Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1810 chữ

Duy Nhất vừa tỉnh dậy, thì thứ đầu tiên chào đón chính là những cơn đau thấu xương khiến hắn dù chỉ nhấc đầu ngón tay cũng không nổi, nhưng có một điều quan trọng hơn nữa là linh hồn của hắn cũng chịu đau không kém khi vô số tin tức đang bắt đầu tràn vào khiến đầu hắn đau như búa bổ. Nhất thời khiến Nhất không kịp phản ứng, một lần nữa hắn lại quá mệt mỏi mà ngất đi thêm một lần nữa.

Khoảng tầm 3 canh giờ sau, Nhất mới từ từ tỉnh lại, thân thể vẫn đau như vậy nhưng có điều đã suy yếu hơn phần nào, lúc này hắn mới kịp sắp xếp lại xảy ra với mình.

"Ta, ta không phải đã chết rồi sao, ở đâu thế này ?"

Nhất tự nhẩm trong miệng vài lần mà không biết chuyện gì đang xảy ra, như suy nghĩ điều gì khiến mồ hôi của hắn đổ như tắm, cái miệng nhất thời mở lớn, cùng với đó sự chấn kinh đến tận linh hồn đang còn đau nhức của hắn.

"Ta...ta, ta vậy mà xuyên qua rồi..."

Nếu bây giờ hắn mà còn sức thì đã đấm mình mấy cái để kiểm chứng sợ thật rồi. Sắp xếp lại nớ kí ức hỗn loạn ở trong đầu. Nhất bắt đầu hồi tưởng về kiếp trước hắn là một trẻ mồ coi hằng ngày phải đi nhặc từng cái ve chai, hay bán những tờ xé số chỉ để kiếm chút tiền sống qua ngày, nhưng ông trời cũng biết thương hắn khi hắn 8 tuổi đã được một người đàn ông trung niên nhận nuôi. Từ đó cuộc sống của hắn mới có chút khởi sắt, nói về người đàn ông trung niên thì ông chỉ là một người lính về hưu mà thôi nhưng những chiến tích ông để lại thì rất nhiều, còn lấu đó thì ông chỉ là một người bảo vệ mà thôi.

Tưởng chừng hắn phải làm việc mới có cơm hay chỗ để ở nhưng không, ông coi hắn như con trai ruột của mình, đời ông chỉ cống hiến cho cách mạng nên ông không lập gia đình gì nên về già lại muốn có người thân để chăm sóc nên nhận nuôi Nhất.

Vì nể phục cha nuôi cũng như ông hay kể về những trận chiến cúng khiến Nhất hào hứng từ đó dần dần đam mê vào quân đội, mà ông cũng không cấm cản gì vì thời nay đang thời bình cũng như vào quân đội cũng rất tối, thế là một tay ông dạy dỗ chăm sóc Nhất khiến hắn trở thành thủ khoa năm 18 tuổi với ước mơ giống như cha nuôi.

Nhưng điều này đã trở thành viễn vông khi vào một đêm không trăng ông và Nhất đang ngủ thì từ đâu ra mười mấy tên bạch y nhân tập kích, bằng sự nhạy bén được rèn dũa thì hai người đều nhận ra nhưng không làm gì được khi từng từng viên đạn, từng khẩu đại pháo cùng với đó là những trái lựu đạn khiến hai người không thể làm gì ngoài chờ chết.

Trước khi đi thì hắn đã để ý mắt cha nuôi đã rơm rớm như muốn nói là cha đã liên lụy đến con vậy.

Vì ở trong quân đội ông là một anh hùng nên cũng có rất nhiều kẻ thù, kết quả thì đã chôn sống một người trung niên cùng với đó là một thiếu niên đang mang theo hoài bão cùng với những ước mơ chưa kịp hoàn thành tan vỡ, Nhất cũng không trách ông vì ông đã cho hắn mọi thứ, tình yêu thương gia đình, cảm giác biết có người thân. Nhưng có một điều mà hắn hối tiếc nhất là hắn chưa cảm ơn cha nuôi một lần.

