Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoái Tốc Giải Tửu Pháp.

Phiên bản Dịch · 2788 chữ

Đầu xuân tại miền sông nước Giang Nam, mặt trời đã lặn những chiếc đèn hoa đăng đã được thắp sáng.

Có một quán ăn nhỏ tọa lạc ở cách xa thị trấn, quán ăn tuy nhỏ nhưng lại có cái tên nghe rất trang nhã là Đường Thời Minh Nguyệt.

Ở ngay chính giữa quán bày một thùng lớn rượu cao bằng đầu người, theo chủ quán mà nói: “ cái thùng rượu lớn đây chính là cổ vật thời nhà Đường, đã có một ngàn năm lịch sử rồi”. Trong thùng rượu lớn này chứa đầy rượu ngon, rượu có hương vị thanh thuần độc đáo. Đây đúng là chiêu bài bất diệt của quán ăn này, tìm khắp cả Giang Nam cũng chỉ có duy nhất một thùng ở đây.

Cửa quán mở ra, có hai người mặc tây phục trang nhã nhìn không quá 25 26 tuổi, nói nói cười cười tiến vào trong. Ông chủ thấy hai người bước vào thì vui mừng, cười nói: “Bác sĩ Vương, ông chủ Trương, đã nhiều ngày rồi không đến nha, vẫn như cũ nhé?”

Hai người trẻ tuổi tìm một bàn trống người ngồi xuống, cười nói: “vẫn như cũ luôn, nhanh một chút nha!”

“khỏi cần nói cũng làm nhanh!” nói xong chủ quán quay đầu hướng vào bếp hét to: “gà xé tiêu đen, vịt nấu khoai môn, thêm ít giấm chút muối”

Một loạt tiếng hô đáp ứng phát ra từ trong bếp, có thể thấy hai món ăn này thường rất hay được gọi.

Chàng trai trẻ gọi là bác sĩ Vương tên là Vương Bình An, năm nay 26 tuổi, xuất thân từ gia đình Y Học, mở một phòng khám Trung Y tại nhà, nhưng lại khá nổi tiếng trong thị trấn nhỏ này. Anh ta tuy nhỏ tuổi nhưng tay nghề lại rất cao, đã từng trị qua không ít căn bệnh nan y phức tạp, được xem là một Tiểu Danh Y.

Ngồi đối diện y là bạn thân tên Trương Kỳ Thật, cả hai người là bạn học thời cấp 2 đồng thời là bạn thân của nhau, lúc nhỏ không có chuyện gì là quấn lấy nhau đi ăn chút đồ vặt, uống chút rượu nói chuyện tâm sự tuổi mới lớn.

Trong lúc ngồi chờ đồ ăn dọn lên, hai người ngồi uống trà trò chuyện. Trương Kỳ Thật hỏi: “Bình An à, mấy nay nhà mày làm ăn khá lắm hả , gần đây tao chẳng thấy mày xuất hiện nha.”

Vương Bình An cười cười, sờ sờ mũi đáp: “đúng thật cũng không tệ lắm, hiện tại người ta bắt đầu thích thích khám bệnh bên trung y rồi, đặt biệt là về phương diện dưỡng sinh, từ lúc mà nhà tao bắt đầu bán canh thuốc số lượng bệnh nhân đến cửa tăng gấp hai lần. Bây giờ mỗi ngày có khi phải tiếp hơn 200 người, bận từ sáng đến tối luôn!. Tao nghĩ chắc là nên tìm thêm người giúp việc rồi, chỉ tuyển sinh viên đã tốt nghiệp trường y trên tỉnh”.

Trương Kỳ Thật nối lỏng cà vạt, hớp một ngụm trà hỏi: “cũng lâu rồi tao cũng chưa qua nhà mày, cũng không biết chuyện nhà mày mở bán canh thuốc. Canh thuốc là thế nào vậy, là mày kê đơn xong người ta về tự nấu uống?”

Vương Bình An thở ra một hơi, lắc đầu nói: “sao phải phiền phức như vậy chớ, bây giờ là thời đại nào rồi với khách họ nấu thuốc ở đâu. Đặc biệt là dân văn phòng ngày nay, áp lực công việc quá lớn, sao mà có thời gian rảnh mà tự mình đi nấu thuốc, với lại bọn họ cũng có biết nấu thuốc đâu! Bởi vậy, tao phải kê đơn sau đó đưa cho hộ sĩ nhà tao đi nấu, rồi cho vào túi hút chân không xong đưa cho bệnh nhân đem về nhà. Một lần kê đơn, liều lượng dành cho một tuần, chỉ cần uống đúng liều lượng một ngày là được, rất là thuận tiện.”

