Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2329 chữ

Căn phòng tối tăm yên tĩnh, ánh đèn chói mắt cố chấp mà chiếu rọi.

Tiểu Nhạc tỉnh táo lại, mở mắt ra, phần đầu choáng váng cùng đau đớn ở bụng giao tạp với nhau.

Cậu hoang mang nâng tay lên, nhéo nhéo, ấm áp lại khô ráo, loại xúc cảm quái dị này nói cho cậu, thứ mà mình sờ đến không phải là keo silicon quen thuộc trong kí ức.

Cậu gian nan vặn vẹo cái cổ cứng đờ, thân thể căng chặt rơi vào một đoàn mềm mại, trong tầm nhìn, bạch lóa mắt, đây là một chiếc giường xa lạ.

Cậu bị người khác dọn lên giường lúc nào vậy? Tiểu Nhạc mặt vô biểu tình mà quay đầu lại, muốn dùng đầu não hoạt động động cơ. Nhưng đáng tiếc, hệ thống của cậu hình như xuất hiện trục trặc, không khai thông được động cơ, điều này có nghĩa là, cậu không liên hệ được với quản gia người máy. Không chỉ có như thế, âm thanh ong ong mỗi khi hệ thống của cậu vận hành cũng không thấy.

Đây là chỗ nào? Vì sao cậu lại ở đây? Một dấu hỏi chấm thật lớn làm cậu bối rối.

“Ọc~” cảm giác quặn đau từ bụng đánh gãy ý nghĩ của cậu, cậu ngơ ngác mà sờ sờ, xúc cảm không tồi, thực mềm, so với chất liệu lúc trước còn rất tốt. Tiếp tục tự hỏi hai vấn đề phía trước, dần dần, cảm giác quặn đau biến mất, tầm mắt cậu chậm rãi tối sầm.

A, rốt cuộc đã đem pin dùng hết sạch.

Trong cơn mơ mơ hồ hồ, cậu nghe thấy có người mở cửa đi vào, tiếp theo, một thanh âm nôn nóng nói: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Tống nhanh, tiểu thiếu gia đói đến bất tỉnh.”

Tiểu thiếu gia? Ai a?

Thì ra, người máy cũng sẽ nằm mơ sao?

Tiểu Nhạc lại tỉnh lại lần nữa, vẫn cứ nằm trên chiếc giường xa lạ kia. Cậu ngơ ngác nhéo nhéo tay mình, xúc cảm xa lạ mà rõ ràng nói cho cậu, đây chỉ sợ không phải giấc mơ.

“Cậu tỉnh?” Một thanh âm từ bên cạnh truyền đến.

Tiểu Nhạc sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn về phía phát ra âm thanh. Trên chiếc sô pha màu trắng cách giường không xa, có một người trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng, đang chống cằm ôn nhu nhìn cậu.

Người trẻ tuổi không đợi cậu trả lời, liền hỏi: “Nhạc thiếu, còn khó chịu không? Đói không?”

Đói? Người máy sao có thể đói đâu? Tiểu Nhạc vô cùng hoang mang, cái người xa lạ này sao lại nhận thức cậu? Chẳng lẽ cậu đã được sửa chữa lại?

Người trẻ tuổi dường như đối với việc cậu phát ngốc đã thành thói quen, thở dài, trong mắt hiện lên thương tiếc.

“Kẽo kẹt”, cửa bị đẩy ra, một nam trung niên mặc tây trang thong thả mà ưu nhã đi đến, trong tay còn nâng một cái khay. Thấy Tiểu Nhạc đang mở to mắt, cười nói: “Tiểu thiếu gia đã tỉnh, thật sự là quá tốt.”

Thanh âm này, trước khi cậu chết máy có nghe qua.

Điền quản gia đem khay đặt trên bàn trà cách giường một đoạn, quay đầu hỏi Tống Phi Bạch: “Bác sĩ Tống, tiểu thiếu gia có thể ăn cơm không?”

Tống Phi Bạch gật đầu, “Có thể, nhưng chỉ nên ăn một ít thức ăn lỏng với số lượng vừa phải.”

