Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 2)

Phiên bản Dịch · 2280 chữ

“Cô nhìn ra gì?”

“Bốn tầng mỡ có cơ cấu tựa như bánh kem của nạn nhân bị xẻo ra, anh ta bị giải phẫu; không có dấu vết chống cự, chứng minh hung thủ giải phẫu nạn nhân sau khi nạn nhân đã chết; không có dấu hiệu do dự hay hoảng loạn trên miệng vết thương, mỗi vết thương đều dứt khoát và có trình tự, suy ra hung thủ hẳn có kiến thức về y học; thận của nạn nhân bị lấy đi rồi, cũng không bất ngờ gì, Jack Đồ Tể cũng lấy thận của nạn nhân đi. Nhắc mới nhớ, anh có biết trong truyện cổ tích <>, hoàng hậu muốn lấy phổi và gan của công chúa Bạch Tuyết không?” Irene không chờ có người ta đáp lời, cô ngẩng đầu lên thấy cả đám cảnh sát Scotland Yard đều có vẻ mặt ‘=_=’.

Irene mở to mắt: “Mọi người không biết sao?”

Lấy Lestrade cầm đầu nhóm cảnh sát: “...” Đây không phải là trọng điểm, được chứ?

“Tôi sẽ không lưu giữ loại kiến thức râu ria đó, cho dù trước kia tôi có biết thì nó cũng đã bị tôi cắt bỏ mất rồi.” Sherlock nói xong cũng chớp mắt, đứng lên.

Thanh tra Lestrade gian nan giữ bình tĩnh, hỏi: “Sherlock, đã qua hai phút, cậu phát hiện được gì?”

“Nạn nhân khoảng 27 tuổi, công nhân lao động chân tay, có thể đoán được qua vết chai trong lòng bàn tay cùng với làn da thô ráp của anh ta. Từng có một cô bạn gái, nhưng mới chia tay cách đây không lâu, hiển nhiên mấy người bạn của anh ta kéo anh ta tới quán bar giải sầu, tranh thủ tìm một cô gái xinh đẹp chơi trò tình một đêm. Trên thực tế, anh ta đã thành công, thành công gặp được một cô gái, bọn họ gấp đến nổi không thèm đi tìm một cái xe ô tô chạy đến khách sạn, dẫn tới chuyện xảy ra trong cái hẻm nhỏ này. Sau đó, điều mà nạn nhân của chúng ta không nghĩ tới là, tình một đêm chả thấy đâu, còn ném mạng mình đi. À quên, ngoài ra còn ném cả thận nữa.” Sherlock chém đinh chặt sắt nói xong, cả người tỏa ra khí thế tự tin ngạo nghễ.

“Vì Chúa ⸺”

Thanh tra Lestrade vẫn còn nghi ngờ muốn hỏi, nhưng chưa kịp hỏi thì đã có một giọng nói khác nhanh chóng xen vào, “Hung thủ là phụ nữ, này không khó đoán. Tôi tìm hiểu được từ cảnh sát Donovan, ba nạn nhân trước cũng đều tham gia hoạt động quần thể, tụ tập uống rượu trong quán bar sau đó kiếm gái đẹp, trong đó có một người đang mở tiệc độc thân, vậy tạm thời giả thiết bọn họ đều là trai thẳng, ừm, điểm này rất quan trọng.” Cô phân tích xong còn nghiêm túc gật đầu, làm một đám người chung quanh hiện loạt sọc đen trên đầu, đồng thời cũng thấu hiểu, nên biết nơi này là đất nước của hủ, Vương quốc Anh tôi hủ tôi kiêu ngạo! “Chuyện khiến một trai thẳng rời khỏi bạn bè cũng chỉ có phụ nữ.”

Sherlock khen ngợi từ đáy lòng: “Vì Chúa, cuối cùng xung quanh tôi cũng chịu xuất hiện một người dùng não để suy nghĩ vấn đề!”

Irene quay đầu lại nhìn người đàn ông tóc quăn như lông dê kia, hỏi thử: “Tôi muốn biết, anh là đang khen ngợi tôi hả?”

“Đương nhiên!” Sherlock kiêu căng gật đầu.

“Vậy thì anh đúng là có kỹ năng khen người đặc biệt.” Irene cũng đáp lễ khen lại.

Tiểu đội Scotland Yard vây xem bọn họ có qua có lại: “....”

Anderson luôn nhanh mồm nhanh miệng ăn nói cổ quái: “Đội trưởng, tôi cảm thấy đầu gối của chúng ta đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi, đau lòng cho cái đầu gối quá đi.”

Cảnh sát Donovan vừa bị Irene điểm danh, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cái đầu gối bị Sherlock đề cập tới, đột nhiên rất muốn lẳng lặng.

Mà các đội viên khác đều im lặng gật đầu.

Lestrade tự dưng mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác, ông hít sâu một hơi, gian nan giữ bình tĩnh: “Được rồi, hung thủ là nữ, nhưng chẳng lẽ hai người muốn tôi viết vào báo cáo kết án rằng: Chúng tôi căn cứ theo suy đoán logic và phi logic của ‘người dân tốt bụng’, nhờ đó tìm được một manh mối mang tính mấu chốt như thế sao? Đúng, Sherlock, tôi đang chỉ cậu đấy, nơi này là Scotland Yard, chúng tôi không phải ‘bà cốt’.”