Trương Kỳ Thật cười, nói to: “cách này dễ dàng thiệc nha!

Nói xong y vỗ vỗ cái bụng đang phát phì ra của mình, lại nói: “bắt đầu từ năm ngoái, tao thấy mình mập lên không ít, thật không có biện pháp nha.. ăn tiệc quá nhiều, ăn đến mức tao phát phì ra. Đúng là bệnh tật đến khi con người mập lên, dạo gần đây tao cảm thấy chóng mặt, mày nói xem tao nên uống thuốc gì bây giờ”. nói xong y đưa cổ tay ra muốn Vương Bình An bắt mạch cho mình.

Vương Bình An cười cười lắc đầu, vỗ vào tay bạn chí cốt nói: “Tao biết từ lâu rồi, mày bị cao huyết áp do béo phì. Bây giờ vẫn chưa có nghiêm trọng, chỉ mới chóng mặt thôi, nếu mà không kịp thời điều trị các bệnh vặt sẽ xuất hiện nhiều hơn, trong đó không ít bệnh là do cao huyết áp”

Nghe xong Trương Kỳ Thật bắt đầu cảm thấy sợ, nói: “nè! mày không nói tao cũng không có chú ý, có khả năng là bị cao huyết áp thật. vậy giờ khám đi, mày nhanh giúp tao kiểm tra kỹ với” thế là Vương Bình An phải giúp y bắt mạch.

Vương Bình An dùng ba ngón tay đặt lên cổ tay y, một lúc sau nói: “có phải dạo gần đây mày ngủ ít mơ nhiều không? nước tiểu màu vàng với bị táo bón?”

Trương Kỳ Thật hít vào một hơi, gật đầu nói: “Ờ! thật ra là tao nghĩ là do tao tức giận, không nghĩ tới vấn đề khác.”

Vương Bình An ậm ừ nói: “ mày bị bệnh Can Dương Thượng Kháng Hình, cũng không nghiêm trọng lắm, cũng không cần mua thuốc hạ huyết áp uống, chú ý ăn kiêng. áp dụng các liệu pháp ăn kiêng, mà ăn những món gì để bình ổn gan”

Trương Kỳ Thật vỗ vào đùi một phát, nói: “ vậy chút nữa tao về nhà với mày, nhanh nhanh làm canh thuốc cho tao uống!”

Vương Bình An cười nói: “Cũng không cần gấp uống thuốc đến thế đâu. Thế này đi, tao kê cho mày một đơn thuốc về nhà tự nấu, rất đơn giản.” sau đó y quay đầu nói với chủ quán: “ông chủ giúp tôi mang giấy bút lại đây”.

“tới liền!” Chủ quán đáp ứng một tiếng rồi cầm giấy bút đến đặt trên ở trên bàn, xong hỏi Vương Bình An: “viết cái gì thế?”

Vương Bình An đáp: “ tôi kê đơn thuốc cho Kỳ Thật, để ăn kiêng.”

Ông chủ ồ lên một tiếng, đứng sang một bên không rời đi, nói:

“là ăn kiêng sao, cái đó cũng tốt a, tôi cũng xem xem.”

Vương Bình An cầm lên cây bút, viết lên giấy một hàng chữ:

“đơn thuốc rất phổ thông, nhưng khá hữu hiệu. Mua 2 lạng dâu tằm, nửa cân rau câu kỷ, cần ủ 2 thứ này lại với nhau, không cần phải mua nồi thuốc gì đó đâu, dùng nồi cơm điện trong nhà cũng được. Trước tiên, cho 800ml nước theo vạch trong nồi, sau đó để thuốc vào. Mà Nhớ đó thuốc cần được rửa sạch trước, đừng có mà chỉ biết ném vào!”

Trương Kỳ Thật cười nói: “có thể không rửa hay sao, mấy cái lẽ thường như vậy tao vẫn biết chớ! .”

Vương Bình An cười nói tiếp: “đun 20 phút, không cần đun quá lâu, xong lấy bã thuốc vứt đi. Uống như uống trà vậy, 1 lần làm có thể uống hết trong 1 hoặc 2 ngày. Uống như vậy 1 tuần, bệnh chóng mặt, tim đập nhanh và cảm giác nặng đầu sẽ không còn nữa. Đơn thuốc này sẽ không có tác dụng phụ, tốt hơn nhiều so với việc mày đi mua thuốc tây uống.”

Trương Kỳ Thật cầm lấy tờ giấy xem xét xong nói: “làm như vậy mỗi ngày rắc rối quá đi a! Còn cách nào đơn giản hơn không?”.

Ông chủ quán đứng ở một bên cười nói: “hai vị thuốc cũng thật rắc rối nha, muốn dễ hơn thì 1 vị thuốc, mà 1 vị thì có chữa bệnh được không?”