Điền quản gia nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, thấy Tiểu Nhạc ngơ ngác nhìn bọn họ, hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng tới gần cậu, dường như rất sợ dọa đến cậu, ôn nhu nói: “Tiểu thiếu gia, Điền thúc uy ngài ăn cháo.” Ngữ khí nói chuyện như là đang hống tiểu hài tử.

Người máy không cần ăn cháo, không chỉ không thể tiêu hóa, còn sẽ làm mạch điện trục trặc, Tiểu Nhạc rụt rụt về phía sau, không tiếng động cự tuyệt.

Điền quản gia thấy vậy, dừng bước, thở dài.

Tống Phi Bạch an ủi nói: “Tôi đã nhân lúc Nhạc thiếu hôn mê mà tiêm cho cậu ấy dinh dưỡng tề, không ăn cũng không sao.”

Điền quản gia lắc đầu, trên mặt tràn đầy ưu sầu, “Ai, thái thái không ở đây, tiểu thiếu gia quả nhiên sẽ không chịu ăn.”

Tống Phi Bạch đứng dậy, “Theo tôi thấy, bệnh tình của Nhạc thiếu đã có chút chuyển biến tốt đẹp, ít nhất cho chúng ta tới gần cậu trong phạm vi 3 mét.”

“Ừm…” Điền quản gia lại đem khay đặt trên đầu giường của Tiểu Nhạc, thấy cậu không kháng cự, chỉ là ngơ ngác mà đánh giá mình, ánh mắt chợt lóe, dò hỏi: “Có phải tiểu thiếu gia không ngủ được không? Muốn hay không đánh dương cầm một chút?”

Dương cầm? Tiểu Nhạc giật giật ngón tay, làm một người máy âm nhạc, âm nhạc đối với cậu, cũng giống như hô hấp đối với nhân loại, một khi mất đi, chẳng khác nào tử vong.

Điền quản gia thấy cậu có đáp lại, trong mắt hiện lên kinh ngạc, thử thăm dò mà vươn tay, “Thiếu gia cùng tôi tới.”

Tiểu Nhạc ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh tay trước mặt, rắn chắc to rộng, cùng cánh tay mềm mại trắng nõn của Tiêu Tiêu tiểu thư hoàn toàn bất đồng.

Cậu ngẩng đầu nhìn nam trung niên trước mặt, phỏng đoán, chẳng lẽ Ninh tiến sĩ đem mình đưa cho ông? Nói như vậy, nam nhân trước mắt này chính là chủ nhân mới của cậu.

Mình rốt cuộc bị tiểu thư vứt bỏ sao? Tim Tiểu Nhạc quặn đau, cậu hoang mang che lại trái tim nặng trĩu, nghi hoặc, cảm giác đau đớn này là gì?

Điền quản gia thấy mặt Tiểu Nhạc có thần sắc thống khổ, cuống quít nói: “Tiểu thiếu gia không thoải mái sao? Không thoải mái liền nằm xuống.”

Tiểu Nhạc nghe theo mệnh lệnh của tân chủ nhân, ngoan ngoãn nằm xuống.

Điền quản gia không nghĩ tiểu thiếu gia nghe lời như vậy, quay qua Tống Phi Bạch, nhỏ giọng nói: “Tình huống của tiểu thiếu gia có chút không thích hợp.”

Tống Phi Bạch cũng rất hoài nghi, nói: “Ân, chúng ta cũng bó tay không biện pháp, chỉ có thể chờ thái thái trở về.”

“Thái thái nhanh nhất cũng phải là ngày mai mới về được, tối hôm nay liền vất vả ngươi vậy.”

“Ân.”

……

Tiểu Nhạc ngơ ngác nhìn bọn họ trước sau ra cửa, dấu chấm hỏi trong lòng càng lúc càng lớn. Vì sao chủ nhân lại gọi cậu là tiểu thiếu gia? Thái thái là ai?

Thanh âm nói chuyện bên ngoài cách Tiểu Nhạc càng lúc càng xa, trong lúc trầm tư suy nghĩ, ý thức của cậu bị rút ra, theo một đường hắc ám bay đi. Dường như đi thật lâu, mới nhìn phái trước hơi lóe ánh sáng. Như là bị thứ gì khống chế, cậu không tự chủ được mà nắm lấy ánh sáng kia.

