Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư đồ trùng phùng

5941 chữ

Hải Long vội vàng giơ tay ra, thèm thuồng nhìn hai kiện pháp bảo ở giữa không trung. Đạo Minh mỉm cười, tay phải điểm ra, bát quái màu đỏ trên không rơi xuống một cách khéo léo, đã nằm gọn trong bàn tay Hải Long lúc nào, đột nhiên Đạo Minh chân nhân búng ngón tay một cái, thanh quang chợt lóe lên, lòng bàn tay Hải Long tự nhiên rách một đường, máu tươi tuôn ra.

Hải Long giật mình nhưng cảm thấy tay trái nóng lên, cái bát quái màu đỏ kia đã dừng lại ngay miệng vết thương. Bất ngờ có một đạo huyết quang phóng lên, cơ thể hắn bị một trận co rút, bát quái màu đỏ kia đã sáp nhập vào trong lòng bàn tay. Đạo Minh chân nhân nói:

“Đây là Huyết Bát Quái, sau này trở thành pháp bảo công kích của ngươi, chỉ có máu tươi mới làm nó kết hợp với ngươi được. Pháp bảo này có chứa đạo niệm khổng lồ, là vũ khí hàng yêu phục ma lợi hại. Có điều bởi vì nó chứa hung khí nên ngươi phải cố gắng chỉ nên dùng hạn chế thôi. Chờ sau khi ngươi đạt tới Liễu Nhiên cảnh giới, sẽ không còn kiên dè nó nữa. Ngươi có thể dùng pháp lực mà bức nó ra ngoài cơ thể, để tránh ảnh hưởng đến tu luyện sau này của ngươi. Phương pháp sử dụng nó với Tinh Lam Hoàn giống nhau, sẽ theo pháp lực của ngươi rót vào mà phát ra hồng sắc quang mang. Uy lực thì dựa vào pháp lực của ngươi làm chuẩn. Nếu ngươi có thể phát huy được cực hạn uy lực của nó, hẳn là còn có thể trợ giúp thêm năng lượng cho Tinh Lam Khải.”

Hải Long đung đưa tay trái mình, lòng bàn tay không ngừng truyền đến từng đợt năng lượng ấm áp, rất vừa ý nói:

“Sư tổ, người cho ta pháp bảo này rồi mà còn khuyên can đủ thứ, chỉ sử dụng làm phương tiện tối thiểu. Ta phải thử xem uy lực của nó.”

Nói xong, ý niệm thúc dục pháp lực, bát quái màu đỏ trong lòng bàn tay nhất thời phồng lên, xoay tròn kịch liệt nảy ra một đồ hình Thái Cực, Hải Long hét lớn một tiếng:

“Sư tổ, xem pháp bảo.”

Bất ngờ, một đạo huyết quang hình xoắn ốc xoáy lại thành một cột sáng huyết sắc có đường kính năm thước tiến thẳng tới Đạo Minh chân nhân. Đạo Minh hoảng sợ, hắn không nghĩ tới Hải Long lại đem mình ra thí nghiệm, không dám khinh thường, một lệnh bài giống như thứ gì đó theo lòng bàn tay hắn bay ra, kim quang bắn ra bốn phía chặn công kích của Hải Long lại.

Hải Long chỉ mới đạt tới Phục Hổ cảnh giới nên pháp lực có hạn, cột sáng huyết sắc chợt lóe lên lướt qua, có chút bất mãn hắn nói:

“Cái này cũng chưa tốt lắm.”

Đạo Minh cả giận quát:

“Tên tiểu tử ngỗ nghịch ngươi, tại sao lại đánh ta bằng pháp bảo ta mới cho ngươi hả?”

Hải Long cười hắc hắc, nói:

“Tinh Lam Khải lúc nãy cũng không phải do người thử trước ư? Người tu vi thâm hậu như vậy, ta đây đạo hạnh thấp kém làm sao có thể đả thương người được. Xem ra, Huyết Bát Quái này cũng thật uy lực à.”

Đạo Minh chân nhân hừ một tiếng, nói:

“Thật cái gì. Vừa rồi là ta phải dùng đến pháp bảo lợi hại nhất Thừa Thiên bài, nếu phản ứng chậm một chút thì không chừng đã đúng như mong muốn của ngươi rồi. Cái này cũng cho ngươi, có điều đừng đem ta ra thử nữa. Nếu không, ta sẽ thu hồi hết pháp bảo của ngươi lại.”