Trương Bình An nhìn chủ quán nói: “ông không tin sao, thật sự chỉ cần một vị thuốc cũng chữa được bệnh này, mà cái đó cũng không gọi là thuốc nữa. lựa kỹ hai lạng đậu phộng, ngâm nó trong nửa chai giấm gạo, sau đó mỗi sáng sớm ăn từ 10 đến 15 hạt lúc bụng đói. hiệu quả như nhau nhưng phải dùng thời gian lâu hơn”

Trương Kỳ Thật vỗ tay một cái, cười nói: “ xong! tao chỉ ăn đậu phộng thôi, cách này thật đơn giản, không cần phải nấu, cái nồi cơm điện được cứu rồi!” Xong y vỗ chủ quán một cái: “được rồi, đừng đứng hóng chuyện nữa, nhanh phục vụ đồ ăn cho chúng tôi đi, đang chờ ăn đó!”

“rồi tới liền tới liền!” chủ quán vội vàng đáp ứng. không lâu sau liền đem đồ ăn đến, Vương Bình An và Trương Kỳ Thật vừa ăn vừa trò chuyện.

Hai người trong thời gian ngắn đã ăn hết, thì nghe trong phòng bao có người hô to, có người uống nhiều quá rồi nôn kêu ông chủ lấy nước nóng đến, khi ông chủ chạy ra xem thì đầu đổ đầy mồ hôi, kêu to: “ấy da! đừng có nôn lên tường, làm như vậy quán tôi làm sao mà mở bán tiếp đây”

Thì ra, có một người khách uống quá nhiều, bám vào tường mà nôn,nôn khắp tường, nôn đầy ra cả sàn nhà, nôn sạch những gì trong bụng ra, nôn tới mặt đỏ bừng vì đau mà vẫn không dừng lại được!

Ông chủ kêu lên: “cái này uống nước nóng không được đâu! phải uống dấm!” sau đó vội vã chạy ra ngoài, cầm một bình dấm nhỏ đến.

Thấy chủ quán bận rộn như vậy, Trương Kỳ Thật Đặt đũa xuống, nhìn Vương Bình An nói: “cái quán này ồn ào quá, tụi mình ăn cũng gần xong rồi, thôi đi”

“ ờ! vậy mình đi” Vương Bình An đứng dậy hô: “chủ quán thanh toán” vừa nói y lấy ví ra. Trương Kỳ Thật ngăn nói: “mày cất đi, bữa nay tao bao, đừng giành với tao, là anh em với nhau không tính mấy việc này.”

Chủ quán đang bận tua mồ hôi, từ trong phòng hô lên: “cái này cũng không uống, ngược lại bị nghẹn rồi. Bác sĩ Vương làm ơn đến xem xem thế nào giúp tôi!”

Vương Bình An cười nói: “thế này đi cũng không được rồi” y là bác sĩ, khi thấy những tình huống này không thể phớt lờ đi. Y tiến vào phòng bao, vừa vén rèm cửa ra, một mùi chua xộc thẳng vào mũi, y nhíu mày đi đến chỗ vị khách đang nôn kia, trong lòng nghĩ: “sao phải khổ thế này, uống gì mà uống nhiều thế!”

Vị khách đang nôn kia là một người trung niên, đại khái tuổi khoảng 40, mặt tím đi vì nôn, xung quanh đứng một tốp thanh niên sắc mạt lo lắng đầu đổ đầy mồ hôi, không biết làm sao, có một người lo lắng nói: sao không đưa anh ta đi bệnh viện rửa ruột đi, biết đâu bị ngộ độc rượu thì sao”

Vương Bình An vỗ vỗ vào lưng người đàn ông trung niên, quan sát một lúc, nói: “không có chuyện gì lớn, không phải trong rượu có độc. Ông chủ cắt một lát gừng đem lại đây”

Chủ quán vội vàng đi cắt gừng. Vương Bình An giúp người trung niên ngồi xuống, nhấc một chân ông ta lên rồi bấm vào huyệt Túc Tam Lý ngoài đầu gối, bắt đầu massage. Nói ra thật kỳ lạ, y ấn chỉ vài cái mà người đàn ông trung niên đã ngừng nôn.

