theo những nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt nhạt nhòa. Có thể, vì qua màn nước mắt nên Thảo Nhi thấy mọi thứ đều nhạt nhòa, kể cả nụ cười, ánh mắt của Quang Thanh.


Bước ra khỏi cổng, Quang Thanh nhìn thấy bóng dáng một người quen thuộc. Vóc dáng cao lớn ấy, cái nhìn nghiêng góc cạnh ấy, cậu có thể nhận ra ngay là ai. Vẫn với dáng vẻ không chút tự tin nào khi đứng trước nhà bạn gái để xin lỗi. Quang Thanh bật cười. Đây không phải là lần đầu tiên Quang Thanh bắt gặp con người này trước cổng nhà Thảo Nhi. Thật ra, mỗi lần gây ra lỗi lầm gì đó với cô bé, cậu ấy đều sẽ xuất hiện ở đây, đứng tần ngần một lúc lâu, thậm chí còn tự độc thoại để xin lỗi Thảo Nhi. Nhưng cuối cùng, cậu ấy không dám bước đến bấm chuông, không dám gọi, thế nên những lời xin lỗi bị trôi tuột vào im lặng, màn đêm tham lam cuốn trôi tất cả.

- Cậu không định chạy về đấy chứ?

- Sao… sao cậu lại ở đây?

- Tớ đến để báo cho Thảo Nhi biết tớ đã nhận được học bổng và sắp đi du học. Cô bé vừa mới nói chuyện với tớ thôi, chưa đi ngủ ngay đâu, cậu có cần tớ gọi hộ không?

- Kh…oan…

- ???

- À, không. Không cần. Tự tớ gọi được.

Minh ấp úng. Đúng là vẫn cái thói quen cũ. Trước tình cảm của mình, bao giờ cậu cũng rất lưỡng lự, nhiều khi không đủ dũng khí để bày tỏ một điều gì đó rõ ràng. Rốt cuộc báo hại cậu hết lần này đến lần khác bị hiểu nhầm là kẻ cho leo cây, là kẻ bội bạc đáng ghét.

- Cậu biết đấy, tớ… không giỏi trong việc này.

Minh gãi tai, thú thật với Quang Thanh. Quang Thanh mỉm cười, vỗ vỗ vào vai Minh.

- Tớ biết! Nhưng cậu cố lên. Ít nhất, cậu cũng còn nhiều cơ hội hơn tớ!

Nói rồi Quang Thanh bước nhanh về nhà mình, không ngoảnh đầu lại xem tình hình cậu bạn cùng lớp ra sao. Thực ra, khi nói những câu này nghĩa là Thanh đã rất cố gắng. Với cậu, phủ nhận đi tình cảm của mình là thứ cảm giác đáng ghét nhất. Tất nhiên, lúc này cậu cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ. Nhưng cho cậu lựa chọn lại một lần nữa, cậu sẽ vẫn làm như thế. Sẽ vẫn ra đi với ước mơ du học, sẽ vẫn nói với Thảo Nhi rằng tình cảm bấy lâu nay của cậu chỉ là cảm giác quý mến giữa anh trai và em gái, sẽ vẫn động viên và giúp đỡ Minh quay trở lại với Thảo Nhi…

“Nghe có vẻ giả tạo quá!” Quang Thanh nghĩ thầm, cười nhếch mép mỉa mai chính mình. Con đường về nhà vằng vặc ánh trăng đêm, con đường rải sỏi từ lâu đã đi vào tâm khảm với cảm giác đơn độc một mình. Một mình… chỉ một mình độc bước… Lẻ loi. Và lạnh.

Trong khi đó, ở trước cổng một ngôi nhà sáng điện, có thứ ánh sáng vàng ấm áp, một cậu con trai vụng về trao tay ột cô bé lọ sao thủy tinh. Tất cả mọi ngại ngùng phút chốc tan biến, chỉ còn biết rằng khi bàn tay hai cô cậu chạm vào nhau, cô bé đã ngước nhìn lên tỏ ý ngạc nhiên. Lúc bấy giờ, cậu chàng khẽ đặt lên trán cô bé một nụ hôn. Không gian xung quanh chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ. Câu hỏi và câu trả lời cuối cùng của đêm cũng vang lên hết sức nhẹ nhàng.

- Anh xin lỗi. Vì tất cả. Sáng mai anh có thể lại qua nhà đón em đi học nữa không?

- Khuya rồi. Anh về đi.

