Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Quỷ (7)

Phiên bản Dịch · 1455 chữ

Lúc này đây, tiếng hô của Lữ Gia Nghiên đã chọc giận Tăng Thân Bà.

Cái lưng uốn cong giờ phút này duỗi thẳng ra, Tăng Thân Bà cũng nhìn về phía này, thời điểm nhìn thấy Lữ Cường cùng Vương Cầm ăn nến, bà ta khựng lại một chút.

Tuy nhiên, Tăng Thân Bà lập tức quay đầu, nhìn về phía Lữ Gia Nghiên đang kích động đến mức sắp khóc lên.

Thời điểm này chính là cơ hội Sáp Túc tốt nhất.

Tăng Thân Bà duỗi cánh tay khô gầy ra, chạm vào mặt Lữ Gia Nghiên.

- Tăng Thân Bà, bọn họ ăn nến này! Mau nhìn, ồ, ăn nến ngon!

Giọng Nhan Tuấn Trạch vang lên.

Thiếu chút nữa Hoàng Sâm đã ném ra tàng khấu, sau đó nắm tay Lữ Gia Nghiên chạy trốn.

Nhưng động tác của Tăng Thân Bà đột nhiên cứng lại, giữ nguyên tư thế vươn tay, lần nữa quay đầu nhìn về phía Nhan Tuấn Trạch.

Đồng tử xám xịt dính chặt trên người Lữ Cường cùng Vương Cầm đang ngấu nghiến nhai nến.

Nhìn thấy một màn này, Hoàng Sâm rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Nhan Tuấn Trạch đi tìm nến, hóa ra hắn biết quỷ hồn của Lữ Cường cùng Vương Cầm trốn trong nhà vệ sinh, cho nên cố ý tìm nên cho bọn họ ăn, hòng hấp dẫn Tăng Thân Bà.

Chỉ là… Sao tên oắt này lại biết quỷ hồn Lữ Cường và Vương Cầm ở đây? Chuyện mà ngay cả một nhất tinh Trừ Linh nhân như hắn cũng không cảm nhận được.

Nhưng đúng lúc này, Tăng Thân Bà lắc đầu, lại quay đầu lại, miệng phát ra âm thanh “khanh khách” nặng nề, cùng với tiếng kim loại ma sát quỷ dị, một lần nữa chuyển mục tiêu về phía Lữ Gia Nghiên.

- Không hấp dẫn được bà ta!

Nhan Tuấn Trạch ngoan tâm, xách hai cái quỷ hồn chạy đến sau lưng Tăng Thân Bà, ném xuống dưới chân bà ta.

Lúc này, động tác ăn nến của hai quỷ hồn đã bắt đầu chậm lại, thân thể không ngừng run rẩy, đến cạnh Tăng Thân Bà, áp lực cường đại khiến bọn họ không cách nào ăn uống bình thường được.

- Này, quỷ hồn mới sinh đang ăn nến, mau nhìn đi, cảnh rất đẹp nha!

Nhan Tuấn Trạch lui về sau hai bước, vòng tay trước ngực, cứ như đang thưởng thức một bức tranh đẹp.

Một lần nữa Tăng Thân Bà dừng lại động tác chạm vào Lữ Gia Nghiên, quay đầu, có hơi cúi đầu, nhìn xem hai vợ chồng Lữ Cường đang từ tốn nhai nuốt ngọn nến.

Tiếng ma sát kim loại phát ra từ trong cổ họng bà ta không còn nặng nề nữa, mà ngày càng bén nhọn, chói tai.

Miệng có hơi há ra, một âm thanh dường như phát ra trực tiếp từ trong cuống họng:

- Cút…

Nói ra một chữ này, Tăng Thân Bà vừa định quay đầu lại, đột nhiên, Lữ Cường chồm lên ôm lấy chân bà ta.

- Mẹ! - Miệng Lữ Cường chảy ra sáp nến màu đỏ, lắp bắp nói. - Con… Sai rồi, đừng, nó vẫn là… trẻ con…

- Mẹ! - Vương Cầm dùng một tay nắm chặt nửa cây nến, một tay ôm lấy cái chân còn lại của Tăng Thân Bà. - Buông tha… Con bé!

Tăng Thân Bà đứng sững, trên khuôn mặt vàng vọt không chút biểu tình thoáng cái lộ rõ phẫn nộ, cúi đầu nhìn chằm chằm Lữ Cường cùng Vương Cầm.

Sau đó, bà từ từ duỗi ngón tay, chỉ vào đứa con trai đang ôm lấy chân mình, dường như vô cùng uất ức cùng không cam lòng, một lần nữa, trong cổ họng phát ra hai chữ bén nhọn:

- Súc… Sinh!

- Mẹ…

Vương Cầm đang định lên tiếng, nhưng đúng lúc này, Lữ Cường lại khóc tướng lên, khàn giọng kêu gào:

- Con sai rồi! Con không phải… Không phải cố ý…

- Hử? Có chuyện gì à?

Nhan Tuấn Trạch nghe ra hàm ý trong đó, không khỏi sửng sốt một chút.

Hoàng Sâm cũng ngẩn ra, di chuyển ánh mắt từ trên người Tăng Thân Bà xuống Lữ Cường đang nằm sấp dưới đất.