Vương Bình An ra dấu cho mấy người thanh niên đứng đó, giúp y lau vết bẩn trên miệng người đàn ông trung niên, rồi nói: “mọi người thường hay uống rượu thì nên nhớ mẹo nhỏ này, nếu mà uống quá nhiều,thì ấn vào chỗ này. nhìn cho rõ, đây là huyệt Túc Tam Lý, đừng nhìn vào chữ Túc{chân} nhưng nó là nằm ở ngoài đầu gối, cũng không phải nằm ở lòng bàn chân”

Mấy người thanh niên gật đầu đáp ứng, có một người thanh niên hỏi: “Anh không châm cứu sao? mà Túc Tam Lý là huyệt gì vậy? tới giờ cũng chưa nghe nói qua”

Vương Bình An nhìn anh ta cười nói: “Châm cứu? đây là massage chân! tuy chỉ là một mẹo nhỏ, đừng nhìn nó đơn giản nhưng lại rất hữu dụng, chỉ cần nhớ rõ các huyệt đạo là được. Túc Tam Lý thuộc trong (Túc Dương Minh Vị Kinh), là đại huyệt điều lý Tỳ Vị{lá lách, dạ dày}. uống rượu tổn thương dạ dày gây nôn không ngừng thì bấm vào huyệt này tự nhiên sẽ hết.”

Có một số người thanh niẻn trẻ tuổi ngồi xổm xuống, xem y bấm huyệt vị. Trương Kỳ Thật thấy trong phòng có mùi quá nồng, thì đứng ở ngoài cửa nhìn Vương Bình An bấm huyệt, cười nói: “Tôi nói cho mấy anh em, có lẽ mấy người chưa biết, huynh đệ của tôi vào thời cổ đại là một Thần Y, vì người khác Đả Thông Nhâm Đốc Nhị Mạch, có thể trở thành Võ Lâm Cao Thủ. Không kể nam nữ, nếu muốn thành danh, thì tìm anh ta!.”

Vương Bình An cười haha, quay đầu lại nói với y: “Mày bớt xàm l-n đi!” :)

Chủ quán cầm theo củ gừng chạy đến, thấy người trung niên không còn nôn nữa, mừng nói: “Ầy, ổn rồi chứ?” rồi đưa gừng qua.

Vương Bình An cầm lấy gừng rồi nhét vào miệng của người trung niên, bảo y ngậm nó, xong nói: “đợi một chút ông ta sẽ hết ho, cho ông ấy uống ít nước nóng cũng được. Được rồi, không sao đâu” nói xong vỗ vỗ tay đứng dậy, kêu Trương Kỳ Thật rời đi.

Không mất bao lâu thì hai người ra đến ngoài, người đàn ông trung niên thở dài, thân thể nghiêng sang bên, xì hơi một cái xong nhả miếng gừng trong miệng ra hỏi: “người.. người vừa rồi là ai?”

Thấy ông ta ổn rồi, chủ quán thở phào một cái, cười nói: “ông không biết y sao?” y là Tiểu Thần Y của thị trấn chúng tôi, y xuất thân từ gia đình Y học, tên là Vương Bình An, đừng nhìn tuổi nhỏ, y thuật lại rất!...” nói xong ông ta đưa ngón cái lên!

Một thanh niên trẻ tuổi đột nhiên nói: “Có phải là Vương bác sĩ ở phòng khám Bình An phải không? Tôi có biết anh ta, mẹ của bạn học tôi bị bệnh, chính là anh ta khám cho, tiền khám cũng không đắt lắm!”

Tất cả các thanh niên trẻ tuổi đều ồ lên một tiếng, ngay cả người đàn ông trung niên cũng ồ lên theo, gật đầu nói: “Nguyên lai chính là Vương Bình An a !, tôi từng nghe qua danh tiếng của anh ta, thật là lợi hại. Nếu hôm nay không phải anh ta, chắc tôi hóa điên rồi, thì tôi phải đi bệnh viện rửa ruột a. Được rồi, khi nào có bệnh thì đi tìm anh ta!”

Vương Bình An và Trương Kỳ Thật ra khỏi quán, vừa đi vừa nói, đột nhiên Trương Kỳ Thật vỗ trán nói: “Vừa rồi bận quá, quên trả tiền cơm cho chủ quán rồi, mà ổng cũng không đòi!”

Vương Bình An: “để lần sau tính đi, cũng không gấp đâu.”

Trương Kỳ Thật nói: “cũng không xa lắm, tao đi đưa một cái là xong, mày đợi một chút đi.” xoay người hướng đường vừa nãy chạy đi.

Vương Bình An đứng ở bên đường, quay đầu nhìn lại bản hiệu của quán “Đường Thời Minh Nguyệt”, xong ngước đầu lên nhìn bóng trắng giữa trời đêm, trong lòng nghĩ: “trăng thời nhà Đường với hiện tại có gì khác biệt, chắc là sáng giống nhau nhỉ?”

Đang suy nghĩ, đột nhiên y cảm thấy choáng váng đầu óc…….

Hết Chương.

Bạn đang đọc Đường Triều Hảo Y Sinh của Vọng Bình An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy42021844
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.