Nói xong, bạch quang lóe lên, con rắn màu trắng điêu khắc tinh xảo kia rơi vào tay Hải Long. Con rắn màu trắng tựa như là đúc bằng ngọc, nhìn qua cực kỳ tinh xảo khả ái. Ngũ trảo trên long thân rất sống động, mặt trên bảo quang không ngừng chuyển động nhàn nhạt, long mắt màu vàng, tựa hồ cũng không phải là hoàng kim bình thường, mà như là một loại khoáng thạch. Hải Long cảm giác rõ ràng màu trắng trên con rắn đang lưu chảy, tràn ngập năng lượng sinh khí, khi chạm vào năng lượng ấy toàn thân hắn cảm thấy thoải mái dị thường. Đạo Minh chân nhân nói:

“Bảo khí này tên là Huyễn Long, đem cho ngươi thật là hơi tiếc. Đương nhiên là khi gặp nguy hiểm lớn thật sự thì có thể rót toàn bộ pháp lực vào trong đó, nó sẽ biến hóa thành rồng ngăn chặn địch nhân cho ngươi. Bất quá tu vi của ngươi quá nhỏ bé, cho nên nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì được một thời gian ngắn mà thôi. Sau khi thả Huyễn Long ra, ngươi phải lập tức đào tẩu ngay, chờ khi năng lượng nó kết thúc sẽ tự trở về bên cạnh ngươi, đồng thời nó còn có một loại công hiệu đặc thù khác là khu trừ độc tố, nếu gặp phải chướng khí linh tinh gì đó, chỉ cần cầm nó trong tay thì sẽ không bị độc khí xâm nhập.”

Hải Long nhìn ngắm Huyễn Long, cười nói:

“Ta thích cái này nhất, nó là Huyễn Long, ta thì Hải Long, chúng ta đúng là một cặp trời sinh a! Cảm tạ sư tổ.”

Tuy Hải Long gọi tiếng ‘sư tổ’ thật nhàn nhã, nhưng Đạo Minh chân nhân lại cảm giác được rõ ràng chỉ có lần này mới là tiếng phát ra thật lòng của hắn. Hừ lên một tiếng, nói:

“Tiểu tử ngươi cũng biết cảm tạ ta sao? Chứ không phải vì mấy món pháp bảo à.”

Hải Long thu Huyễn Long vào lòng, trên mặt vui vẻ, nói:

“Sư tổ, ta có một vấn đề muốn hỏi người. Nếu không phải do quái nhân tiền bối kia coi trọng ta như vậy, ngươi sẽ đưa bảo vật này cho ta chứ?”

Đạo Minh chân nhân biến sắc, đứng hình trước mặt Hải Long, thần sắc mang theo một tia lấp liếm, sau một lúc lâu mới nói:

“Không đâu. Đương nhiên là không phải vậy. Chẳng lẽ ngươi so đo với mấy vị sư phó được ta cho pháp bảo sao? Phi kiếm kia chẳng qua là ta tạo điều kiện cho bọn họ phát huy năng lực một chút mà thôi. Ngươi thích nghĩ sao thì nghĩ. Dù sao thì mấy món đó ta cũng cho ngươi rồi.”

Hỏi xong câu đó, trong lòng Hải Long không khỏi hối hận một chút, quan hệ giữa mình với Đạo Minh chân nhân vừa mới cải thiện một ít, rồi lại bị chính tay mình phá hư. Than nhẹ một tiếng, hắn thì thào:

“Bất luận người xuất phát từ mục đích gì, ta cũng phải cảm ơn người, sư tổ. Hải Long ta xin thề trong đây, trong vòng trăm năm nữa, trước khi cuộc đánh cược giữa ta và người chưa kết thúc. Chỉ cần ở trước mặt người khác, người đều là sư tổ tôn kính của ta.”

Đạo Minh chân nhân giật giật cái mặt béo ú, nhàn nhạt nói:

“Việc này như thế là đủ rồi. À, thời gian đã không còn sớm, bọn Linh Thông Tử cũng sắp tỉnh lại. Lúc trước ta có nghe bọn họ nói ngươi luôn luôn tiềm tu một mình, vì để giữ bí mật quái nhân tiền bối kia của ngươi, cứ thế đừng hé nữa lời.” Hải Long nhìn Đạo Minh chân nhân thật sâu, trịnh trọng gật đầu. Quay đầu nhìn về dãy nhà gỗ kia, thầm nghĩ trong lòng: các vị sư phó, rốt cục đã được gặp lại các người, Hải Long thật sự rất nhớ mọi người.

Thái dương dần dần trôi đến giữa đỉnh, dưới nguồn năng lượng nóng rực đó, chung quanh Ma Vân Phong sương mù đã loãng ra một ít. Linh Thông Tử một lần nữa phóng thích các giác quan của mình ra, tỉnh ra khỏi tu luyện.

Từ khi đạt đến Thai Thành cảnh giới ba năm trước đến nay, tốc độ tiến bộ của hắn chậm rất nhiều. Ba năm trôi qua, khoảng cách Thai Thành trung kỳ chưa chênh lệch mấy. Ý niệm vừa động, đột nhiên hắn cảm giác được bên ngoài Ma Vân Bình hình như có người. Hơn nữa hơi thở cũng không giống bất cứ vị sư đệ nào của mình. Cả kinh trong lòng, vội phi thân xuống giường, nắm phi kiếm của mình lên mà chạy ra khỏi phòng.