Trở về với hiện tại, nơi khóe mắt của hắn chảy xuống một hàng lệ.

"Đây có lẽ là niềm hối tiếc nhất của ta..."

Cố nén lại đau thương hắn cố gắn xắp xếp lại những kí ức tiếp theo của thân thể này, bỗng hắn thấy là lạ rồi sau đó một cẫn phẫn nộ trong người hắn nhanh chóng tràn ra "HAI MẮT HẮN TRỐNG RỖNG", lúc này hắn thấy trời đất như đang cố chà đạp hắn không thương tiếc.

Hắn bị mù, nói đúng hơn là hắn đã bị móc đi hai con mắt, nếu lúc này mà còn sức lực thì hắn đã gào rống lên để phát tiết rồi, nhưng có một sự thật chính là.

"KẺ MÓC MẮT CỦA HẮN KHÔNG AI KHÁC LÀ PHỤ PHÂN CỦA HẮN Ở KIẾP NÀY..."

Đúng thật là như vậy, chính là "phụ thân" của hắn, nhưng Nhất biết điều mình nên cố gắng bây giờ là cố gắng sống tiếp để mà còn trả mối hận thù này với dòng họ Huỳnh này...

Chủ nhân của cơ thể này tên Huỳnh Duy Nhất, phụ thân hắn là gia chủ của Huỳnh gia một gia tộc tu chân khét tiếng của Băng Long đại lục. Tại đại lục này, tất cả đều tôn sùng kẻ mạnh và xem thường kẻ yếu, nơi đây cũng không có luật lệ gì mà nếu có thì cũng do kẻ mạnh lập nên muốn phá bỏ thì dễ thôi, mạnh hơn là được, tất cả đều tuân theo một khuôn lí là mẻ mạnh luôn đúng, kể yếu phải phục tùng kẻ mạnh, nếu không chết...

Tại mảnh đại lục này tất cả đều là tu chân giả tạo thành, được phân thành cửu cấp, và yếu nhất là nhất cấp.

Huỳnh gia thuộc bát cấp thế lực, còn cửu cấp thì thân thể này chưa đủ quyền hạn để nhậ biết, đặc biệt phải nói bát cấp tại đại lục này cũng đã đủ xưng hùng một phương rồi.

Tồn tại lâu đời, truyền thừa Huỳnh gia có vô số. Truyền thuyết có nói rằng có người Huỳnh gia đã phi thăng tiên giới để lại lãnh thổ vạn dăm, người hầu, tộc nhân hàng triệu ngưởi, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Đủ để thấy Huỳnh gia lớn mạnh như thế nào.

Mà Huỳnh Duy Nhất là nhi tử do gia chủ của Huỳnh gia Huỳnh Hạo sinh ra, đáng lẽ từ khi sinh ra hắn phải ngậm thìa vàng từ nhỏ mới đúng, nhưng có một sự thật như tác vào mặt tộc nhân của Huỳnh gia.

Huỳnh Duy Nhất KHÔNG CÓ LINH CĂN

Tại đại lục này kể cả đứa trẻ cũng biết linh căn trong trong như thế nào, nếu một kẻ không có linh căn thì cả đời này không thể nào tu luyện được, trở thành một kẻ phế vật vô dụng cho người khác chà đạp, bắt nạt... nếu Nhất sinh ra ở gia đình phàm nhân điều này sẽ hết sức bình thường, nhưng đây là bát cấp thế lực Huỳnh gia điều này mà công bố ra ngoài thiếu chủ Huỳnh gia không có linh căn chẳng khác nào kêu Huỳnh gia đi chết...

Danh dự là thứ còn quan trọng hơn cả gia đình vậy nên Huỳnh gia đã thông báo rằng hắn đã chết yểu.

