Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ấn

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

- Nhà vệ sinh ở đâu? – Trương Tiểu Mạt hỏi.

Nhan Tuấn Trạch chỉ chỉ vào căn phòng đối diện phòng ngủ.

Trương Tiểu Mạt thu dọn túi du lịch, sau đó ra khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh, mở đèn lên, đóng cửa lại.

Nhan Tuấn Trạch đột nhiên giật mình, lúc này hắn mới nhớ ra “còi báo nguy” Khả Nhi vừa trốn vào đó, lúc này, tim hắn đã vọt lên tới cổ họng.

Cô gái này tuy nhìn có vẻ vô hại, nhưng đậu xanh rau má, nói gì đi nữa người ta cũng là tam tinh Trừ Linh nhân đấy, nếu như đụng mặt, đảm bảo Khả Nhi lành ít dữ nhiều.

Nghĩ đến đó, Nhan Tuấn Trạch lập tức chạy ra ngoài, đến trước cửa nhà vệ sinh.

Hiện tại, hắn chỉ hận bản thân vừa rồi không thiết đặt vòng lặp, nếu không, hắn đã lập tức trở về, chạy đi thông tri cho Khả Nhi rồi.

Nghe ngóng một hồi, dường như không có bất kỳ âm thanh khác thường nào cả, bất chợt, cửa nhà vệ sinh mở ra.

Trương Tiểu Mạt mặt đối mặt cùng Nhan Tuấn Trạch.

Hai người đều không lên tiếng.

Lúc này đây, thông qua ánh mắt bình tĩnh của Trương Tiểu Mạt, Nhan Tuấn Trạch đoán rất có thể Khả Nhi không có bên trong.

Xem ra khả năng “nghe hơi bỏ chạy” của tiểu nha đầu có tiến triển, đối với hắn cũng là tin tốt.

Ngày sau Trương Tiểu Mạt đi khỏi, Tăng Thân Bà muốn ra tay bất ngờ với hắn cũng nên hỏi xem hai cái chân nhỏ bé của Khả Nhi có vui hay không.

Trước khi đi ngủ, Nhan Tuấn Trạch vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa vặn nghe được Trương Tiểu Mạt nhỏ giọng nói chuyện cùng Lý Mạn trên hành lang.

- Dì à, ngày thường Nhan Tuấn Trạch nhà dì biểu hiện thế nào? – Cái này là Trương Tiểu Mạt hỏi.

- Con của tôi rất nghe lời, học tập tốt, thói quen sinh hoạt cũng tốt. Mỗi ngày đúng giờ lên lớp, đúng giờ hoàn thành bài tập cùng ôn tập, gần đây điểm thi cũng cao hơn không ítso với trước, không cần chúng tôi đốc thúc… - Đối với con mình, Lý Mạn khen không dứt miệng.

Nếu không phải Trương Tiểu Mạt cắt ngang, e là bà còn có thể nói thêm được nửa giờ.

- Cậu ta có yêu sớm không? Hoặc là thầm mến bạn nữ nào? – Trương Tiểu Mạt hỏi.

Lý Mạn hơi khựng lại một chút, lắc đầu.

- Vậy cậu ta có thường hay đi toilet không? Đặc biệt là nhà… Nhà vệ sinh nữ.

Đang rửa mặt, Nhan Tuấn Trạch đờ ra.

Hắn đoán Trương Tiểu Mạt nói chuyện với mẹ mình cả buổi, nói tới nói lui, nhưng mấu chốt chính là những lời này.

Vừa nãy hắn sợ Khả Nhi gặp chuyện không may, cho nên dán tai vào cửa nhà vệ sinh nghe thử… Chẳng lẽ là như vậy?

Gần nửa buổi vẫn không nghe Lý Mạn nói gì, hắn là cũng không biết nên trả lời thế nào.

Vờ như không nghe gì cả, sau khi rửa mặt, đi vệ sinh xong, Nhan Tuấn Trạch quay về phòng ngủ lấy chăn nệm của mình.

Lúc này, Trương Tiểu Mạt đã thay một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt có in hình gấu nhỏ đáng yêu, đang ngồi ngay ngắn trên giường sắp xếp đồ đạc của mình.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn có cảm giác cô không hề giống với Trừ Linh nhân.

Nhan Tuấn Trạch cầm lấy tấm đệm mà mẹ chuẩn bị cho mình, đang định đi ra ngoài thì chợt nghe Trương Tiểu Mạt nói:

- Đêm nay chỉ là ngoại lệ, ngày mai sau khi dọn đến nhà trọ, trong vòng bảy ngày, cậu phải ngủ cùng một phòng với tôi.

Vừa nói, cô vừa mở túi du lịch của mình ra, lấy ra quần áo đã được sắp xếp ngay ngắn, sau đó là… Một con dao ngắn dài khoảng một phần ba mét, mũi dao lóe lên tia sáng trắng.

Nhan Tuấn Trạch có hơi kinh ngạc, nói:

- Sao vậy? Không ngủ cùng cô, cô định động thủ với tôi à?

Trương Tiểu Mạt mỉm cười:

- Đây là vũ khí của tam tinh Trừ Linh nhân, bảo cậu ngủ cùng phòng với tôi là để tôi có thể 24/24 bảo hộ cậu.