Vừa mới lao ra phòng, cược bộ Linh Thông Tử đột nhiên khựng lại, tay cầm phi kiếm hơi run lên. Toàn thân như có một trận sóng gió kịch liệt mang theo tất cả tâm tình của hắn trổi lên. Bởi vì, người đứng ngoài hai mươi bước đằng trước kia, đúng là người mà hắn ngày đêm khắc khoải nhung nhớ trong lòng a!

“Hải Long.”

“Lục sư phó.”

Lưỡng đạo nhân ảnh theo thanh âm vang ra mà lao nhanh về hướng đối phương. Rốt cục, thanh âm kia đã tan thành bọt nước trong suốt giữa không trung, hai thân ảnh đã gắt gao ôm nhau. Ba năm qua, hai thầy trò cuối cùng lại gặp mặt nhau.

Nhìn hai sư đồ đang ôm nhau trước mặt, Đạo Minh chân nhân trong lòng tự nhiên dâng lên một tia phật ý, hắn biết tuy rằng mình vừa tặng tam kiện pháp bảo cho Hải Long, nhưng trong lòng Hải Long, địa vị của hắn vĩnh viễn vẫn kém hơn so với Linh Thông Tử.

Tứ đại đệ tử còn lại cũng đều hồi tỉnh lại sau khi tu luyện, bọn họ cảm nhận được trên Ma Vân Bình có biến, đều từ trong phòng lao ra. Khi bọn họ chứng kiến thấy hình dáng Hải Long kia đã thay đổi rất nhiều, cho dù là người tu chân cũng vô phương kiềm hãm lại cảm xúc, không ngoại trừ ai, ánh mặt bọn họ đều trở nên ướt át. Thế nhưng không ai phát hiện ra, cách đó không xa, sư phụ Đạo Minh chân nhân của họ đang đứng cô độc ở đó.

Thật lâu sau, Hải Long chậm rãi ngẩng đầu lên trên vai Linh Thông Tử, nhìn khuôn mặt giản dị tràn đầy nước mắt của Linh Thông Tử, nức nở nói:

“Lục sư phó, ta rất nhớ người!”

Mặc dù cảm giác chia lìa như là chuyện mới xãy ra hôm qua, nhưng hắn cũng hiểu đươc, chính mình đã xa rời các vị sư phó ước chừng đã được một ngàn ngày lẫn đêm. Tất cả mọi người đều xúm lại, cơ hồ như đồng thanh nói:

“Chúng ta cũng rất nhớ ngươi a.” Đạo Minh chân nhân ho khan một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh mọi người, tức giận nói:

“Cũng không phải là sinh ly tử biệt gì, sao lại kích động như vậy chứ? Đối với người tu vi sẽ có thể bất lợi đấy.”

Mọi người lúc này mới phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, Linh Vân Tử cuối xuống, sợ hãi bái kiến Đạo Minh chân nhân. Đạo Minh vung bàn tay béo ú lên, nói:

“Hôm nay là để chúc mừng cho đồ đệ bảo bối của các ngươi trở lại, sau này không được như thế nữa. Linh Thông Tử, hiện tại Đàm Vũ đã tiến nhập đến Phục Hổ cảnh giới, về sau ngươi hãy chỉ đạo hắn cho tốt. Thiên Tâm quyết trong Thiên Tâm pháp cũng có thể truyền thụ cho hắn.”

Linh Ngọc Tử thì thào nói:

“Thì ra là sư phụ vẫn luôn giáo thụ đạo pháp cho Hải Long, ta còn tưởng rằng hắn đã sớm…”

Nói tới đây, đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của Đạo Minh chân nhân, nên vội đem nửa câu sau nuốt vào lại. Đạo Minh chân nhân nói:

“Các ngươi tu luyện cho tốt, gần nhất là trong khoảng thời gian này ta sẽ không bế quan, nếu có gì không hiểu, cứ đến trực tiếp Ma Vân động mà hỏi ta.”

Nói xong, ngự lên phi kiếm của mình, hắn nhẹ nhàng trở về động phủ của mình. Đạo Minh chân nhân vừa đi, mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vây quanh Hải Long hỏi không ngừng.

“Tiểu tử, ba năm qua ngươi cũng không một lần lại thăm chúng ta. Tính làm cho chúng ta lo lắng đến chết có phải không?”

“Hải Long, tu vi của ngươi tại sao lại tiến bộ nhanh như vậy, mới bốn năm mà đã đạt đến Phục Hổ cảnh giới.”

