Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Tử Đen, Đồng Tử Trắng

Phiên bản Dịch · 1712 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Ở kiếp trước, Nhan Tuấn Trạch không thích nhìn chòng chọc vào người khác, hắn cho rằng đó là hành vi không lễ phép, dù cho trong tiết học hắn cũng không hay nhìn lão sư.

Thế nhưng hiện tại hắn rất hưởng thụ tiết học tiếng Megali này. Lão sư Trương Điềm Điềm cao không đến một mét sáu, vóc người nhỏ gầy, mái tóc uốn lọn, tướng mạo như tên, lớn lên vô cùng ngọt ngào.

Quan trọng nhất là giọng của cô rất êm tai. Nhan Tuấn Trạch có hơi si mê chất giọng ngọt ngào này.

Hai tiết sáng đều là tiếng Megali của lão sư Trương Điềm Điềm, gần như toàn bộ học sinh đều lắng nghe một cách chăm chú, cho nên mới nói, giá trị nhan sắc của lão sư hoàn toàn có công năng xúc tiến học tập.

Chu Đại Lực thu hồi cánh tay Thủy thủ Popeye của mình, tên gia hỏa này cũng không nghe được bao nhiêu chữ, ánh mắt thỉnh thoảng qua lại giữa Trương Điềm Điềm cùng bạn học Bảo Khiết.

Nhan Tuấn Trạch có thể lý giải vì sao hắn ta xoắn xuýt như vậy. Từ sau khi hắn trọng sinh đến thế giới này, ngay ngày đầu tiên hắn đã biết Chu Đại Lực yêu thầm Bảo Khiết. Nhưng trong giờ của Trương Điềm Điềm, hắn ta lại muốn nhìn lão sư nhiều một chút, điển hình của hội chứng thanh thiếu niên thời kỳ trưởng thành.

Bất quá, hình như Bảo Khiết không thích mấy tên cơ bắp như Chu Đại Lực, cũng không thích loại hình gầy yếu giống Nhan Tuấn Trạch. Kiểu nam sinh cô thích phải là dạng ưa thích thể thao, xán lạn như ánh mặt trời, tỷ như Chu Gia Kiệt ngồi hàng thứ ba.

Từ lúc tiết học bắt đầu, Khả Nhi không còn thành thật như đêm qua, cứ vài phút lại nhúc nhích một phát. Tuy cô bé không có sức nặng, nhưng Nhan Tuấn Trạch có thể cảm nhận được oắt con này cứ nhích tới nhích lui trên lưng hắn.

Sau tiết thứ nhất, Nhan Tuấn Trạch đi vào nhà vệ sinh nam một chuyến.

Chu Đại Lực cũng hào hứng đi theo, vừa đi vừa làu bàu:

- Cậu nói xem, tên Chu Gia Kiệt kia có gì tốt? Một tên tiểu bạch kiểm, nếu như không phải kiêng kị cha hắn là phó cục trưởng tòa thị chính của Thuận Thiên thị (1), lão tử đã sớm tìm cơ hội tẩn cho hắn một trận.

(1) Thành phố Thuận Thiên.

- Cậu quả thực rất thành thật. - Nhan Tuấn Trạch nhịn không được cười.

Chu Đại Lực cũng bật cười ha hả, lúc đi ngang qua tấm gương lớn treo trên tường nhà vệ sinh, chợt cả người hắn đờ ra, yên lặng nhìn chằm chằm vào gương.

Nhan Tuấn Trạch cả kinh, vội vàng thông qua gương quan sát sau lưng mình.

Khả Nhi thành thành thật thật nằm sấp trên lưng hắn, tuy không động đậy, nhưng vẫn có thể thấy rất rõ cô bé áo đỏ này.

Nhan Tuấn Trạch quay đầu nhìn Chu Đại Lực, tên này vẫn đang đứng sững người nhìn vào gương, không những không dời tầm mắt, ngược lại, hắn còn tiến lên trước hai bước, chăm chú nhìn.

