Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1032 chữ

Đã một tháng, kể từ ngày Thụy Manh vào làm việc lại Cung Điện, mọi chuyện vẫn đang tiến triển rất tốt. Thụy Nhi và An Đông vẫn vậy, hàng ngày vẫn phụ giúp cha, sau đó cùng nhau vui chơi. Mọi việc vẫn bình thường cho đến khi Thụy Nhi nhận được thiệp mời đến vinh thự quý tộc Lăng dự tiệc.

“Em đi cùng chị nha” An Đông giọng nài nỉ.

Cô hơi do dự: “Ừa... nhưng phải nghe lời chị”

Trong thiệp mời là sáu giờ ba mươi, nhưng đây là lần đầu tiên của hai cùng đi dự tiệc tại nơi sang trọng, nên từ sớm đã chuẩn bị. Sáu giờ bọn họ đã đến nơi.

“Em tới sớm vậy? Buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu mà” Thừa Phong thấy cô đến đã vội chạy lại.

“Dạ tại lần đầu nên em không muốn làm anh và phu nhân mất mặt” cô ngại ngùng nói.

Anh cười triều mến, định nói gì đó, nhưng Lăng phu nhân đã chen ngang: “Cô mặc gì vậy? Mặc vậy cũng đi dự tiệc được sao?”

Cô mặc chiệc váy màu trắng, dài ngang đầu gối, mang đôi hài màu đen, không đến nỗi tệ, nhưng để đi tiệc thì vẫn chưa đủ sang trọng.

“Mau đưa cô ta lên phòng thay đồ lại” Bà gọi người hầu rồi chỉ vào cô.

Thừa Phong không chịu nỗi lên tiêng: “Hôm nay tôi không muốn cải nhau với bà, nhưng bà đừng quá đáng”

“Con yên tâm, mẹ sẽ trả lại người cho con ngay, mẹ cũng không muốn mất mặt ngày hôm nay đâu” bà xoa dịu con nóng giận của anh rồi nói tiếp: “Còn không nhanh lên, bọn người hầu này”

Có lẽ họ đã quên mất sự hiện diện của An Đông, cô vẫn chưa hiểu gì, chỉ biết nhìn theo chị mình bị đám người kia kéo đi, trong lòng đầy lo lắng nói: “Thiếu gia, sao lại làm vậy với chị em?”

“Em yên tâm. Có anh ở đây, chị em sẽ bình an” lời nói như đinh đóng cột.

Đã vào tiện hơn ba mươi phút, nhưng Thừa Phong vẫn chưa thấy cô đâu, anh bất đầu đứng ngồi không yên. Chạy đến hỏi Lăng phu nhân.

“Tôi đề nghị bà giao người ra” lời nói đầy nong vội.

“Bình tĩnh! Con làm gì mà hùng hổ với mẹ vậy?” bà thản nhiên trả lời.

“Thưa phu nhân, Huyền tiểu thư đã xong ạ, phu nhân xem thử ạ”

Cả hai người, xoay người nhìn về phía cửa, một cô gái, mặc váy dạ hội màu đỏ, lấp lánh kim sa, tóc xõa đơn giản thay bằng tóc kiểu hoàng gia, chiếc kẹp đính đá quý càng làm sự kiều diễm được bọc lộ. Dường như không phải Thụy Nhi mà anh từng quen biết nữa.

“Con sao thế? Không rời mắt được sao? Con làm Huyền tiểu thư ngại rời kìa.”

“...”

“Nào chúng ta ra đại sảnh dự tiệc thôi” nói rồi bà tiến về phía cửa.

“Trời! Chị đẹp quá, sao em không được vậy” cô tiếc nuôi nói

Thụy Nhi chỉ cười.

Lăng phu nhân nhìn cô với ánh mắt đầy mưu đồ, bà tiến lại gần cô, nói: “Đi theo tôi, tôi giới thiệu cô với người này”

“Dạ” cô hơi ngạc nhiên.

Từ xa, cô đã nhận ra bong dáng của anh, Lãnh Khuyết, chẳng lẽ bà ta muốn giới thiệu cô cho anh. Tim cô đập loạn lên.

“Đại tướng, hôm nay đông quá, thứ lỗi cho tôi không tiếp đoán chu đáo” nói rồi, bà nâng ly rượu lên.

“Đây là Thụy Nhi em gái của Giám sát thị vệ Huyền” bà đẩy cô lên phia trước.

“Tôi cảm thấy cậu đã quá vất vả với đất nước này,nhưng vẫn chưa có ai nâng khăn sửa túi. Mặc dù Thụy Nhi không thuộc vào hàng mỹ nhân, nhưng nếu xét về các khía cạnh khác, cô ta đều hơn nhiều cô gái thường dân. Với lại rất họp với nửa dòng máu kia của cậu”

Vừa nghe đến câu “nữa dòng máu kia”, mặt anh đỏ lên vì tức, nhưng vẫn cố kiềm lại nói: “Cảm ơn ý tốt của bà, bà đừng quên nữ dòng máu hoàng gia vẫn đang chảy trong tôi. Bà cho tôi một con người bẩn thỉu như vậy, không lẽ khinh rẻ dòng máu hoàng gia này” nụ cười anh đầy ác ý. “Tôi thấy cô ta thích hợp với con trai bà hơn, ánh mắt cậu ta nhìn con đàn bà này từ đầu tiệc đến giờ vẫn không đổi”

Mặt Lăng phu nhân biến sắt, nói: “Tôi còn vài vị khách, cậu cứ tự nhiên, tôi qua tiếp đãi họ, còn việc tôi giới thiệu cô ta. Chỉ vì cảm thương cho cậu, chứ không có ý gì khác, đừng vội kết tội tôi vậy!”

Lúc này, ánh mắt Thụy Nhi đã ươn ướt, cô chạy đến chỗ An Đông kéo cô ta về. Thừa Phong chạy theo hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Em thấy hơi mệt, em về trước” cứ vậy mà cô bỏ về.

Cả đêm đó, cô nằm trong phòng khóc đến sưng cả mắt. Anh nói cô bẩn thỉu, anh gọi cô là con đàn bà, cả tên anh vân chưa hỏi cô. Không! Anh còn không buồn liếc cô một cái, thì ra cha cô nói đúng loại người như cô, không đang để mơ mộng về anh.

Tại vinh thự quý tộc Lăng, một âm mưu đen tối đang được bày ra.

“Phu nhân chuyện ở buổi tiệc?” Dung Dung nhìn bà khó hiểu.

“Ngươi quên là mẹ hắn là ai sao? Hắn câm ghét nhất chính là nữa dòng máu bẩn thỉu đang chạy trong người hắn ta. Chỉ cần ta thành công khiến con bé đó và tên con hoang đó thành đôi, chẳng phải chuyện buồn cười nhất ở Groot này sao? Rồi con trai ta cũng sẽ từ bỏ nó. Một mũi tên trúng hai con nhạn” bà cười đắc ý.

“Phu nhân thật thông minh” Dung Dung cười hùa theo

Bạn đang đọc Dường như đã yêu từ kiếp nào sáng tác bởi Rosie2898

Truyện Dường như đã yêu từ kiếp nào tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rosie2898
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.