Cô bé ôm lọ sao vào lòng, quay người đi trước khi ánh điện tắt vụt. Những bước chân vào nhà chứng kiến một nụ cười tươi tắn. Cô bé cúi xuống, thơm nhẹ lên những ngôi sao giấy lấp lánh sắc màu. Cậu trai đứng đó, thẫn thờ trong phút chốc. Một chút hụt hẫng trào dâng. Có thể đó là câu trả lời. Nhưng cũng có thể đó chưa phải là câu trả lời chính xác. Nhất định không được từ bỏ. Nhất định không được quay lưng. Nhất định phải bước tiếp. Và, nhất định, phải nắm lấy bàn tay ấy, giữ lấy nụ cười ấy, lau đi dòng nước mắt cho người con gái ấy…

Đan Lê ngồi nghệt mặt bên máy vi tính, ánh mắt như ngưng lại ở một dòng thông báo kết quả. Chẳng hiểu vì lý do gì mà khi đọc những dòng này cô bé lại thấy tim mình vô tình bị bóp nghẹt. Cảm giác khó chịu vây quanh, thêm một chút bất lực và buồn bã. Đan Lê nhấc máy gọi cho cô bạn thân.

“Nhi à?”

“Ừ. Chưa ngủ hả mày?”

“Tao chưa.”

“Có chuyện gì mà gọi cho tao vào giờ này?”

“À, tao định hỏi…”

“Huh?”

“Anh Minh qua chỗ mày chưa?”

“Anh Minh ?!?”

“Ừa. Ờm… Thì ông ấy là anh họ tao mà, không gọi là anh Minh thì gọi là gì?”

Lê thú thật với nhỏ bạn thân, có thể hình dung ra khuôn mặt ngạc nhiên của nó. Mắt chữ A, mồm chữ O và ngắc ngứ.

“Mày không đùa tao chứ? Sao có thể như thế được?”

“Tại sao lại không? Chẳng qua ngay từ đầu tao đã không thích ông ấy theo đuổi mày, tao sợ ông ấy làm mày tổn thương nên ra sức ngăn cản. Cuối cùng thì tao cũng biết ông ấy thật lòng, nên…”

“Hóa ra mỗi mình tao là ngốc.”

Im lặng. Cả hai cô gái đều không nói gì nữa. Thảo Nhi hơi hụt hẫng và chới với khi được báo cái tin này. Có nằm mơ cô bé cũng không nghĩ Lê – nhỏ bạn thân yêu quý là em họ của Minh – chàng hotboy điển hình khối lớp 12. Trong khi ngày ngày Lê vẫn nhắc đi nhắc lại về những sự tích đào hoa của anh chàng, vẫn mạnh miệng mắng mỏ anh chàng, thậm chí còn rất thái độ khi anh chàng làm Thảo Nhi tổn thương… Rốt cuộc, Minh cũng không hề nói gì cho Thảo Nhi biết cả. Thảo Nhi cười buồn, chợt lấy làm lạ lẫm. Trong một ngày mà có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Còn bây giờ, với tình huống này thì nên khóc hay nên cười? Giống như một vở hài kịch nhưng không thể tìm ra nổi tình tiết gây cười. Hoặc có, thì sẽ là cười ra nước mắt.

“Mày có chuyện gì không ổn hả Lê?”

“Sao cơ?”

“Không bỗng dưng mà mày tiết lộ cho tao cái bí mật này đâu nhỉ? Chuyện này chỉ anh em mày biết với nhau thôi mà.”

Lê khẽ cắn môi. Rõ ràng là Thảo Nhi có cảm giác bị lừa dối. Lê hiểu rõ điều này. Thú thật với Thảo Nhi chẳng dễ dàng gì đối với Lê cả. Nhưng cũng không thể nào giấu giếm mãi được.

“Không. Anh Thanh cũng biết.”

“Gì nữa vậy?”

Lần này thì Thảo Nhi thấy rối tung lên thực sự. Cả ba người đều biết, chỉ riêng mình Thảo Nhi không biết mà thôi. Có phải Thảo Nhi ngốc nghếch lắm không? Có phải Thảo Nhi đáng bị lừa dối lắm không?

“Tao hy vọng là mày đang tỉnh táo. Không bị say rượu chứ?”

“Tao tỉnh. Mà con ngốc, khi say lời nói ra mới thật.”

Rồi hai cô bé ôm ống nghe điện thoại nấu cháo cả đêm. Dù sao cũng đã bắt đầu chuỗi ngày nghỉ Tết rồi, mai sẽ không phải dậy từ sớm đi học nữa nên có ngủ muộn một tẹo và nướng thêm một tí vào buổi sáng cũng không sao.

Bạn đang đọc Em Yêu Anh, Chàng Trai Bồng Bềnh ạ của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.