⸺ Thanh tra Lestrade cầm đầu tiểu đội Scotland Yard, quen biết thám tử cố vấn kỹ năng trào phúng level max Sherlock Holmes đã lâu, cho nên không đến nỗi lúc nào cũng ở trong trạng thái bị động ngồi chờ bị khinh thường. Phải nói, đây đúng thật... Đáng ăn mừng.

Tuy nhiên, đạo cao một thước, ma cao một trượng, Sherlock hỏi ngược lại một cách đương nhiên: “Đó không phải luôn là chuyên ngành của các anh hay sao?” Đây không phải là lần đầu tiên thám tử cố vấn hợp tác với tiểu đội do Lestrade lãnh đạo, bọn họ đã ‘hợp tác’ nhiều năm rồi.

Lestrade: “...” Cậu ta nói rất có lý, tôi thế mà không cãi lại được.

Lúc này, di động của Sherlock reo lên báo có tin nhắn, hắn móc điện thoại ra xem: “Good (Tốt), Molly đã chuẩn bị cho tôi thi thể của ba nạn nhân trước rồi, tôi có một ý tưởng, tôi phải qua đó nghiệm chứng.”

Lestrade nghiến răng phun ra một câu: “Tôi có thể hỏi ⸺” Ông còn chưa hỏi xong, thám tử cố vấn đã vội vã rời đi, áo khoác trên người trước sau quay cuồng thành một độ cong rất khí thế.

Lestrade hít vào thở ra vài lần, cuối cùng vẫn nhịn không được, quay người lại mắng một câu “Sherlock, cái đồ phá hoại”, sau đó vừa xoay đầu qua đã đối diện với một đôi mắt trắng đen rõ ràng, Lestrade: “...” Bị đôi mắt như vậy soi mói, bác cảnh sát tốt tính tự dưng cảm thấy xấu hổ cực kỳ, “Cô ⸺”

“Ừm, tôi muốn nói, có lẽ tôi đã thấy được kẻ tình nghi, nếu ông cần, tôi có thể vẽ cho anh một bức phác họa chân dung kẻ đó.” Cô gái châu Á trẻ tuổi mỉm cười thuần khiết, thấy ông thanh tra không phản ứng, cô dường như nghĩ tới chuyện nào đó, yên lặng bổ sung thêm: “Đây là cách người dân có lòng tốt cung cấp manh mối phá án vừa hợp pháp lại hợp lý phải không?”

Lestrade: “... Ừ.” Lòng hơi mệt.

...

Như một con ngựa chiến hăng hái, từ hiện trường vụ án, Sherlock không ngừng nghỉ phút nào chạy tới bệnh viên Bartholomew, sau khi kiểm tra suy nghĩ của mình xong, hắn hiếm khi gọi điện thoại báo cho Lestrade, thanh tra vừa mới ấn nút nghe thì đã bị ‘pháo ngữ’ của Sherlock ập vào mặt: “Ôi Thượng Đế, lúc này đây, Scotland Yard lại lần nữa chứng minh sự tồn tại của các anh là để kéo IQ của cả London xuống. Chẳng lẽ các anh không chú ý tới con dấu in trên mu bàn tay của ba nạn nhân trước sao? Đương nhiên, các anh không để ý tới, đó là dấu hiệu để được vào cửa của một quán bar, chẳng qua con dấu trên mu bàn tay của nạn nhân là dấu hiệu tồn tại cách đây 5 năm, trước khi quán bar đó đổi tên. Hung thủ của chúng ta đã dựa vào con dấu này, tìm tới nạn nhân, hiển nhiên đã chứng minh 5 năm trước, quán bar này có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ.”

Lestrade cuối cùng cũng chờ được Sherlock dừng lại thở dốc, ông nhanh chân thông báo: “Sherlock, chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi.”

Sherlock: “...”

“Đúng vậy, cậu không nghe lầm đâu, chúng tôi bắt được cô ta rồi!” Thanh tra Lestrade tự động coi sự trầm mặc của Sherlock thành bị khiếp sợ, tự dưng sảng khoái như ‘nông nô nổi dậy hát ca’, cảm giác này thúc đẩy ông tiếp tục kể, “Chris Thomas, cô ta đang bị thẩm vấn, xem ra sắp nhận tội rồi.”

Sherlock: “...”

Lestrade: “...”

Lestrade nhận thua như ngày thường, ông ăn ngay nói thật: “Là nhờ Lâm Ngải, ôi cái tên này thật sự quá khó đọc, là Irene, cô ấy thấy được bộ dạng kẻ tình nghi, chúng tôi căn cứ theo bức họa cô ấy vẽ, tìm được kẻ đó.”

Lúc này, đáp lại thanh tra không còn là sự trầm mặc của Sherlock nữa, mà là “Tút tút ⸺”. Hiển nhiên, Sherlock đã kết thúc cuộc gọi.

