Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trêu đùa Triệu Hồng Yến

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lưu Minh Ngọc đúng là vẫn còn buồn ngủ, kết quả là Dương Thần đưa cô về nhà trọ rồi mới trở về công ty Quốc Tế Ngọc Lôi.

Lúc trở lại phòng làm việc lớn của ban Quan hệ xã hội, không ít nữ đồng nghiệp mặt mang vẻ quái dị nhìn mình mỉm cười, Dương Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, bèn hỏi Trương Thái vốn hoạt bát:

– Trương Thái, mọi người làm sao vậy?

Trương Thái đang cầm gói kẹo QQ ăn vặt, dáng người đầy đặn không chỉ do trời sinh, việc “bồi bổ” sau này cũng là một cách, nhưng phải làm vừa đủ, chỗ cần béo thì béo một chút, chỗ cần gầy thì không thể béo lên, tất nhiên Trương thiếu phụ làm rất xuất sắc.

– Anh đi đâu thế?

Trương Thái hỏi lại.

– Ra ngoài làm chút việc.

Dương Thần còn chưa to gan đến mức đem việc quay chụp bộ phim nhỏ nói ra.

Trương Thái buông kẹo đứng dậy, bộ ngực như ngọn núi nhỏ đối diện ngực của Dương Thần, khuôn mặt tròn tròn xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt to ngập nước khiến Dương Thần chột dạ.

– Làm việc gì, làm cùng với ai hả đồng chí Tiểu Dương?

– Ồ…

Dương Thần ngửi được mùi nước hoa COCO trên người Trương Thái, nhìn khuôn mặt trắng, nõn mịn màng trước mặt, rất muốn cắn cho mấy phát, từ từ nói:

– Đi một mình, làm chút việc nhỏ.

Trương Thái bật cười, hờn dỗi lườm Dương Thần một cái:

– Còn giả vờ à, Minh Ngọc tỷ vừa gọi điện đến xin phép, nói là anh đưa chị ấy về.

Cái cô Lưu Minh Ngọc này thật là không biết phối hợp, trong lòng Dương Thần hơi oán hận, chỉ xấu hổ cười cười, đi về chỗ ngồi.

Vừa mới ngồi xuống, Triệu Hồng Yến ngồi gần nhất đẩy bàn làm việc, chiếc ghế quay bị đẩy đến bên cạnh Dương Thần, sắc mặt cô mờ ám hỏi han:

– Anh và Minh Ngọc tỷ đã làm gì? Không phải Minh Ngọc tỷ bị đẩy ngã chứ?

Mấy cô gái này thật đúng là to gan, Dương Thần lại có thêm nhận thức mới.

Cho tới giờ đều là mình đùa giỡn với phụ nữ, sau khi vào công ty Quốc Tế Ngọc Lôi lại ngược lại, thường xuyên bị nhóm phụ nữ này đùa giỡn, Dương Thần cũng thấy kỳ quặc, rốt cuộc cũng hiểu được lẽ phải “chính quyền sinh ra từ nòng súng”, lại càng nguy khốn, nghĩ đến “người không biết xấu hổ là vô địch”.

Kết quả là, một bàn tay Dương Thần lặng lẽ vuốt ve lên đùi Triệu Hồng Yến, lại chậm rãi kéo dài đến dưới chiếc váy ngắn màu đen của cô.

Triệu Hồng Yến hôm nay mặc chiếc quần tất lưới ô vuông đen rất dạn dĩ, những đường cong hỗn loạn của da thịt trắng nõn dưới chân lộ ra, bị phân cách từng tảng từng tảng một, đôi chân ngọc dẫm lên đôi xăng – đan cao gót cũng màu đen, lộ ra những chiếc móng chân được sơn màu hồng nhìn rất huyễn hoặc, rất hợp với khí chất của người phụ nữ. Trang phục của thành phần tri thức ở thành thị vừa hay làm lộ ra nét xinh đẹp, phong tình của cô gái văn phòng, mãnh liệt tấn công thị giác, hoàn toàn không có quý bà công sở trong phim của quốc đảo nào đó có thể so sánh được.

Đột nhiên cảm nhận được dấu tay của Dương Thần ở trên đùi mình, Triệu Hồng Yến cả người đầu tiên là cứng đờ, sau đó một bàn tay vội vàng tóm lấy cổ tay Dương Thần.

– Dương Thần, anh muốn chết à! Giữa chốn đông người bị nhìn thấy thì sao?!

– Ai bảo chị hỏi lộ liễu như vậy? Tôi không háo sắc một chút làm sao xứng đáng với phán đoán của chị về tôi? Huống hồ chị lại ăn mặc mê người như vậy, chẳng lẽ không phải để đàn ông thưởng thức?

Dương Thần sắc mặt thản nhiên, dường như không xảy ra chuyện gì, chỉ là cùng Triệu Hồng Yến bàn chút chính sự.

– Hơn nữa nghe cách chị nói, dường như chỉ cần không bị ai thấy là tôi có thể tùy tiện sờ soạng rồi?

Triệu Hồng Yến chưa từng gặp qua cảnh này trong văn phòng, cả khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên, khiến vẻ dịu dàng, quyến rũ càng lớn, cô lườm Dương Thần một cái như có ý khiêu khích:

– Anh đừng có làm bậy, tôi đã có chồng, chúng ta quan hệ tốt thế nào cũng chỉ là đồng nghiệp, tôi không phải loại người mà anh nghĩ.

– Tôi cũng vậy, cũng có vợ rồi, cũng không phải người tùy tiện.

– Tôi chỉ sợ lúc tùy tiện anh không phải là người.

Dương Thần nhướn mày nói:

– Thật không may là chị nói đúng.

Nói xong, tay Dương Thần mạnh mẽ phá khỏi hàng phòng thủ bằng tay yếu ớt của Triệu Hồng Yến, lại tiến thẳng lần nữa đến khi bàn tay to tìm được chỗ bắp đùi của cô.

trong lòng cũng sảng khoái lên nhiều, đang chuẩn bị mở máy tính chơi trò mà hắn cho là có chỉ số thông minh cao thì điện thoại của hắn rung lên.

Cuộc điện thoại gần nhất hắn nhận không phải chuyện tốt, khi Dương Thần nhận cuộc điện thoại này, hắn mới biết những cú điện thoại trước đây nhận đều chẳng là chuyện gì lớn… *

Điện thoại là do vú Vương gọi, giọng điệu bà run rẩy, kinh hoàng, lại có lẫn tiếng khóc.

– Cậu… cậu chủ… tiểu thư… tiểu thư bị bắt trói rồi!

Bạn đang đọc Dương Thần ( bản khác) của Ẩn Sĩ Men
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0789244668
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.