“Hải Long, lâu nay làm cách nào mà ngươi vượt qua được, sư phụ có hay không…”

Bị tám người vây hỏi, Hải Long cảm thấy mình bị đầu váng mắt hoa,

“Được rồi, các vị sư phó, mọi người không cần phải hỏi cùng một lúc, đầu ta sắp nổ tung rồi. Ba năm nay trôi qua như thế nào, kỳ thật ngay cả chính mình cũng không rõ lắm, chủ yếu là luôn chăm chỉ khổ tu. Sư tổ cho ăn không ít thiên tài địa bảo, nên tu vi của ta mới tiến bộ nhanh như vậy.”

Linh Thông Tử đã sớm lau khô nước mắt của mình, mỉm cười nói:

“Được rồi, Hải Long vừa trở về, mọi người cũng không nên tra vấn nhiều như thế. Chỉ cần trở về là tốt rồi, tốt rồi.”

Linh Ngọc Tử tinh mắt, thấy Tinh Lam Hoàn trên cổ Hải Long lóe ra lam quang, không khỏi tò mò hỏi:

“Tiểu tử, trên cổ ngươi là đồ vật gì vậy? Không phải là kiện pháp bảo chứ”. Hải Long hắc hắc cười nói:

“Đương nhiên là pháp bảo. Đây là Tinh Lam Hoàn sư tổ tặng cho ta, thuộc loại pháp bảo phòng ngự, là linh khí nha, hơn nữa bên trong còn có pháp trận, không cần tốn nhiều pháp lực cũng có thể khởi động nó. Thế nào? Thập nhất sư phó, hâm mộ không.

” “Oa”

Linh Ngọc Tử mở to hai mắt ra nhìn

“Pháp bảo linh khí cấp phòng ngự, sư phụ lão nhân gia cũng quá bất công đi.”

“Cái đó đương nhiên. Sư tổ lão nhân gia kỳ thật rất tốt bụng, tại mọi người không biết mà thôi.”

Đã tới đỉnh Ma Vân Phong rồi nhưng Đạo Minh chân nhân vẫn đang dùng thiên nhĩ thông nghe ngóng, thì thầm nói:

“Tiểu tử, coi như ngươi còn có chút lương tâm, không bán đứng ta như vậy.”

Hải Long cùng với tám vị sư phó ngồi vây quanh ở Ma Vân Bình, tâm tình bọn họ đều rất tốt, vừa ăn hoa quả vừa tán gẫu. Ba năm qua, đây mời là lần đầu tiên đám người Linh Thông Tử vui vẻ như vậy, Hải Long trở về đã giải tỏa được khúc mắc của bọn họ với Đạo Minh chân nhân. Linh Ngọc Tử cười nói:

“Hải Long à! Ngươi đã tiến nhập Phục Hổ cảnh giới, bây giờ lục sư huynh mới có thể hướng về công đạo với nhị sư huynh. Hải Long ngẩn người hỏi:

“Công đạo cái gì?” Linh Ngọc Tử nói:

“Lại nói về lúc trước, bọn ta rất là ích kỷ. Tại thời điểm ngươi vừa mới tới, bọn ta hoàn toàn muốn nhận một tên đệ tử đời thứ năm chủ yếu là để giúp bọn ta làm tạp dịch. Chính nhị sư huynh đã giáo huấn bọn ta, hóa giải tâm địa hẹp hòi của bọn ta. Về sau một thời gian dài theo ngươi. Lúc ấy bọn ta tiếp xúc càng lúc càng nhiều. Mọi người đều phát hiện, không hiểu sao đều thích cái tên hồn nhiên vô tư chẳng có ưu điểm gì nhà ngươi. Ngươi biết không? Vì muốn ngươi trở về, vài vị sư huynh đã theo bọn ta đi thỉnh cầu sư phụ rất nhiều lần.”

Hải Long khẽ run lên, nhìn mọi người xung quanh một vòng, miễn cưỡng đè nén tâm tình đang rất kích động xuống, hùng hổ nói:

“Thập nhất sư phó, người có thể phê bình chính đệ tử của người như vậy sao? Sao ta lại không có ưu điểm gì. Chẳng lẽ người không biết rằng đệ tử của mình hết sức xuất sắc sao? Đệ tử ưu tú như vậy không biết tìm ở đâu ra đấy?”

Linh Ngọc Tử giả bộ làm như đang nôn mửa, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hải Long, tất cả mọi người còn lại đều cười ha hả. Sau một hồi lâu, tiếng cười tan dần, Hải Long nói:

“Các vị sư phó, các người luôn ở trong Liên Vân Sơn không biết buồn là gì sao? Tuy rằng người tu chân chúng ta có thể sống rất thọ, nhưng cả cuộc đời đều ở một chỗ, thế gian còn gì là lạc thú nữa? Nếu có thể đi ra ngoài du ngoạn thì tốt quá, nếu gặp người xấu, chúng ta cũng có thể thi triển hết sở trường ra, cống hiến một chút.”

