Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giày Cao Gót Màu Đỏ Rượu ( 4 )

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Nhan Tuấn Trạch hít sâu một hơi, nói với người phụ nữ bên ngoài:

- Anh yêu em, nhưng hiện tại anh đang bị chủ nợ tìm, anh không thể ra, hơn nữa anh sẽ không ngại em bất cứ điều gì.

Lúc này đây, hắn một hơi nói hết trọng điểm, cũng xảo diệu lảng tránh vấn đề mấu chốt.

Bên ngoài buồng vệ sinh bỗng chốc yên tĩnh.

Nhan Tuấn Trạch chờ trong giây lát, phát hiện Giản Đồng mãi vẫn không nói chuyện.

Hắn lo lắng, nhìn xuyên qua khe hở buồng vệ sinh, chỉ thấy đôi giày màu đỏ rượu vẫn như cũ đứng bên ngoài, đối diện buồng vệ sinh, không nhúc nhích, thế nhưng Giản Đồng lại không lên tiếng.

Cô ta không nói, Nhan Tuấn Trạch cũng không nói, cục diện cứ giằng co như vậy.

- Anh… Là ai? - Âm thanh Giản Đồng đột ngột vang lên, đan xen đè nén cùng phẫn nộ.

Oanh!

Cửa buồng vệ sinh nổ mạnh, vỡ thành bảy tám khối, Giản Đồng xuất hiện.

Mang một đôi giày cao gót đỏ, môt thân váy đen dài, nhìn lên trên, dáng người cực kỳ cao lớn, so với đàn ông cũng không kém là bao. Một đầu tóc đen dài bay múa trong gió, thế nhưng phần tóc mái che khuất mặt vẫn lẳng lặng nằm yên.

Mắt của cô ta là một vùng tăm tối, không có tròng trắng, miệng há ra, bên trong cũng là một màu đen kịt.

Ngay thời khắc ván cửa nổ tung, Khả Nhi trên lưng Nhan Tuấn Trạch vọt ra, đánh về phía Giản Đồng.

Nhan Tuấn Trạch đương nhiên biết rõ Khả Nhi không phải đối thủ của cô ta, hắn ngoan tâm, dứt khoát triệu hoán bò sát thi bị cố khóa trong thời không đồ phổ ra.

Dù sao cũng đánh, không bằng cứ đến hai thủ hạ của mình cùng tiến lên, nhìn xem hiệu quả thế nào.

Sau khi bò sát thi được thả ra, nó vẫn còn phát ngốc, ngẩng đầu nhìn Nhan Tuấn Trạch.

Nhan Tuấn Trạch quát:

- Đi lên hỗ trợ Khả Nhi xử lý người đàn bà kia!

Bò thi vẫn đang phát ngốc, nằm nguyên tại chỗ, làm thinh.

Nhìn nó như vậy, Nhan Tuấn Trạch cảm thấy rất hoài nghi, có khi nào trước khi chết tên này bị thiểu năng không?

- Nếu có thể tiêu diệt cô ta, ta trả tự do cho mi!

Lúc này thì bò sát thi nghe hiểu, nó nhe răng nhếch miệng, nằm rạp trên mặt đất, quay đầu bò về phía Giản Đồng.

Một giây sau, giày cao gót của Giản Đồng giẫm xuống, gót giày xuyên thẳng qua đầu bò sát thi, hung hăng ghim nó xuống đất, không cách nào nhúc nhích.

Tay Giản Đồng bóp chặt cổ Khả Nhi, khiến cho nhóc con chỉ có thể giãy loạn giữa không trung, đôi tay nhỏ bé quơ loạn xạ ra trước, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng do khoảng cách quá xa nên…

Miệng ú ớ kêu lên.

Lúc này Nhan Tuấn Trạch nghe hiểu, Khả Nhi chỉ có thể phát ra hai loại âm thanh, lúc bình thường chính là “Ồ”, khi phẫn nộ là “YAA.A.A..”

Có điều hiện tại xem ra, sức chiến đấu của mấy cái… ác linh hắn có được quả thực gân gà.

Hắn nhớ rõ nhiệm vụ nhắc nhở “Giày cao gót màu đỏ rượu” có nói rõ ác linh có thể cố khóa.

Nếu như nhiệm vụ hoàn thành, Nhan Tuấn Trạch dự định sẽ cố khóa Giản Đồng.

Như thế, Giản Đồng sẽ là ác linh có chiến lực đệ nhất trong đám ác linh mà hắn sở hữu.

Xem tình cảnh hiện tại, bò sát thi cùng Khả Nhi cũng chỉ có thể nhận mệnh bị làm thịt.

Nhan Tuấn Trạch nhún vai.

Trở về!

Hắn lại lần nữa ngồi xổm trong buồng vệ sinh, ánh mắt chằm chằm dán vào đôi giày cao gót màu đỏ thẫm kia, một mực trầm tư.

Đánh nhau chắc chắn không giải quyết được vấn đề, càng không thể hoàn thành nhiệm vụ. Vừa rồi để Khả Nhi cùng bò sát thi động thủ với Giản Đồng là vì hắn muốn mượn cơ hội kiểm tra chiến lực hai ác linh nhà mình một chút.

Và sự thật đã chứng mình, hoàn toàn chính là cặn bã.

Đối thoại với Giản Đồng chắc chắn không chỉ giới hạn trong… mấy thứ kia. Nhan Tuấn Trạch suy đoán có thể bản thân đã bỏ qua một vài thông tin quan trọng, hoặc là do tư duy hắn bị hạn chế.