- Cậu… - Tim Nhan Tuấn Trạch vọt lên cổ họng, hắn không dám xác định gia hỏa này có thấy được Khả Nhi thông qua gương như hắn không?

- Mình… - Chu Đại Lực nhìn chằm chằm vào gương, dùng sức kề sát mặt kính, nửa ngày sau, hắn mới mở miệng. - Ở đây… Sao lại mọc lên “hạt đậu thanh xuân” vậy trời?

- Trời má… Đậu cái đầu cậu~

Nhan Tuấn Trạch nhịn không được chửi đổng lên, cảm giác trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng luôn rồi.

Chu Đại Lực dường như không nghe thấy, hắn đang tìm cách nặn đậu thanh xuân đi, hơn nữa, thỉnh thoảng hắn còn xoa xoa cái cằm lúng phúng râu.

Nhan Tuấn Trạch tâm thần bất ổn, vừa lúc, có vài bạn học khác cũng tiến vào nhà vệ sinh, hắn liền đứng trước gương xoay tới xoay lui, muốn xem thử… thái độ của bọn họ.

Không ai phát hiện dị thường trên lưng hắn.

Xem ra hắn đã lo hão rồi!

Quay về lớp, tiết tiếng Megali thứ hai, Nhan Tuấn Trạch vẫn nghe rất chăm chú.

Bất quá, chỉ vừa ngồi xuống được một lúc, Khả Nhi lại bắt đầu nhúc nhích, khiến Nhan Tuấn Trạch có cảm giác cô bé dường như không thích nghe giảng bài, lúc nghỉ giải lao có nhích miếng nào đâu, vậy mà giờ lại…

Xem ra phải nghĩ biện pháp gì đó, bằng không sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn mất thôi!

Nhan Tuấn Trạch vừa suy tư, vừa chăm chú nhìn lão sư Trương Điềm Điềm một thân đồng phục giáo viên phối sọc đen trên bục giảng.

Cô đang giải thích kết cấu của một câu tiếng Megali, nói rất nghiêm túc, chất giọng lại ngọt ngào, phối hợp với đôi con ngươi trong veo, dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của đại đa số học sinh.

- Dạng câu này rất quan trọng, trong kỳ thi Đại Học chắc chắn sẽ xuất hiện, xin mọi người phải chăm chú lắng nghe và ghi chép lại.

Vừa nghe Trương Điềm Điềm nói, đám học sinh liền cầm bút lên, kể cả Chu Đại Lực cũng bắt đầu ghi chép.

Nhan Tuấn Trạch bởi vì đang suy tư chuyện của Khả Nhi, cho nên không ghi chép, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Điềm Điềm, trong đầu loạn chuyển.

Chợt, Trương Điềm Điềm im bắt, động tác chỉ tay vào bảng đen cũng khựng lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía bục giảng.

Ngay lúc đó, Nhan Tuấn Trạch thấy rất rõ, đôi con ngươi màu đen của Trương Điềm Điềm nháy mắt đã chuyển thành màu trắng, lấp đầy hai hốc mắt.

Đồng tử màu trắng khiến cho khí chất Trương Điềm Điềm đại biến, hình tượng ngọt ngào đáng yêu đã biến mất không còn sót lại chút gì, giờ phút này chỉ khiến người ta có cảm giác quỷ dị, rét run người.

Quá trình này chỉ kéo dài đại khái ba giây, đồng tử màu trắng nhanh chóng biến mất, đồng tử màu đen lần nữa hiện ra.

Lúc này, động tác chỉ vào bảng đen của Trương Điềm Điềm lại một lần nữa tiếp tục, kế đó, cô buông tay xuống, điềm nhiên như không có việc gì:

- Đã hiểu hết chưa? Còn có ai chưa hiểu, tôi sẽ nói lại một lần.