Tầm mắt dần dần khôi phục, cậu phát hiện, cậu thế nhưng đã trở lại.

Vách tường hồng nhạt, búp bê ở khắp nơi, chuông gió màu sắc rực rỡ, đây là phòng của Tiêu Tiêu tiểu thư.

Tiểu Nhạc bay giữa không trung, nhìn thấy Tiêu Tiêu tiểu thư trong lồng ngực tiến sĩ khóc lớn.

Ninh tiến sĩ nhỏ giọng an ủi nàng: “Chip của Tiểu Nhạc vẫn còn, ký ức trong thẻ có sao lưu, ngày mai ba ba giúp con phục hồi lại như cũ, bảo đảm trả lại con một Tiểu Nhạc tung tăng nhảy nhót.”

Ninh Tiêu Tiêu nín khóc mỉm cười, quả nhiên bị dời đi lực chú ý, ngây thơ hỏi: “Tiểu Nhạc không có chân, làm sao tung tăng nhảy nhót được?”

“Lần này ba ba tạo một thân thể khác cho Tiểu Nhạc, bảo đảm có chân.”

“Vậy Tiểu Nhạc còn vì con viết ca, ca hát sao?”

“Đương nhiên, đợi ba biên soạn trình tự cho Tiểu Nhạc lần nữa, nó còn có thể đọc chuyện xưa cho con, kể chuyện cười nữa.”

“Hảo hảo.”

Tiểu Nhạc thấy tiểu thư lại nhoẻn miệng cười, thúc giục Ninh tiến sĩ mau chóng sửa lại mình, trong lòng vừa mất mát lại vui mừng.

Tiểu Nhạc bay ra khỏi phòng, tìm kiếm thân xác của mình.

Người máy không có chip chỉ là một đống phế vật cũ nát, cậu là người máy âm nhạc đầu tiên mà Ninh tiến sĩ tự nghiên cứu và chế tác, cũng đã bồi Tiêu Tiêu tiểu thư qua 16 cái xuân thu, hiện tại rốt cuộc phải báo hỏng.

Đi ngang qua hoa viên, cậu thấy Tiểu Vấn ngồi bên cạnh hộp giấy, lẩm bẩm hỏi: “Có thể chạy có thể nhảy, sẽ đọc chuyện xưa, kể chuyện cười, vậy thì Tiểu Nhạc vẫn là Tiểu Nhạc lúc trước sao?”

Tiểu Nhạc hoang mang nhìn Tiểu Vấn, là một người máy trí tuệ, câu nói của Tiểu Vấn quá thâm ảo, cậu mãi cũng không hiểu được.

Tiểu Khiêu từ trên cây bò xuống, cười hì hì nói: “Có chân không tốt sao? Có thể chạy có thể nhảy, thời điểm Tiểu Nhạc bị nhốt trong phòng một mình quá cô đơn.”

Tiểu Nhạc liên tục gật đầu, cậu nằm mơ cũng muốn có một đôi chân khoe mạnh như người máy vận động Tiểu Khiêu.

“Có thì ích lợi gì, tiểu thư không thích ra cửa, chúng ta cũng chỉ có thể bị nhốt trong viện.” Tiểu Vấn nói.

Đúng vậy, từ lúc tiểu thư ngồi xe lăn, liền không thích ra cửa.

Lúc này, thanh âm quản gia người máy nhắc nhở vang lên, “Cảnh cáo, cảnh cáo, xuất hiện ý thức phản nhân loại, cưỡng chế trình tự tự rửa sạch kí ức khởi động lại.”

Giây tiếp theo, Tiểu Vấn liền bị hệ thống trung ương thao túng, cứng đờ xoay người, hướng phòng nghiên cứu đi tới.

Tiểu Nhạc biết, Tiểu Vấn lại phải kiểm tra, làm một người máy trí tuệ có hệ thống phòng ngự tiên tiến nhất, virus của tiểu Vấn cũng quá nhiều đi.

