Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NPC trong thôn 2

Phiên bản Dịch · 1911 chữ

Cư dân của gia đình thứ nhất rõ ràng có chỉ số trí tuệ rất thấp và kỹ năng trồng trọt cũng không có nhiều ích lợi. Sau khi hỏi họ một vài câu hỏi và không đạt được nhiều thông tin hữu ích thì Trương Minh quyết định từ bỏ.

Cậu tập trung nghiên cứu vào đôi vợ chồng NPC còn lại, người chồng có tên là A Bảo và người vợ gọi là A Bội, cậu cảm thấy trí thông minh của họ khá khác biệt nên cậu quyết định tìm hiểu sâu hơn về họ. A Bảo khá lạnh lùng và không thèm ngó ngàng đến cậu. Tuy nhiên, bởi vì cậu đã trở thành "Vệ Binh làng" và đã giết được nhiều quái vật để bảo vệ ngôi làng nên cậu đã đạt được sự thừa nhận từ phần lớn cư dân quanh đây. Vì vậy, cậu dễ dàng dò hỏi A Bội để tìm hiểu thêm thông tin về chồng cô ta.

Theo như lời kể của A Bội thì a Bảo thực sự là một thợ săn chuyên nghiệp. Bởi vì vùng này có rất nhiều loài thú hoang dã rất phù hợp với công việc thợ săn cho nên gia đình hai người mới không rời khỏi đây như những người khác. Tuy nhiên, vài ngày trước, trong khi săn bắn thì A Bảo đã gặp phải Lang Vương và bị nó đuổi giết, trong lúc cực kỳ hoảng loạn thì anh ấy đã đánh mất tất cả vũ khí, đặc biệt là cây cung của mình trên cánh đồng. Thêm nữa, vì trong làng không có thợ rèn nên A Bảo không thể tạo ra vũ khí mới được, nó đồng nghĩa với việc anh ta se không thể tiếp tục ra ngoài đi săn được mà chỉ có thể chờ đợi cho đến khi thương nhân mang theo vũ khí mới quay trở lại làng. (Thương nhân ở làng này cứ sau 20 ngày ở trong làng sẽ di chuyển tới nơi khác để nhập hàng và sẽ trở lại đây sau 10 ngày thời gian cùng với hàng mới).

Cậu cảm thấy vợ của A Bảo khá dễ nói chuyện nên cậu đã mang những mảnh da thú gần đây mình săn được ra và hỏi xem cô ấy có thể giúp cậu chế tạo một số đồ vật hay không, và tất nhiên cậu nói rằng sẽ trả tiền công cho cô. A Bội cực kỳ vui sướng vì đã lâu rồi không có ai đến nhờ nàng may quần áo nữa, cô nàng lập tức tìm một cây kim, mài sắc nó sau đó bắt tay vào việc.

Tuy nhiên, phải nói thật là tay nghề của cô ấy thực sự không tốt, vì vậy mà cậu đã phải trả giá bằng vài chục tấm da thú có giá trị hơn 100 đồng xu. (Trên thực tế, nguyên liệu da thú trước khi "May vá" phải qua một công đoạn nữa là thuộc da và công đoạn này phải do thợ thuộc da thực hiện).

Sau khi tiêu tốn rất nhiều nguyên vật liệu thì cuối cùng, A Bội cũng đã làm ra được một bộ giáp da bao gồm: Áo giáp da bò phòng thủ +2, quần giáp da bò phòng thủ +1, giáp tay da bò (2 cái) phòng thủ +1, mũ giáp da cáo phòng thủ +1 và giày da chó sói phòng thủ +1.

Trương Minh mặc bộ giáp này lên người, tuy sức phòng ngự đã được cải thiện hơn nhưng khả năng tấn công và di chuyển của cậu cũng sẽ giảm đi rõ rệt. Cậu nhận ra rằng, nếu muốn có được trang bị tốt hơn thì cần tìm đến thợ may cao cấp cùng với sử dụng nguyên liệu càng cao cấp hơn.

