Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1029 chữ

Hắn, Trần thiếu đó cô tạm thời giữ một bên não, chuyện quan trọng cần thiết nhất, cấp bách nhất vẫn là thoát khỏi nơi này an toàn rồi tìm lời giải đáp cho câu hỏi kia. Nhưng làm cách nào được chứ, muốn thoát ra không phải đơn giản như chui lỗ chó, đây là dưới lòng đất có đào được cái lỗ chó cũng chẳng thấy ánh mặt trời được.

Thanh Nhã ngồi yên tĩnh một mình suy nghĩ, mọi người đang dùng bữa tối trễ, buổi tối của họ chỉ còn lại vài củ khoai bé tí tẹo do Henry giấu sau lớp áo khoát dày của hắn. Con chó Pháp cứ hì hà hì hịt khịt khịt chiếc mũi về phía họ, nó cũng muốn tham gia bữa tiệc nhỏ dù trước đó đã được lấp đầy bụng chỗ thức ăn kia. Đúng là con chó ham ăn, nó đủ to béo thế cơ mà, đè một cái liền chết người lại bảo nó hung hăng nữa chứ.

Chợt một ý tưởng hình tia sét chạy xẹt qua qua đại não. Chó? Con chó này sẽ làm nên chuyện được đây. Cô nhếch mép cười, đứng dậy lại gần nó, nó hậm hực chực nhảy lên muốn vồ lấy cô nhưng dây xích bạc kéo nó lại chới với hai cái chi trước trên không trung. Cô khinh thường nó, trề môi làm xấu.

- Henry, cậu biết khoảng thời gian nào ở đây canh chừng chúng tôi lõng lẽo không? - Thanh Nhã hướng anh vừa đi đến vừa nói.

Anh ta thoáng nghi ngờ nhưng vẫn đáp lại.

- Chúng tôi thay ca trực mỗi tối thứ năm, một top người khác sẽ thay chúng tôi trong chừng các cô đến cuối tuần, bọn tôi sẽ đi làm nhiệm vụ khác.

Hóa ra là luân phiên đổi người, nơi đây số người cũng ít tầm khoảng mười mấy tên đàn ông, mà bọn họ lại được chia ra, theo cô quan sát có lẽ phòng này sẽ được trông chừng nghiêm ngặc hơn các phòng còn lại.

- Phòng chúng tôi có người canh gác phía ngoài sao? - Cô hất nhẹ đầu ra phía cửa dụng ý bảo bên ngoài còn người khác?

Henry không phủ nhận:

- Còn 3 tên, cộng tôi là bốn, các phòng còn lại chỉ cần hai người, riêng phòng 1 không cần quản giáo.

Phòng một là phụ nữ ngoan ngoãn, tất sẽ chẳng muốn rời đi. Không có người? Thanh Nhã lại quay đầu nhìn các cô gái yếu đuối nhưng lại có lòng tự trọng cao ngất này, ánh mắt đảo quanh. Liệu họ có đồng ý? Bỗng cô cười mê người để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.

- Mọi người muốn thoát ra khỏi nơi này không? Cả anh nữa Henry.

Họ nhìn cô hoài nghi, Henry liếc mắt nhìn Trinh Tú rồi quay sang nhíu mày đa nghi:

- Làm sao có thể được..

- Không có gì không được, hay là anh muốn ở lại đây? Muốn cùng bọn cầm thú kia ép chúng tôi vào đường chết mới vui? Còn Trinh Tú thì sao? Anh không nghĩ sẽ đưa cô ấy ra khỏi cái ngục tối này à, rồi cùng xây dựng một mái ấm riêng, hai người sẽ có những đứa con của riêng mình, kiếm một nghề an nhàn sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời?

Cô vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp màu hồng ngọt ngào và tươi tắn trước mắt. Sau ba mươi phút thuyết phục hết nước bọt cùng lý lẽ đáng tin cậy thì mọi người cũng hài lòng thuận theo quyết định của cô. Thanh Nhã nghĩ "Lần này xem như cứu được mọi người"

* * Buổi tối thứ năm, giờ thay người**

29 người cùng 1 con chó trong gian phòng số một (các cô dùng kế không cứng được thì mền, tạm ngoan ngoãn tạo thời cơ bỏ trốn) cho thuốc ngủ vào thức ăn của mấy ma cũ, chuẩn bị tính giờ hành động thì đám người ập vào như mấy tên cảnh sát đánh úp vào một sòng bạc cá độ phi pháp. Bọn người các cô ngạc nhiên, không nói nên lời, mặt cứng ngắt đổi xanh trắng lẫn lộn như tắc kè hoa. Linh Đan từ phía sau cô xô cô sang bên lảo đảo chạy lên trước, cô ta vẫn còn yếu nhưng nét mặt lại bừng sáng lạ thường, giống như thấy được miếng bánh pizza thơm ngon, nóng hổi mà sau những ngày bị bỏ đói vậy.

- Tôi thông báo cho các ông rồi, làm ơn hãy thả tôi ra đi. - Linh Đan nắm lấy góc áo tên đại ca mặt sẹo, tên mất miếng thịt ấy.

- Cô! Linh Đan, cô phản bội chúng tôi! - Thanh Nhã không tin đây là sự thật, có chút thất vọng tràn trề vừa dâng trào trong lòng và sự tức giận thể hiện rõ trên gương mặt.

Linh Đan trở nên tức giận, mắt căm giận liếc nhìn cô, gân cổ nổi lên, nói:

- Đừng tưởng tôi không biết kế hoạch của chị. Tôi đã nghe được hai người này nói chuyện chị muốn gạt tôi sang một bên vì làm vướng víu kế hoạch của chị.

Linh Đan ngón trỏ run run chỉ thẳng vào mặt Henry và Đoàn Trinh Tú. Đột nhiên "Rầm" hai người kia đùng một phát ngã nhào ra đất như là bị ai đánh lén, con chó Pháp bỗng nổi điên lao thẳng đến xé sát hai con người vừa ngã xuống, nó như phát bệnh dại, điên cuồng, hai chân trước không tiếng động bậc ra móng vuốt sắt nhọn như ám khí giấu sau đôi bàn chân phủ đầu lông chỉ chờ dịp dùng đến, nó lập tức khởi động chế độ cào xé một cách dữ dội như đang tìm kiếm thứ gì đó trong cơ thể hai người kia. Da thịt bị rạch nát be bét, máu bắn ra "phụt phụt" từng dòng, bắn cả vào những người chứng kiến, đã có tiếng thét lên kinh sợ của mấy cô gái đứng gần đấy.

Bạn đang đọc Em vẫn thuộc về tôi sáng tác bởi Đôraêmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.