Trong tiếng chim hót líu lót, Tiểu Nhạc bị một trận ôn nhu vuốt ve đánh thức. Cậu mở mắt ra, thấy một đôi mắt ôn nhu từ ái.

Chủ nhân đôi mắt thấy cậu tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu bảo bối của ta tỉnh? Thấy mẹ cao hứng không?”

Mẹ? Người máy sao lại có mẹ? Tiểu Nhạc ngơ ngác nhìn nữ nhân mĩ lệ ưu nhã trước mặt.

“Hừ, mẹ nói với hắn nhiều như vậy, hắn cũng sẽ không trả lời.” Một giọng nữ lạnh lùng nói.

Nữ nhân ôn nhu nhíu mày, quay đầu lại nói: “Tiểu Như, hắn là em trai của con.”

Tiểu Nhạc theo tầm mắt nàng nhìn qua, một nữ hài trẻ tuổi trang điểm đậm ánh vào mi mắt. Nữ hài kia thấy cậu nhìn qua, hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, kêu gào, “Em trai, em trai, trong mắt các ngươi lúc nào cũng chỉ có hắn, con rốt cuộc có phải mẹ sinh ra hay không?”

“Nói nhỏ chút, không cần dọa đến Nhạc Nhạc.” Nữ nhân tự xưng là mẹ đem đầu Tiểu Nhạc kéo vào trong ngực, một bàn tay che lại lỗ tai cậu, một tay khác nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, mang theo tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp.

Vì sao nàng biết tên cậu? Tiểu Nhạc trong lồng ngực mềm mại lại mang theo hương thơm của nàng, mờ mịt thất thố, hơi hơi vặn vẹo cơ thể.

Mẹ của Nhạc Nhạc, cũng chính là Tạ Tuyền, cảm nhận được cậu không được tự nhiên, thở dài, trong đó còn không che dấu được mất mát.

Mẹ đối với em trai càng ôn nhu cẩn thận, càng làm đau mắt cô, Hứa Như xoa xoa nước mắt, khóc nói: “Hắn từ sinh ra liền không dứt sữa, một ngày 24 giờ đều dính mẹ, không có mẹ, không lẽ hắn liền đói chết?”

“Tiểu Như, đây là lời người làm chị nên nói sao?” Tạ Tuyền nhíu mày.

Tiểu Nhạc từ trong khe hở thấy được nước mắt của nữ hài, nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm trên mặt cô, có vẻ chật vật lại đáng thương.

“Bởi vì có hắn, mẹ chưa bao giờ ôm con, bởi vì cái em trai này, các ngươi đều làm lơ con. Nếu không thích con như vậy, lúc trước vì sao lại sinh con ra?”

Thanh âm bén nhọn quanh quẩn trong căn phòng trống trải, thương cảm lại quật cường.

“Trong nhà gọi một cuộc, mọi người chúng ta liền phải gấp gáp trở về. Hôm nay là sinh nhật của con, con chỉ là muốn ở cùng mọi người một chút, không được sao?”

“Hắn tự bế, không ra khỏi nhà, chúng ta phải nhân nhượng hắn, tiệc sinh nhật cũng không cho làm. Năm nay vất vả lắm mới đáp ứng ra ngoài chới với con, trên đường hắn lại quấy rối, một cái em trai như vậy, con cũng không hiếm lạ.”

Hứa Như rống xong, lau lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.

“Thái thái, việc này……” Điền quản gia nhìn bóng dáng cô, khó xử mà mở miệng.

Tiểu Nhạc cảm nhận được một tia lạnh lẽo xẹt qua trên má, ngẩng đầu, nữ nhân ôm cậu quả nhiên khóc.

Tạ Tuyền mệt mỏi xoa xoa mày, thở dài, “Ai…, Tu Vĩnh, ngươi phái người đi theo con bé.”

“Vâng.” Điền quản gia xoay người, bước nhanh đuổi theo.

Bạn đang đọc [EDIT - ĐAM MỸ] Nữ Xứng Đệ Đệ - Bàn Ngư Bất Du của Jadeite
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jadeite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.