Nghe xong lời Hải Long nói, tất cả đều ngạc nhiên, tám vị sư phó đều lộ ra tâm trạng suy tư, trong bọn họ thì ít nhất là Linh Ngọc Tử cũng đã ở đây có hơn bốn mươi năm, thường ngày ngoại trừ tu luyện ra, cơ hồ là không có chuyện gì khác để làm. Lời của Hải Long gợi lên cho bọn họ hướng tới thế giới bên ngoài.

“Đúng vậy! Chúng ta tới nơi này đã lâu. Bất quá Liên Vân tông chúng ta có tổ huấn là không thể tùy tiện rời đi khỏi nơi này. Có lẽ tu đạo thành tiên chính là mục đích cuối cùng của chúng ta a.”

Hải Long hừ một tiếng, nói:

“Chỗ này có thể thành tiên dễ dàng như vậy. Nhóm của Nhị đại tổ sư đều tu luyện hơn hai ngàn năm, cũng phải sớm có thành tựu chứ? Bọn họ có ở lâu đến đâu thì càng mệt thêm thôi. Ngoài Liên Vân tổ sư ra, các người có nghe nói qua vị tổ sư nào đắc đạo thăng tiên không. Lục sư phó, không thì chúng ta đi bẫm báo với sư tổ, ra ngoài du lịch đi. Nói không chừng đối với chuyện tu luyện còn có thể có dễ dàng thông suốt hơn.”

Linh Thông Tử cười khổ nói:

“Nói thật, điều ngươi nói tất cả chúng ta đều có nghĩ qua. Chúng ta bước chân vào đại môn tu chân rồi thì phải cố gắng kiên trì. Đừng nói sư tổ ngươi căn bản sẽ không đồng ý cho chúng ta rời đi, cho dù hắn có đồng ý đi nữa, thì cũng vô phương thuyết phục được các tông chủ trong đây. Không có tông chủ cùng với vài vị Nhị đại tổ sư liên thủ, cấm chế bên ngoài sơn mạch tuyệt đối không thể mở ra.”

Nghe đến đây, Hải Long không khỏi thất vọng một chút, gãi gãi đầu, nói:

“Chúng ta có thể thừa dịp thu đồ đệ mỗi năm năm một lần mà rời đi. Khi đó, không phải cấm chế sẽ mở ra sao.”

Linh Thông Tử biến sắc, trầm giọng nói:

“Ngươi nghĩ đi mà không nghĩ lại. Nếu nhân cơ hội đó mà trốn đi, thì trở thành tội đồ của sư môn, chẳng những Liên Vân tông chúng ta, mà thậm chí cả toàn bộ Tu Chân Giới đều xem ngươi là thù địch.”

Nhìn bộ dáng chán chường của Linh Thông Tử, Hải Long bất đắc dĩ thở dài, nói:

“Lục sư phó người đừng nóng giận, ta chẳng qua chỉ nói đùa thôi. Thật là khi lên núi thì dễ còn đi xuống thì khó trăm bề!”.

Linh Vân Tử mỉm cười nói:

“Xuống núi ngao du cũng không phải là không có tiền lệ. Có điều phải chờ cơ hội mà thôi. Ngươi cái tên lý khỉ này một chút cũng không chịu ngồi yên. Chờ sau này có cơ hội, bọn sư phó nhất định sẽ giúp ngươi tranh thủ. Hơn nữa, dựa vào tu vi hiện tại của ngươi, đi ra ngoài nhiều nhất là chỉ mạnh hơn so với người bình thường một ít mà thôi, một khi gặp được cao thủ tu chân hoặc là yêu ma cường đại, sợ là có mà ăn cho hết. Cho nên, chuyện trọng yếu bây giờ đối với ngươi chính là tu luyện thật tốt vào, ít nhất phải vượt qua cảnh giới hiện tại của chúng ta, thì mới có thể tự tin sau khi rời đây.”

Hải Long thấy các vị sư phó đều nghĩ cho mình, bèn gật đầu bất đắc dĩ nói:

“Được rồi. Xem ra đành phải chấp nhận thứ cuộc sống bình thản này thôi! Thời gian đã không còn sớm, các vị sư phó nên tiến hành buổi tu luyện chiều đi, ta cũng muốn nghĩ ngơi một lát.”

Linh Thông Tử đứng lên đầu tiên, mỉm cười nói:

“Đi thôi, trước hết ta sẽ đem Thiên Tâm quyết tâm pháp truyền thụ cho ngươi.”

Hải Long cười nói:

“Rốt cục có thể học được tâm pháp chính thống rồi. Lục sư phó, người không biết đâu, ta còn cùng với sư tổ đánh đố nhau.”

Linh Thông Tử ngẩn người, hỏi:

“Đánh cái gì đố?”

Hải Long thần bí đáp:

“Bây giờ thì chưa thể nói cho người biết. Đến lúc đó khắc rõ.”

Vừa nói, hai người đã về tới phòng của Hải Long.