Ở ngoài mặt, cậu tỏ ra rất hài lòng và khen ngợi kỹ năng của A Bội và sau đó trả cho cô 200 đồng xu tiền công. Điều bất ngờ là A Bội vẫn thản nhiện nhận tiền một cách nhẹ nhàng thoải mái, có lẽ cô ấy không được thông minh cho lắm và cũng không nghĩ ngợi tới việc đã làm hỏng của cậu không ít tấm da thú rồi.

Trương Minh thử đề nghị A Bội dạy cho mình kĩ năng và không ngờ là cô nàng thực sự đồng ý. Có lẽ cô ấy không hiểu được rằng vì quyết định này mà bản thân sẽ mất đi một khách hàng quan trọng trong tương lai!

Và cuối cùng, cậu đã học được kỹ năng đầu tiên thuộc về mình: "May vá – sơ cấp".

Trương Minh không thể chờ đợi thêm nữa mà bắt tay vào thử nghiệm luôn bằng mấy tấm da còn sót lại. Tuy nhiên, thật đáng thất vọng là tất cả đều thất bại, thành quả vớt vát được là điểm kinh nghiệm kỹ năng của cậu đã tăng thêm 2%.

Dường như để rèn luyện các kỹ năng sống thì không chỉ cần có trí tuệ, sức sáng tạo cao mà còn phải tập luyện rất vất vả thì mới có thể đạt được thành tựu nhất định. Ngoài ra, việc tiêu tốn nguyên liệu cũng là một điều không thể tránh khỏi. Trương Minh không biết liệu số nguyên liệu mình đã hoang phí có đủ để mua các trang bị cao cấp hơn hay chưa nữa? Vì thế, cậu quyết định tạm thời gác chuyện tăng cấp kỹ năng sống sang một bên.

Thời gian sau đó, trong những lần trò chuyện với A Bảo, cậu liên tục đề cập đến những từ khóa như "kỹ năng săn bắn", "vũ khí", "cung tên", "Lang Vương", và cuối cùng thì A Bảo đã để lộ ra một tin tức quan trọng, đó là anh ấy rất muốn tìm lại vũ khí đã đánh mất!

Ngay lập tức, cậu đề nghị rằng sẽ giúp anh ấy tìm lại vũ khí của mình và sau nhiều lần mời mọc thì cuối cùng A Bảo đã đồng ý với lời đề nghị của cậu một khá miễn cưỡng.

Sau nửa tiếng chế tác, Trương Minh đã hoàn thành một chiếc cung gỗ cho A Bảo. Bởi vì không có kỹ năng thợ mộc cho nên chiếc cung gỗ vẫn chỉ có chỉ số tấn công +1. Về mũi tên thì anh chàng này vẫn còn dư khá nhiều nên không cần quá lo lắng. Tiếp đó, cậu cũng cho mượn luôn thanh kiếm cũ của mình và hai người cùng nhau lên đường.

………

Sau hơn ba tiếng đồng hồ đi bộ, họ đã đến một khu vực đồng cỏ. Từ xa, không thấy bất kỳ con quái vật nào trên khu vực nhỏ này, điều đó là một hiện tượng kỳ lạ, bởi vì trong đồng cỏ hoang dã, không có nơi nào hoàn toàn trống rỗng như vậy. Theo lý thuyết, khu vực xuất hiện Sói Vương phải có cả bầy sói mới đúng.

Nhưng ký ức của NPC đã không làm cậu thất vọng, A Bảo đã nhanh chóng tìm thấy vị trí thứ vũ khí đã đánh mất. Từ phía xa, Trương Minh nhìn thấy một cây cung sắt và một cây giáo bằng đồng, cả hai đều khá chất lượng!

Khi bọn họ vui sướng vì hành động lần này diễn ra một cách suôn sẻ thì bỗng nhiên, một cơn gió hôi thối ập qua và một con sói màu bạc khổng lồ xuất hiện, đó chính là Lang Vương!

..........