Lestrade: “... Gặp lại sau.”

...

Irene vừa mới đi ra Scotland Yard, thì đã có một chiếc xe taxi cố tình chạy chậm đến ven đường, dừng lại cạnh cô.

“Có thể đi uống cafe với tôi không, cô Ngải?” Vị khách trên xe bước xuống, đứng cạnh xe, tươi cười hồn nhiên với Irene, ừm, nụ cười này khiến hắn trông có vẻ dễ ở chung, đồng thời còn hơi đẹp trai, hơn nữa trong đôi mắt xinh đẹp vô song của hắn lấp lánh chờ mong, làm người ta, đặc biệt là các cô gái đều không đành lòng từ chối.

Nói đi cũng phải nói lại, hiện tại hành vi của thám tử cố vấn giống như đang mời một cô gái đi hẹn hò lãng mạn, cho dù xe hắn ngồi là xe taxi.

Cô gái được hắn mời cũng vui mừng, còn kèm theo nụ cười xán lạn không giả dối: “Có thể trực tiếp đi ăn tối có được không? Tôi đang đói.”

Trên mặt ngài thám tử hiếm khi không nháy mắt thu hồi nụ cười kiểu Sherlock: “Đương nhiên.”

Bọn họ tới một nhà hàng trên phố Northumberland, vừa mới bước vào nhà hàng, hơi ấm từ máy sưởi đánh úp vào người. Sherlock rất lịch sự kéo ghế ra cho Irene, sau đó mới cởi áo khoác trên người xuống, lộ ra một suit vừa người ở bên trong, cái áo sơ-mi màu tím dán sát lên ngực và bụng của hắn, mơ hồ lấp ló dấu vết cơ bắp trên người. Hiển nhiên, thám tử cố vấn thuộc loại hình mặc áo thì gầy, cởi ra lại có thịt.

Vì nhà hàng rất ấm nên Irene cũng thuận tay cởi áo khoác màu đỏ bên ngoài xuống, bên trong cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, cặp chân thon dài được bao bởi quần jean cũ màu xanh nước biển, sự kếp hợp đơn giản này càng tôn lên tính cách hào phóng sảng khoái của cô.

Sherlock lại lần nữa quét cô một vòng, mày gần như sắp dính lại với nhau, đúng lúc này, ông chủ nhà hàng đi tới, cười ha ha, đặt một cây nến tạo không khí lãng mạn, mờ ám nhìn thoáng qua Irene, rồi bắt tay với Sherlock: “Thảo nào Sherlock gọi điện thoại dặn tôi đóng cửa trễ một chút, thì ra là hẹn hò nha.”

Ông chủ rất nhiệt tình tốt bụng giúp đỡ cho Sherlock, quay đầu qua kể với Irene: “Chính anh chàng này đã tẩy sạch hiềm nghi giết người cho tôi đó.”

“Đây là Angelo, hai năm trước tôi đã chứng minh cho Lestrade, trong lúc phát sinh ba vụ giết người cực kỳ tàn bạo, Angelo đang ăn trộm ở một thành phố khác.” Sherlock tóm tắt lại, Irene suy nghĩ rồi nói: “Đây đúng thật là chứng cứ hữu hiệu nhất từ thời gian đến địa điểm để chứng minh ông ấy không có ở hiện trường.”

Angelo vừa nhìn đã thấy có chỗ quái, còn không ngừng cố gắng nói tốt cho Sherlock: “Ít nhiều nhờ Sherlock, nếu không tôi đã phải đi tù rồi.”

“Trên thực tế, sau đó anh vẫn phải đi tù.” Hiển nhiên Sherlock không hiểu lòng tốt của Angelo, mà tất nhiên ông cũng đã quen, sau khi đưa thực đơn cho họ chọn món, ông không làm bóng đèn nữa, nhanh chóng rời đi.

Chờ Angelo vừa đi, nụ cười giả cứng ngắc trên mặt Sherlock rơi xuống màn, hắn đặt đôi tay thành hình thám, nhìn chằm chằm vào Irene đang cúi đầu xem thực đơn, đột nhiên thay đổi sang kiểu lịch sự mà nóng bỏng, “Tôi cho rằng chúng ta cần chính thức làm quen với nhau một chút, Sherlock Holmes.” Hắn nói xong còn vươn tay ra.

“Lâm Ngải.” Irene lần thứ hai báo ra tên của mình, bắt tay với ngài thám tử.

Ở xa xa, bầu không khí đấy trông rất tốt đẹp, ông lão Angelo mang theo tâm trạng an ủi, nghĩ thầm: Trai tân lớn tuổi Sherlock Holmes cuối cùng đã có hy vọng phá thân rồi, tuyệt đối Thượng Đế phù hộ.

Không nghĩ tới, ngay sau đó, không khí tốt đẹp đấy đột nhiên biến đổi ⸺

Sherlock hùng hổ dọa người hỏi: “Vậy cô Ngải có thể tốt bụng nói cho tôi biết, cô làm thế nào nhập cảnh trái phép được không?”

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.