Linh Thông Tử tiện tay đóng cửa lại, nói:

“Hải Long, ngươi hãy nói thật cho lục sư phó biết, mấy năm nay ngươi cùng với sư tổ của ngươi đã xãy chuyện gì? Đừng nói với ta là những gì ngươi nói nãy giờ là sự thật, ta hiểu rất rõ ngươi, theo như giọng điệu đó của ngươi thì ta có thể đoán được, mọi chuyện đều do ngươi bịa ra.”

Hải Long mở trừng hai mắt, cười khổ nói:

“Lục sư phó, người thật lợi hại a! Chuyện vừa rồi cũng không phải tất cả đều là nói dối. Ta không nghĩ sẽ đi lừa các người, nhưng thật sự là không thể nói ra! Ta chỉ có thể nói cho người biết, ba năm này ta không có chịu cái gì khổ hết, sư tổ đối với ta quả thật tốt lắm. Người cũng đừng hỏi thêm, chờ sau này khi đến thời điểm thích hợp, ta nhất định nói ra hết.”

Linh Thông Tử than nhẹ một tiếng, nói:

“Ta cũng vì quan tâm quá nên mới rối lên. Lúc ngươi bị sư phụ mang đi, tất cả chúng ta đều buồn muốn chết đi được. Tám người bọn ta ở cùng nhau đã vài thập niên, mỗi ngày đều trôi qua một cách tẻ nhạt, từ khi ngươi đến đây đã làm tăng thêm nhiều lạc thú cho bọn ta, tuy rằng chỉ có một năm thôi, nhưng bọn ta sớm xem ngươi như người một nhà trong đây. Tốt lắm, không dài dòng nữa. Ngồi xuống giường đi, ta dạy cho ngươi tâm pháp Thiên tâm quyết.

“Lục sư phó, ta…”

Hải Long cảm thụ được sự quan tâm xuất phát từ tấm lòng của Linh Thông Tử, thật sự là không muốn giấu diếm nữa, nhưng có điều, vì quái nhân tiền bối, và Đạo Minh chân nhân dặn dò lại làm cho hắn không thể nói ra được.

Linh Thông Tử nhìn bộ dáng nữa muốn nói rồi lại thôi của Hải Long, mỉm cười nói:

“Được rồi, không nói bây giờ thì không nói. Lòng hiếu kỳ của ta cũng không giữ được lâu, sở dĩ truy vấn ngươi là sợ ngươi đã bị thương tổn gì thôi.”

Hải Long ngồi vào giường, thấp giọng nói:

“Cám ơn người, lục sư phó. Hải Long ở trước mặt người thề, sau này bất luận gặp tình huống gì, bất luận ta về sau có biến thành cái gì, thì người vĩnh viễn là lục sư phó của ta. Các vị sư phó khác cũng giống nhau. Ta vĩnh viễn là đồ đệ của các người.”

Linh Thông Tử toàn thân hơi kích động, hắn cảm nhận trong lời nói Hải Long được sự chân thành, lấy bình tĩnh lại, gượng cười, nói:

“Tiểu tử ngốc, ngươi là hạng người gì bọn ta còn không biết sao? Bình tĩnh lại, không cần phải nghĩ gì nhiều, phải biết rằng, đối với người tu chân chúng ta mà nói, cái loại tình cảm phức tạp càng nhiều thì tu vi bị ảnh hưởng càng lớn.”

Hải Long cắn môi, ngồi thẳng lên, đem ý niệm chìm vào linh đài, cảm nhận được xung quanh thân thể tràn ngập linh khí, khẽ nói:

“Lục sư phó, bắt đầu đi.”

Nhìn bộ dáng Hải Long, Linh Thông Tử hơi kinh ngạc, cho dù là hắn đạt đến Thai Thành cảnh giới cũng không có khả năng tự do khống chế tư tưởng như vậy được. Nhẹ lắc đầu, phế bỏ các loại cảm xúc trong đầu ra, dùng thanh âm trầm thấp, nghiêm nghị nói:

“Thiên Tâm quyết là Liên Vân tông pháp quyết căn bản nhất, cực kỳ ảo diệu. Hiện tai ngươi đã có tam thiên trụ làm cơ sở, tiếp theo ta sẽ truyền cho ngươi thập ngũ thiên, tả nhãn vi nhật, hữu nhãn vi nguyệt, nhật nguyệt tương giao với mi tâm làm chuẩn. Mi tâm này, liên kết với mi thiên tâm…”

Ngay lập tức, Linh Thông Tử đem phương pháp tu luyện thập ngũ thiên nói cho Hải Long, cũng giải thích này nọ qua một lần. Hải Long tư chất thông minh, một bên nghe Linh Thông Tử giải thích, một bên đã đem phương pháp đó ghi nhớ chặt chẽ trong lòng.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, sau khi Linh Thông Tử giải thích phương pháp tu luyện đến tầng thập bát cuối cùng, thái dương đã lặn mất ở trời tây, bên ngoài cửa sổ phòng tối đen như mực, bên trong phòng độ ấm cũng giảm xuống vài phần.