Lúc này, Nhan Tuấn Trạch mới phát hiện chuôi dao có khảm một thứ vô cùng quen mắt, nhìn kỹ, hắn kinh ngạc chỉ vào con dao kia:

- Cô… Đó là tàng khấu!

Trương Tiểu Mạt gật đầu:

- Nhị tinh trở xuống không cách nào phóng thích hoàn toàn uy lực của tàng khấu, chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất chính là ném. Thật ra, tàng khấu khảm vào vũ khí mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất, chỉ là thể chất linh dị chưa đủ tiêu chuẩn, không cách nào khống chế được từ đao (1), đặc biệt là từ đao có khảm tàng khấu.

(1) Từ đao: đao từ trường.

- Thì ra là thế! – Nhan Tuấn Trạch như ngộ ra. – Trừ Linh nhân các người cũng có thể chất linh dị?

- Ừm! Phải có đủ thể chất linh dị! – Trương Tiểu Mạt đặt từ đao dưới gối, dùng gối đắp kín. – Nhưng chỉ từ tam tinh Trừ Linh nhân trở lên mới có thể thông linh, tục xưng là nhìn thấy quỷ.

Nhan Tuấn Trạch nói:

- Nói cách khác, môn kỹ thuật “thông linh” này, nhất tinh như Hoàng Sâm căn bản không làm được.

Trương Tiểu Mạt gật đầu:

- Đúng, ví dụ như tiểu quỷ vừa rồi tôi gặp được trong nhà vệ sinh, nếu như nó muốn, dù có đứng trước mặt Hoàng Sâm, anh ta cũng không thấy.

- Cái gì? – Nhan Tuấn Trạch giật mình, hắn thật không nghĩ là Khả Nhi bị Trương Tiểu Mạt nhìn thấy.

Không dám biểu lộ quá rõ ràng, hắn cố ý ho khan vài cái, giả vờ trấn định:

- Trong nhà vệ sinh… Có quỷ à? Vậy cô… Đã làm gì… Tiểu quỷ kia?

Trương Tiểu Mạt thần bí cười:

- Tiểu gia hỏa không có quá nhiều oán khí, đối với gia đình cậu cũng không có ác ý, cho nên tôi đã đem… nó…

Nói đến đây, cô cố ý thả chậm tốc độ, sau đó đột nhiên hô lên:

- Sao con ngươi của cậu lại to ra vậy?

- Không có! – Nhan Tuấn Trạch cố nặn một nụ cười, nhưng hắn biết bản thân rất khó không quan tâm đến Khả Nhi.

Hơn nữa, nhìn ta được tâm tư của Trương Tiểu Mạt vô cùng tinh tế, chắc chắn hắn đã để lộ dấu vết trước mặt cô.

- Tôi phong ấn nó trong buồng vệ sinh! – Trương Tiểu Mạt nói.

- Không giết! – Nhan Tuấn Trạch nhẹ thở ra.

- Nhưng tối đa nửa giờ, nó sẽ hoàn toàn tiêu tán. – Trương Tiểu Mạt lại nói.

Từ lúc Trương Tiểu Mạt ra khỏi nhà vệ sinh, đến lúc hắn đi vào, rửa mặt, vệ sinh các thứ, sau đó trở về phòng ngủ nói chuyện… Nhan Tuấn Trạch căn bản không tính được thời gian cụ thể, nhưng cũng có khi đã qua nửa giờ.

Lúc này đây, hắn không cách nào trấn định nổi nữa, buông tấm đệm trong tay xuống, hỏi:

- Phong ấn ở đâu?

- Tủ đựng đồ ngay dưới bồn rửa mặt!

- Giải cách nào?

- Chỉ là phong ấn trong không gian tủ, ôm tiểu quỷ ra là được.

Nhan Tuấn Trạch lao ra phòng ngủ, chạy vào phòng vệ sinh, mở đèn, lập tức vọt tới bồn rửa mặt.

Phía dưới bồn rửa mặt là một cái tủ nhỏ hai cửa, bên trong ngày thường để bột giặt, khăn mặt cùng mấy thứ linh tinh khác.

Ngồi xổm xuống, vừa mở cửa ra, liền thấy Khả Nhi tứ chi vặn vẹo chẳng khác nào một con búp bê bị nhét trong tủ, cả khuôn mặt bị tứ chi che khuất.

Trong ngăn tủ mơ hồ có một gợn sóng màu tím nhạt.

Nhan Tuấn Trạch lập tức thò tay vào, ôm lấy Khả Nhi, cũng không để ý quá nhiều, mạnh tay lôi tiểu nha đầu này ra.

Khả Nhi vô thức kêu lên vài tiếng, dường như rất tức giận, nhưng lại không có sức chống cự, cả người mềm nhũn ngả vào trong ngực Nhan Tuấn Trạch.

Nhan Tuấn Trạch biết trước mặt tam tinh Trừ Linh nhân, hắn căn bản không giấu được chuyện này, cho nên trực tiếp ôm con bé về phòng ngủ.

Trương Tiểu Mạt tỏ vẻ rất bình tĩnh, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, vẫn ngồi trên giường, lên tiếng:

- Nói nghe xem, quan hệ giữa hai người là gì?

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.