- Mẹ chỉ cần… Cho con ít tiền, con đã đi, nhưng mẹ lại không! Vì sao mẹ không… Không thể cho con? Con của mẹ… Không xoay nổi vốn! - Lữ Cường khóc hô. - Con uống rượu… Cái lược kia… Con không cố ý đâu, thật xin lỗi… Mẹ, thật xin lỗi!

Lúc này, mặt Tăng Thân Bà gần như biến dạng, một đầu tóc muối tiêu dựng thẳng lên, trong phút chốc, từ trường linh dị phóng đại gấp mấy lần, thổi bay vạt áo của những người có mặt tại đây.

- Đúng là từ trường linh dị cường đại!

Hiện tại, đừng nói là Hoàng Sâm, ngay cả tay ngang như Nhan Tuấn Trạch cũng nhìn ra có gì đó không đúng. Dường như oán khí trên người Tăng Thân Bà lại tăng thêm vài phần, theo đó, thực lực kinh khủng cũng không ngừng tăng lên.

Dưới áp lực cường đại, rốt cuộc Lữ Cường cùng Vương Cầm cũng không nói nổi nữa, thậm chí cánh tay ôm lấy chân Tăng Thân Bà cũng từ từ buông lỏng, co người nằm trên mặt đất.

Tăng Thân Bà một lần nữa muốn quay đầu đi, nhìn về phía Lữ Gia Nghiên đang lạnh run.

- Tiếp tục… Ăn nến! - Nhan Tuấn Trạch vội nói.

Lữ Cường cùng Vương Cầm kịp phản ứng, hai quỷ nhìn nhau, một lần nữa ôm lấy chân Tăng Thân Bà, điên cuồng nhét nến vào miệng, không ngừng nhai nuốt.

Tăng Thân Bà lại quay đầu, nhưng lần này là nhìn về phía Nhan Tuấn Trạch.

Nhan Tuấn Trạch bất giác lùi về sau một bước.

Bị bản năng điều khiển, Tăng Thân Bà cúi đầu, nhìm chằm chằm hai vợ chồng đang ăn nến.

Lúc này đây, dường như bà ta đang nuốt nước miếng.

Nhan Tuấn Trạch lui ra xa hơn, tiếp tục nói:

- Ngẩng đầu nhìn bà ta, vừa nhìn vừa ăn.

Hai vợ chồng cố nén sợ hãi, ngẩng đầu, mặt đối mặt với Tăng Thân Bà, để bà ta nhìn thật rõ toàn bộ quá trình ăn nến.

Nhìn thấy một màn này, dục vọng của Tăng Thân Bà càng thêm nghiêm trọng, âm thanh ma sát trong cổ họng mỗi lúc một điên cuồng hơn.

Ngay sau đó, Tăng Thân Bà cúi người, duỗi tay bắt lấy bả vai Lữ Cường.

Lữ Cường giật bắn người, thân thể bất giác lơ lửng giữa không trung, bên kia, Tăng Thân Bà dường như đang giãy dụa, cố chống cự lại cái gì đó.

Tuy nhiên, một giây sau, bà ta vẫn há miệng ra.

Cái miệng hệt như một cái giếng khô cạn, bên trong đen kịt, sâu không thấy đáy.

- Lữ Gia Nghiên, nhắm mắt lại! - Hoàng Sâm vội hô lên.

Lữ Gia Nghiên đã sớm bị dọa mất hồn, lập tức nhắm nghiền mắt lại, tuy nhiên, ngay khi nhắm mắt, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Răng rắc... Răng rắc...

Âm thanh khiến da đầu run lên, toàn thân nổi da gà truyền đến.

Mỗi một lần Tăng Thân Bà nhai nuốt, Lữ Gia Nghiên lại run lên một hồi.

Mỗi một ngụm, Lữ Cường hét thảm, âm thanh vô cùng thê lương, nhưng dường như âm thanh này vọng đến từ một nơi thật xa. Lữ Gia Nghiên tự động loại bỏ, vờ như không nghe thấy gì cả.

Trong tai chỉ còn lại âm thanh “răng rắc răng rắc” tựa như một cơn ác mộng.

Lữ Gia Nghiên cảm giác mình đã đứng ở biên giới sụp đổ, hết thảy mọi thứ xung quanh đều không chân thật, so với mộng còn hư ảo hơn, tất cả đều là giả dối.

Tiếng “răng rắc” thoáng dừng lại.

Khoảng hai giây sau, âm thanh thống khổ của Vương Cầm vang lên. Lữ Gia Nghiên cũng không nhịn nổi nữa, té xỉu trên ghế salon.

Quá trình ăn quỷ vẫn còn tiếp tục…

Vượt ngoài dự kiến của Nhan Tuấn Trạch, toàn bộ quá trình không máu me như mấy cái phim kinh dị, vừa vào miệng Tăng Thân Bà, quỷ hồn Lữ Cường cùng Vương Cầm tựa như thủy tinh, vỡ nát, từng khối từng khối bị cái miệng đen ngòm nuốt xuống.

Ban đầu, Tăng Thân Bà rõ ràng còn giãy dụa, chống cự, nhưng hiện tại, tốc độ ăn đã nhanh hơn, trên mặt không cách nào kiềm nén được thỏa mãn.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.