“Đấu Chuyển cảnh giới đúng là làm người khác mong muốn đạt được a! Trước kia ta có nghe sư tổ nói qua, nếu đạt được cảnh giới này, sẽ có được năng lực ‘đấu chuyển tinh di’ (vật đổi sao dời). Thữ ngẫm lại xem, sao trên trời mà còn khống chế được, thì pháp lực đó cao siêu đến cỡ nào. Tuy trong núi cuộc sống rất bình thản, nhưng cái cảnh giới kỳ diệu này có thể hấp dẫn chúng ta tu luyện cho đến ngày xuống suối vàng a.”

Trong mắt Hải Long sáng rực tinh quang, buổi chiều nay đối với hắn mà nói thật là quan trọng, nào là một cái cảnh giới kỳ diệu, khác xa Phiêu Nhiên hắn biết, lấy nhân lực mà đạt đến tiên cảnh, đúng là cảm giác kỳ diệu không tả nổi.

“Lục sư phó, ta không ăn cơm chiều đâu, người đi nghỉ ngơi đi. Ta nghĩ mình nên nghiên cứu lại một chút về những điều giảng dạy chiều nay của người.”

Linh Thông Tử mỉm cười, nói:

“Được thôi. Hải Long của chúng ta mà cũng biết nghiên cứu. Lục sư phó ta thật cao hứng.”

Hải Long đỏ mặt, nói:

“Ta trước kia không biết nghiên cứu sao? Rất là cần thiết, chỉ vì khi trước các lão bắt ta làm tạp dịch, thì sao mà rãnh để tu luyện nữa.”

Linh Thông Tử nói:

“Ra sao thì trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Thôi được, giãng giải cho ngươi một chút mà đã sập tối, cũng thấy hơi mệt rồi. Nếu còn gì chưa hiểu thì cứ hỏi bọn ta, chúng ta sẽ tận lực giải thích cho ngươi.”

Nói xong, hắn mở cửa đi ra khỏi phòng.

Trong phòng càng thêm hắc ám khi bên ngoài trời đã tối đen hoàn toàn. Màn đêm buông xuống.

Khoanh chân xếp bằng ngồi trên mộc tháp của mình, Linh Thông Tử giảng thuật còn một câu khẩu quyết tối nghĩa đang không ngừng quanh quẩn trong đầu Hải Long, khẩu quyết này tựa như mỗi câu đều bao hàm nhiều ý. Thở thật sâu, Hải Long từ từ khép hai mắt lại, ý niệm thúc dục nhiệt lưu trong cơ thể theo linh đài mà dâng lên, nơi nhiệt lưu đi qua, truyền đến từng cơn cảm giác thoải mái rất rõ ràng.

Tuy rằng Hải Long có được khẩu quyết của Thiên Tâm quyết, nhưng bây giờ hắn vẫn còn lây hoay ở Phục Hổ cảnh giới, cho nên trước mắt là dựa vào sở thiên pháp môn tu luyện. Nhiệt lưu chậm rãi trượt qua từng kinh mạch, mang theo từng đợt sảng khoái, Hải Long dần dần tiến đến trạng thái nhập định.

Không biết qua bao nhiêu lâu, toàn thân hơi chấn động, Hải Long dần tỉnh lại. Hắn kinh ngạc phát hiện mình thấy được một cảnh tượng kỳ dị, một dòng sông lưu chảy phức tạp hiện ra trước mắt, nước trong con sông là màu xanh, còn tỏa ra quang mang nhàn nhạt, nước trong đó vận hành không ngừng, vô số con sông kia tuy rằng hổn độn, nhưng cách thức vận hành đều giống nhau, cuối cùng đều chảy về một hồ nước. Trước cảnh tượng kỳ dị đó, Hải Long không thể nào giữ bình tĩnh được, tâm hơi bị kích động. Đột nhiên, trước mặt tối sầm lại, tất cả cảnh tượng đều tan biến.

Mở to mắt, Hải Long phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng, chỉ có y phục trên người bị ướt đẫm mồ hôi, nhớ lại hết thảy chuyện xãy ra lúc đó, hằn thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ vừa rồi ta thấy chính là ảo giác? Phải chăng do ta quá nóng vội, mà tẩu hỏa nhập ma? Không, không đâu! Nếu nói là tẩu hỏa nhập ma thật, thì hiện tại ta đã không còn động đậy được.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được gian phòng của mình hình như di chuyễn, một cỗ áp lực mà trước nay chưa từng cảm thấy truyền đến, tại cỗ áp lực, hắn như người mất đi khí lực. Sợ hải thật sâu trong lòng dâng lên, theo quán tính Hải Long thúc dục pháp lực của mình tới Tinh Lam Hoàn. Nhập định lần này không biết đã mất bao nhiêu thời gian, pháp lực trong cơ thể tựa hồ cũng chẳng có tăng tiến gì, chỉ là so với trước kia dường như càng thuần thục một chút.

