Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem mắt?

Tiểu thuyết gốc · 931 chữ

“Ngày mai mày đi xem mắt với mẹ.”

Điền Chính Quốc ngồi đó, hai mắt mở to lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn người mẹ của mình. Hai tay cậu nắm chặt tay mẹ. Không thể tin được những gì chính tai mình vừa nghe thấy? Xem mắt sao?

"X… Xem mắt á? Sao lại đi xem mắt?” Cậu hốt hoảng nói, sao lại đi xem mắt chứ? Cậu vẫn còn đang độc thân vui tính thế này cơ mà. “Vậy còn thừa kế tài sản?” Cậu nói về chuyện tài sản để me cậu còn suy nghĩ mà không gả cậu đi cho người đàn ông cậu chưa từng yêu.

“Tài sản…ừm... tài sản để thằng Khôi nó thừa kế được rồi. Mày lo chi chuyện đó.” Bà nói, vẻ mặt bình thản rồi đưa tay lấy ly trà uống. “Nó tài giỏi, lãnh đạo tốt đã thế còn biết tiết kiệm chứ ai như mày, đưa cho mày chắc sau một đêm là bay biến đi mất”

“Mẹ, con có như thế đâu!” Cậu lên tiếng bảo vệ bản thân, tiêu xài thì cậu cũng đâu có tiêu gì nhiều, cớ sao mẹ lại nói cậu như thế? Oan uổng hết sức! Nhưng đó cũng không phải là thứ khiến cậu thực sự tức giận, thứ khiến cậu tức giận thật sự là Điền Minh Khôi, thằng em trời đánh của cậu.

Cậu nghiến chặt răng để không phải hét lên, hai tay cậu đã nắm chặt, giờ lại càng chặt hơn. Đôi mắt lộ rõ sự tức giận và căm phẫn khôn xiết đối với Điền Minh Khôi, thằng em trai theo cậu là giả tạo nhất quả đất từ trước đến giờ. Nó, kể từ khi được nhận nuôi trong cái gia đình họ Điền nghèo kiết xác này đã khiến cậu khá là vất vả trong việc níu giữ tình thương của cha mẹ.

Vì cái vẻ ngoài đẹp trai đến lạ thường của mình và sự thông minh của một thiên tài đã giúp nó nhận được sự yêu thương vô bờ của bọn họ. Rõ ràng nó chỉ là một thằng nhóc được nhận nuôi trong cô nhi viện, sau đó được ông Điền Thái Sơn và bà Nguyễn Minh Thương, cha mẹ của cậu, nhận nuôi mà bây giờ nó thành tài và phát đạt đến như thế, báo hiếu ông bà già với một đống tiền đô, không những thế nó còn đã có bạn gái, thứ hai người kia mong mỏi nhất từ nó.Vì không có bạn gái nên mới phải đi xem mắt với một thằng đàn ông như ngày hôm nay! Càng nghĩ cậu càng tức, cậu thì thua gì nó chứ? Cậu thì cũng đẹp trai nhưng học lực thì có vẻ chẳng khả quan là bao, cậu nghĩ theo ba mẹ cậu nhận xét thì cậu là một thằng ăn hại và suốt ngày chỉ biết ăn bám, cậu như một món nợ mà họ muốn vứt bỏ ngay bây giờ và ngay tức khắc, chẳng muốn nhận cậu là con nữa. Nó - Điền Minh Khôi, chính nó đã cướp hết tất cả của cậu từ tình yêu của cha mẹ đến tiền tài và của cải vốn thuộc về cậu. Cậu thật ra rất yêu thương gia đình mình, tình yêu cậu dành cho cái gia đình này to lớn biết nhừng nào ai hiểu được chứ hả?

“Mẹ, nhưng đối phương là đàn ông, là đàn ông đó mẹ.” Cậu nói trong bất lực. Cậu thật sự không muốn đi xem mắt. “Con cũng là đàn ông, không đến với nhau được đâu mẹ à, lỡ như…”

“Có sao đâu chứ, ở bên đó, người ta tài phiệt, giàu nứt vách đổ thành, mày chẳng cần lo đến việc ăn việc uống, chẳng phải chạm tay vào việc gì. Mày qua bên đó, đổi đời rồi con ạ.” - Chưa để cậu nói hết câu bà đã nói, vẫn giữ vẻ mặt lạnh như đá ấy. Bà quá mệt mỏi với cái thằng ăn hại này rồi, gả qua được bên đó cho người ta, bà mừng lắm. Bây giờ nó có nói gì, làm gì, van xin như thế nào bà vẫn nhất quyết phải tống nó đi cho bằng được.

“Mẹ, không thể, làm vậy khác gì ép con kết hôn với người ta, làm vậy còn gì gọi là xem mắt nữa? Thực sự không được đâu mẹ à!” - Cậu vẫn một mực từ chối, không thể để mình bị gả qua đó được, dù đối phương có giàu thế nào cũng không! Cậu là đàn ông con trai, không thể cưới tên đó được! Nhất quyết không là không!

“ Thôi, mẹ không nói nhiều nữa, ngày mai mày đi với mẹ, chống cự vô ích nhé! Con yêu, đi ngủ đi, tối lắm rồi?”- Nói rồi, bà lấy tay cậu ra khỏi tay mình và đứng dậy. Nhìn xuống , bà thấy bây giờ trên cổ tay của mình hằn cả bàn tay của cậu trên đó. bà lặng lẽ thở dài rồi bước đi, còn không quên dặn cậu nhớ ngủ sớm, đừng làm cú đêm nữa để ngày mai còn đi xem mắt.

“Mẹ ơi, sao mẹ đặng hả mẹ?” - Cậu nói vọng theo trong vô vọng, dẫu biết thế nào cũng bị bắt ép đi thôi, nhưng níu được bao nhiêu thì níu vậy. Phận làm con, cậu sao có thể cãi được bậc sinh thành của mình. Tối đó, cậu trằn trọc mãi, không thể ngủ được...

Bạn đang đọc Em là cả cuộc đời anh. sáng tác bởi Taan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Taan
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.