- Lão… Lão sư. - Chu Gia Kiệt ngồi ở hàng thứ ba bỗng nhiên giơ tay lên. - Vừa rồi… Vừa rồi cô… Sao lại… Sao lại…

Hiển nhiên, không chỉ một nhân tài Nhan Tuấn Trạch phát hiện Trương Điềm Điềm khác thường, Chu Gia Kiệt ngồi phía trước dường như cũng thấy rất rõ.

- Sao vậy? - Trương Điềm Điềm lộ vẻ kinh ngạc, có vẻ như cô không ý thức được mình có điểm khác thường.

- Không có… Không có gì. - Vẻ mặt Chu Gia Kiệt hoảng sợ, vội lắc đầu.

Lớp học vẫn tiếp tục.

Nhan Tuấn Trạch không nói gì thêm, bất quá hắn dám khẳng định Trương Điềm Điềm đã xảy ra chuyện.

Thời điểm đồng tử màu trắng của cô xuất hiện, Khả Nhi trên lưng Nhan Tuấn Trạch nhúc nhích nhiều hơn, hiện tại, hắn đã biết nguyên nhân Khả Nhi nhích tới nhích lui là do đâu.

Liếc nhìn Chu Gia Kiệt, tên này đã thần trí không yên, vẻ mặt không giấu nổi hoảng sợ.

Những bạn học khác không phát hiện, mà bản thân Trương Điềm Điềm cũng rất tự nhiên giảng bài, không có bất kỳ hành vi dị thường nào khác.

Khoảng năm phút sau, Chu Gia Kiệt lần nữa giơ tay.

Trương Điềm Điềm ngừng giảng, quay đầu nhìn hắn.

- Lão sư, em đột nhiên đau bụng dữ dội, xin… Xin nghỉ phép! - Dường như Chu Gia Kiệt đã đau đến mặt mày co dúm lại, vừa nói vừa đứng lên.

- Ừm. - Trương Điềm Điềm khẽ gật đầu. - Có khi nào là ăn trúng cái gì rồi không? Điền Hạo, em đưa bạn đến phòng y tế xem thử.

Điền Hạo là bạn cùng bàn với Chu Gia Kiệt, nghe vậy, hắn chuẩn bị đứng lên đỡ Chu Gia Kiệt.

Thế nhưng tên này lại khoát tay:

- Không cần, mình đi một mình được.

Dứt lời, hắn bước nhanh, gần như là ôm bụng chạy khỏi phòng học.

- Tên này…

Nhan Tuấn Trạch cười khổ.

Rõ ràng là Chu Gia Kiệt đã ý thức được trên người Trương lão sư có điểm dị thường, nói không chừng có liên quan đến sự kiện linh dậy, sợ liên lụy đến bản thân, cho nên hắn vội tìm cớ chuồn đi.

Nếu nói thông minh, tên này đúng là có đầu óc, nhưng lá gan thì… Nhan Tuấn Trạch cảm thấy quá mức vô sỉ.

Nếu Bảo Khiết thật sự dây dưa với loại đàn ông này, ngày sau còn khổ dài dài.

Chu Gia Kiệt rời đi, nhưng bạn học khác không hề nghi ngờ gì, chỉ có Chu Đại Lực nhỏ giọng nguyền rủa một câu:

- Đau bụng? Tôi trù cậu một ngày kéo 30 lần, kéo ra bệnh trĩ luôn đi!

Nhan Tuấn Trạch lườm hắn một cái.

- Các em chú ý nhìn khẩu hình miệng của tôi, tai cẩn thận nghe. Muốn phát âm câu này phải đọc liền mạch, nếu đọc không đúng, thì không cách nào nghe rõ được.

Trương Điềm Điềm vừa nói vừa há miệng, đang định phát âm thì cả người cô chợt cứng đờ.

Miệng hơi hé ra, tay phải vừa nâng lên, trên gương mặt trắng nõn, đồng tử màu đen trong hốc mắt đảo liên tục, một lần nữa chuyển thành màu trắng, cả người đứng bất động.

Một màn quỷ dị này… Tất cả học sinh trong lớp đều thấy rất rõ ràng.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.