Pháp lực rót vào, Tinh Lam Hoàn phóng ra đại hào quang, bộ giáp như thủy tinh hiện ra ngoài cơ thể, pháp trận trong Tinh Lam Hoàn vận hành rất nhanh, mặt ngoài áo giáp nhất thời hiện ra một tầng lam quang nhàn nhạt.

Nhẹ nhàng thở ra, Hải Long thì thào nói:

“Quả nhiên là hảo bảo bối, thật thoải mái. Bên ngoài rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì, ta phải ra xem sao.”

Ý niệm vừa động, hắn đã phiêu bồng đến trước cửa phòng, tay phải lấy ra Huyễn Long, liếc qua Huyết Bát Quái trong tay trái, xong rồi mới đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Hải Long liền thấy ngay Linh Trí Tử, Linh Nguyên Tử đứng gần nhất, mười vị sư phó của mình đều đứng ở Ma Vân Bình nhìn ra xa xa, trên mặt đều mang theo vài phần khẩn trương.

Hải Long nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Linh Thông Tử, nói khẽ:

“Lục sư phó, chuyện gì vậy? Sao các người không đi tu luyện, lại chạy đến chổ này? Vừa rồi ta cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn, chẳng lẽ có địch nhân tấn công Liên Vân Sơn mạch chúng ta hay sao?”.

Linh Thông Tử bất ngờ nhìn Hải Long vận một thân Tinh Lam Khải hoa mỹ, lắc lắc đầu, nói:

“Cũng không phải địch nhân gì, không hiểu tại sao, mấy vị tổ sư đang mở hộ sơn cấm chế pháp trận ra. Năng lượng tỏa ra thật là cường hãn. Chẳng trách trước kia các đồng môn khác từng nói qua, Liên Vân Sơn phong ấn đại trận thật ra là tiên trận do tổ sư lưu lại. Uy lực quá lớn.”

Hải Long nghi hoặc nói:

“Hiện tại không phải còn chưa tới kỳ năm năm thu đồ đệ sao? Mở ra phong ấn pháp trận làm gì? Chẳng lẽ các vị tổ sư không chịu nổi tịch mịch nên muốn đi ra ngoài du ngoạn chăng?”

“Đàm vu nhi, ngươi lại bắt đầu nói hưu nói vượn, ngay cả tổ sư cũng dám hỗn láo.”

Thanh âm trầm trầm của Đạo Minh chân nhân vang lên, một béo một gầy hai đạo thân ảnh phiêu nhiên bay tới, đúng là Đạo Minh chân nhân cùng với người mới thăng vi Tam đại đệ tử Đạo Tu chân nhân.

“Bái kiến sư phụ, bái kiến sư thúc.”

Đạo Tu cười nói:

“Không phải đã bảo các người rồi à, đừng gọi ta là sư thúc, nghe quái quái không được tự nhiên cho lắm, ta vẫn là Đại sư huynh của các ngươi thôi.”

Đạo Minh chân nhân dừng lại bên cạnh Hải Long, tất cả Tứ đại đệ tử đều ngạc nhiên, sư phụ của bọn họ trên mặt mang theo nét hiền hòa tươi cười. Bên tai Hải Long vang lên tiếng Đạo Minh truyền âm, “Tiểu tử, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không để ngươi thua thiệt, thế nào? Đương nhiên, ở trước mặt bọn sư phó của ngươi, cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi.”

Hải Long thấy Đạo Minh kia bởi vì mỉm cười mà cái mặt béo như dồn thịt vào một chỗ, thấp giọng nói:

“Tham kiến”

Hắn quỳ phịch xuống đất, như là rống cổ họng lên hô:

“Đệ tử Đàm Vũ bái kiến sư tổ, chúc sư tổ sớm ngày thăng tiên, vinh đăng vô cùng hoan hỉ.”

Nghe câu trước, vẻ mặt Đạo Minh còn tươi cười, khi nghe tiếp câu sau, vẻ tươi cười trở nên gượng gạo, thầm nghĩ trong lòng: ‘Tiểu tử này, không phải nguyền rủa ta chết hay sao?”. Tuy rằng lời nói của Hải Long không được tự nhiên, nhưng Đạo Minh chân nhân cũng không cách nào bắt bẽ. Vung tay áo lên, dùng pháp lực nâng Hải Long đứng dậy, nói:

“Được rồi, cấp bật lễ nghĩa về sau có thể miễn, ngươi đừng làm phiền ta là tốt rồi.”

Hải Long hỏii:

“Sư tổ, lão nhân gia như thế nào lại đến đây. Chẳng lẽ người biết vì sao tiên trận được mở à?”.

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tiên của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhmap1088
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.