Đáp án câu hỏi thứ nhất chẳng lẽ chỉ có “yêu” hoặc “không yêu”?

Đúng lúc này, âm thanh của Giản Đồng vang lên:

- Anh còn yêu em không?

Nhan Tuấn Trạch hít sâu một hơi, sau đó bị mùi hôi thối trong buồng vệ sinh xông thẳng lên não, thiếu chút nữa lên tiên, hơn nữa ngày sau mới “tỉnh” lại.

Giữ nguyên tư thế ngồi xổm, thoáng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi giày màu đỏ rượu kia, chần chừ vài giây rồi nói:

- Từng yêu!

Bên ngoài buồng vệ sinh là một mảnh tĩnh lặng, một lát sau, vang lên một chuỗi âm thanh nức nở.

Xem ra đáp án này so với trước cao cấp hơn nhiều.

Nhan Tuấn Trạch thở dài, tiếp tục nói:

- Thật không dám giấu diếm, tôi thiếu rất nhiều tiền, vẫn luôn thay hình đổi dạng chạy trốn khắp nơi. Sau khi gặp em, vốn tôi chỉ muốn lừa tiền em, nhưng không ngờ… Tôi lại thật sự yêu em.

Tiếng nức nở bên ngoài ngày càng lớn hơn, Giản Đồng vẫn một mực im lặng.

- Lừa tiền em… Là tôi đã hạ quyết tâm rất lớn, mỗi đêm, nằm quay lưng về phía em, tôi đã khóc, haiz… Làm ướt cả gối đầu… - Giọng Nhan Tuấn Trạch trầm thấp, lộ ra khổ sở, hối hận cùng bi thương… Nói chung là cảm xúc cực phức tạp.

Không thế phủ nhận, may mắn là hắn đoạt xá, nếu không chỉ dựa vào một đứa nhóc cấp ba… Tuyệt đối không thể nào diễn được một đoạn yêu hận tình cừu, lên bổng xuống trầm, kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy.

- Vì sao anh không nói thật với em? Lừa em làm gì? - Giản Đồng nức nở nói.

- Bởi vì yêu em, sợ em thương tâm, khổ sở, tôi không muốn để em biết rõ thân phận thật sự của tôi. - Nhan Tuấn Trạch chậm rãi nói. - Cũng chính vì yêu em, nên tôi không muốn tổn thương em, lại càng không xứng ở cùng em, cho nên… Tôi muốn em quên tôi đi!

Lúc này Giản Đồng đã khóc thành tiếng.

- Em… Em thật sự yêu anh, bọn họ nói… Anh lừa em, em vẫn luôn không tin, em không thể tin… Anh sẽ làm như vậy. Bởi vì em biết rõ… Em có thể cảm nhận được tình cảm của anh.

Giờ phút này, Nhan Tuấn Trạch có cảm giác Giản Đồng bên ngoài đang mềm lòng.

Phàm chỉ cần cô ta mềm lòng, sẽ có khả năng rất lớn yêu cầu hắn mở cửa buồng vệ sinh, sau đó…

Không được!

Không thể để cô ta tiếp tục mềm lòng.

Nhan Tuấn Trạch vội nói:

- Đều là lỗi của tôi! Hiện tại tôi không còn mặt mũi để gặp em, cũng không dám yêu em! Nghìn tín vạn tính, lại không tính đến tôi yêu em sẽ mang đến cho em nhiều đau khổ như vậy! Tôi thật sự… Không cách nào đối mặt em, cũng không có can đảm… lần nữa đối mặt em!

- Giang Quân Minh! - Tiếng nức nở của Giản Đồng dần dần biến mất, nói ra tên của người đàn ông kia.

Dừng lại vài giây, cô tiếp tục nói:

- Em tha thứ cho anh!

Hoàn mỹ!

Nghe thế, Nhan Tuấn Trạch kiềm chế không được kích động.

Đối thoại với Giản Đồng, xem ra phải tìm ra điểm mấu chốt mới qua cửa, trung quy trung củ đáp rất khó để cô ta tin phục.

Nếu đã được tha thứ, trên cơ bản là hoàn thành nhiệm vụ, tim Nhan Tuấn Trạch rốt cuộc cũng quay về vị trí cũ, chỉ chờ Giản Đồng nói lời tạm biệt, sau đó rời đi thôi.

- Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không? - Giản Đồng đột nhiên hỏi.

Tim Nhan Tuấn Trạch lại lần nữa vọt lên cổ họng, khẽ gật đầu, chợt nhận ra Giản Đồng không thấy, hắn liền mở miệng nói:

- Đương nhiên là nhớ!

- Lúc ấy anh ôm em khiến em khắc cốt minh tâm, cho đến tận bây giờ, cảm giác ngày đó vẫn không cách nào quên được. Em muốn… Anh ôm em một lần, một lần cuối cùng. - Giản Đồng sâu kín nói.

Nhan Tuấn Trạch không ngừng kêu khổ, nào biết bách chuyển thiên nhiễu, cuối cùng lại quay về cái chủ đề “mở cửa” này.

Đang lúc lo nghĩ, hắn chợt phát hiện đôi giày cao gót màu đỏ bên ngoài đã đổi hướng, gót giày quay về phía cửa buồng vệ sinh, mũi giày hướng ra ngoài.

- Là… Là ôm từ phía sau? - Nhan Tuấn Trạch kịp thời phản ứng.

Có vẻ như chỉ cần mở cửa, ôm Giản Đồng một cái từ sau lưng là có thể kết thúc tâm nguyện cuối cùng của cô ta.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.