“Trực Giác” cảnh báo cho cậu rằng có một con quái vật hơn cậu ít nhất 10 cấp độ đã xuất hiện, điều đó chứng tỏ con chó sói này ít nhất cũng phải là cấp độ 20! Với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, A Bảo hốt hoảng định bỏ chạy nhưng bị cậu lớn tiếng giữ lại và bảo anh ta cố gắng vừa bắn tên vừa chạy đi để lấy lại vũ khí, còn bản thân thì dũng cảm lao lên chiến đấu với con sói to lớn.

Thanh kiếm sắt đâm vào thân sói nhưng không gây ra được bất kỳ một điểm sát thương nào! Trương Minh hiểu rằng mình không có hy vọng chiến thắng nữa mà chỉ có thể giúp đỡ A Bảo kiềm chế nó. Chỉ cần A Bảo lấy lại được vũ khí của mình thì cậu mất đi một chút kinh nghiệm cũng chẳng có gì to tát. Dù cho nhân vật của cậu đã vượt qua giai đoạn bảo vệ dành cho người chơi mới nhưng chết đi cũng chỉ là mất một cấp mà thôi, vì lever còn thấp nên không khó để cầy lại.

Vì tốc độ của Lang Vương quá cao, cho dù cho cậu đã sử dụng kỹ năng chiến đấu cao nhất của mình nhưng vẫn rất khó để đánh trúng nó, thậm chí cậu còn bị nó cào cho vài lần. Mặc dù khả năng phòng thủ của cậu đã được nâng cao đáng kể nhưng mỗi lần như thế vẫn khiến máu của cậu giảm xuống thấy đáy. Lang Vương quả thực quá mạnh mẽ.

Không còn cách nào khác, Trương Minh thu gọn thanh kiếm lại và tìm kiếm thời cơ. Trong một khắc, cậu bất ngờ nhảy lên lưng con sói lớn và với tay ôm thật chặt lấy cổ của nó. Lang Vương không ngừng lạng lách, xoay người nhằm đánh rơi kẻ đang bám trên lưng ra ngoài nhưng cậu vẫn ôm sát không buông. Đó là kinh nghiệm của một game thủ đầy lão luyện, bất kể nó xoay qua xoay lại như thế nào thì cậu vẫn ở trên lưng của nó, tuy nhiên mỗi lần va đập lại khiến cậu mất 10 HP.

A Bảo đã nhặt lại được vũ khí của mình, cậu ta dũng cảm nắm chặt cung sắt và bắn một vài mũi tên khiến con sói mất 3 HP, nó thực sự chẳng đáng là bao khi so sánh với khả năng hồi phục của Lang Vương. Lúc này, Trương Minh đã hết sach thuốc hồi máu và cậu biết mình không thể sống sót. Nhưng A Bảo thì khác, bởi vì NPC trong trò chơi không thể hồi sinh, điều đó có nghĩa chết sẽ là chết luôn!

“Nếu A Bảo chết thì A Bối sẽ ra sao?” -Trong đầu Trương Minh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ, cậu cố gắng lắc đầu và tự trách mình như một kẻ ngốc.

NPC có chết đi thì có liên quan gì đến cậu cơ chứ? Cậu cũng đâu cần phải xem họ như những con người sống thực sự? Thôi nghĩ ngợi lung tung, Trương Minh ngẩng đầu la lớn cho để A Bảo kịp thời chạy thoát khỏi đây.

Ánh mắt của A Bảo lóe lên một chút xúc động nhưng anh ấy biết rõ rằng mình không thể thể cứu được chàng trai trước mắt. Sau một hồi do dự, A Bảo quay đầu quyết định chạy trốn.

Nhìn thấy tốc độ của A Bảo cũng không chậm hơn nhiều so vowis tốc độ của Lang Vương nên cậu thấy yên tâm và tiếp tục giữ chặt cổ con sói lớn cho tới khi bóng hình người đàn ông cầm cung khuất bóng xa xa khỏi tầm mắt.

……….

Bạn đang đọc Dũng Sĩ Trở Về (Bản Dịch) của Shiou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemxoi01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.