Mẫu thân Nhất là người hắn để tâm nhất nhưng hắn không có nhớ về nàng, cũng đúng thôi khi đó hắn vừa mới sinh... và cũng nghe nói là nàng đã chết khiến hắn buồn không thôi.

Điều đáng sợ hơn nữa là chỉ 4 tháng sau nhị công tử ra đời, chính là đệ đệ hắn Huỳnh Vô, điều đáng nói ở đây là Huỳnh Vô thừa hưởng hai loại linh căn của Hạo là băng và lôi linh căn.

Lôi linh căn là một thuộc lính hiếm có ở đại lục này hầu hết là 1000 người thì chỉ có 1 người có lôi linh căn, linh căn giúp cho người thực hiện sử dụng được Vũ Kỹ của từng loại đó có sức hủy diệt mạnh, sức công phá cao. Trong cùng cấp thì thuộc tính lôi luôn chiến ưu thế hơn những thuộc tính khác, đó là lí do Huỳnh Hạo ngồi vững ghế gia chủ Huỳnh gia.

Sự hiện diện của Huỳnh Vô càng khiến Nhất nhận thêm tủi nhục, cay đắng,... khi tộc nhân Huỳnh gia còn không thèm xem hắn là đại công tử.

Hằng ngày hắn phải làm việc bẩn thiểu và mệt nhọc hơn cả nô bọc chỉ để kiếm miếng cơm...

Mọi chuyện tưởng chừng có vậy sẽ kết nhúc nhưng không vào năm 12 tuổi Huỳnh Vô tu luyện một môn đồng thuật kiến hai con mắt hắn mù lòa, với một bát cấp thế lực thì kiếm hai con mắt khác thì không khó, nhưng chúng trưởng lão sợ xảy ra vấn đề nên quyết định chọn Nhất cùng Huyết thống.

Và điều gì đến cũng phải đến, chính Huỳnh Hạo một tay móc hai mắt của nhi tử hắn để thay thế cho Huỳnh Vô, mặc cho sự thù hận của Nhất hắn vẫn một mặt không cảm xúc, hầu như giữa một phế vật và một thằng con thiên tài thì hắn không cần phải suy nghĩ.

Mù lòa khiến hắn như bị tước mất quyền sống như một con người, khiến hắn còn thua cả nô bọc, hằng ngày bị tộc nhân Huỳnh gia đánh đập chỉ biết chịu đựng và cố gắng để không phải chết, chúng lấy thân thể hắn luyện Vũ Kỹ, khi hắn thoi thóp thì đừng lại...

Cứ tiếp tục như vậy suốt 4 năm, nhận cơn đau từ thể sác đến tận linh hồn, số phận bi thảm của hắn đã khép lại ở độ tuổi "16"...

" So với ngươi thì ta hạnh phúc, may mắn chán, haha".

Hắn cảm thán, mặc dù kiếp trước không khắc là bao nhưng bản thần mình có những thứ mà cổ thân thể này có mơ ước cũng không thể có được.

Huỳnh Duy Nhất âm thầm thề phải cố gắng sống tiếp, hắn đã được bạn phát cho trùng sinh thì hắn sẽ không đầu hàng số phận, thà sống tiếp cũng không nhục nhã chết.

" Bây giờ cần làm là phải thoát khỏi tình cảnh bấy giờ", nói xong hắn cố nghĩ giải pháp...

" Keng, thức tỉnh hoàn thành, Hệ Thống bắt đầu kích hoạt"

"Thời gian nhận chủ: 10 9 8...4...1..."

Một âm thanh lạ lẫm kèm với đó là có phần máy móc vang lên trong đầu Nhất, nhất thời hắn như ngừng thở, gương mặt cứng đờ trong thoáng chốc trở nên đỏ ửng vì niềm mua đến quá mức đột ngột khiến hắn như điên dại.

.....

Bạn đang đọc Đường Đến Hạng Nhất sáng tác bởi KhanhDuy20
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhDuy20
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.