Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống rời đi

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

Mặt trời ngã về hướng tây, trên mặt hồ không một gợn sóng, yên tình và bình yên vô cùng.

"Tạm biệt ký chủ, ta đi đây, bai bai."

Dương Thần nhìn về hướng tia sáng kia từ từ tan biến vào hư vô, bóng lưng có chút tang thương.

"Ba năm, rốt cuộc ngươi cũng đi.

Fuck

Hệ thống chết tiệt."

Dương Thần cảm giác bây giờ thật sự muốn khóc, hắn cuối cùng cũng không bị hệ thống tra tấn nữa.

Ba măm trước hắn từ Trái Đất xuyên không đến đây.

Kiếp trước là một tên huấn luyện viên thể hình, để có nhiều khách, Dương Thần phải giữ vực một vóc dáng cân đối cùng một chế độ ăn chuẩn chỉ.

Hắn quanh năm suốt tháng đều ăn ức gà, khoai lang, rau cải xanh, đều là chế biến theo phong cách luộc.

Thức ăn dầu mỡ đối với hắn như là kẻ địch.

Không ngờ một đêm ngủ dậy thì phát hiện mình đã xuyên qua.

Hắn mặc kệ thế giới này là huyền huyễn, tiên hiệp, đô thị. Dương Thần cảm thấy thời đại của mình sắp tới.

Hắn lần này sẽ không cần phải ăn chế độ khắc khe nữa, gà nướng, vịt quay, thịt chó bảy món.

Dương Thần đều sẽ không ngại.

Nhưng mà tiệc vui chưa bắt đầu liền lụi tàn, hắn thành công kích hoạt được hệ thống thể hình mạnh nhất.

Dương Thần lúc đó như muốn chết đi thêm một lần nữa, vì cái gì đã xuyên qua còn đối xử với hắn như thế.

Ba năm qua như địa ngục đối với Dương Thần, mỗi ngày đều là hít đất một ngàn lần, tập tay năm trăm lần, chạy bộ ngàn cây số.

Thậm chí có lần còn bơi qua đầm đầy dị thú trong đó, Dương Thần cực khổ đấm chết mấy chục con.

Chế độ ăn không cần phải nói, quanh năm suốt tháng đều là thịt dị thú luộc, thịt dị thú nướng không tẩm gia vị.

Hắn thậm chí linh lực luyện ra đều bị hệ thống chuyển hóa làm man lực.

Cái này mẹ nó ai chịu nổi.

Bây giờ hệ thống rời đi, Dương Thần cảm giác như mình được thoát án tù giam, trở lại cuộc sống hiện tại.

Hắn bây giờ toàn thân đều là cơ bắp, nhưng thực hiện chế độ luyện tập chuẩn chỉ của hệ thống, cũng là không có quá nhiều to lớn.

Thế giới này gọi là Huyền Giới, cái là tu tiên thế giới.

Tu sĩ cảnh giới bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp.

Mà Dương Thần bây giờ thân phận là đệ tử ngoại môn của Chính Khí tông, nằm ở Đông vực.

Tu sĩ hấp thụ thiên địa linh khí, chuyển hóa làm linh lực liền có thể bước vào Luyện Khí.

Ba năm qua hệ thống lấy đi linh lực của hắn, nên hiện tại Dương Thần tới Luyện Khí còn chưa bước vào.

Dương Thần nhìn vào những thứ đồ mà hệ thống để lại, có dây dãn cơ, cục tạ từ năm kí đến năm trăm kí, đai lưng.

Những thứ này đều khiến hắn ám ảnh. Nhưng mà đồ của hệ thống phải nói toàn bộ đều là đồ tốt, làm sao hắn có bỏ được.

Dương Thần liền quyết định thu vào nhẫn trữ vật.

Đây cũng là đồ hệ thống tặng, một ý nghĩ liền cất vào, lấy ra, không cần có linh lực.

Hắn quyết định đi tới quán ăn tông môn, làm một bữa thật là hoành tráng.

Chính Khí tông là tông môn thuộc trung lưu ở Đông Vực. Trên đó còn có thánh địa.

Nằm trong địa bàn Chính Khí tông còn có một cái thành nhỏ, dành cho người nhà đệ tử hoặc là một số tên thương hội tới đây kinh doanh.

Nên ở đây cái gì cũng có thể  mua, cái gì cũng có thể bán, miễn là được Chính Khí tông cho phép.

Dương Thần liền đi đến đệ nhất tửu quán ở tông môn, Xuân Hoa lâu.

Thấy Dương Thần đi tới, tiểu nhị liền muốn nói gì, chỉ thấy hắn đưa tay ngăn cản.

"Hôm nay đổi món, cho còn gà quay cùng một bàn thịt bò bảy món đi."

Tiểu nhị kinh ngạc, bình thường tên này đều là ăn thịt luộc cùng rau luộc, làm sao bây giờ lại thay đổi.

Trời muốn biến thiên đi.

Nhớ lần đó hắn mới tới đây làm tiêu nhị, khách đầu tiên tiếp đoán là Dương Thần.

Tiểu nhị muốn tranh thủ lần đầu lấy cái ấn tượng tốt từ ông chủ, cũng như khách hàng, liền giới thiệu một loạt các món trong quán, thậm chí còn có món đặc biệt, gà tơ bốn mươi lăm kí.

Kết quả tên này chỉ ăn rau luộc.

Tiểu nhị còn nghĩ tên này hôm là ăn chay đi, không ngờ ba năm qua đều là như thế, thỉnh thoảng có kêu phần thịt luộc.

Tiểu nhị hôm nay thấy Dương Thần gọi nhiều món như thế, cảm thấy hắn tiểu nhị muốn già rồi.

Nhìn khắp bàn đều là phong phú thức ăn, Dương Thần không chờ được muốn cầm đũa lên gắp một miếng.

Đúng lúc này.

Keng keng keng

Tông môn truyền đến tiếng gấp gáp tiếng gõ chuông.

Chính Khí tông bắt đầu náo loạn, cái này báo hiệu là tông môn bị tập kích.

Trên không mây đen dày đặc, có lít nha lít nhít phi cầm bay tới.

Mùi yêu khí nồng nặc.

Mấy tên đệ tử đang ăn ở Xuân Hoa lâu liền bỏ xuống bát đĩa, ngự kiếm phi hành về phía chính điện tông môn.

Không biết tên nào đó đi ngang qua làm đổ đi bàn ăn của Dương Thần.

Dương Thần rách cả mí mắt, trong lòng lửa giận đùng đùng.

Vì cái gì phải đối xử với hắn như thế?

Không thể đợi hắn ăn xong một bữa được sao.

Trong tông môn mấy chục đạo ánh sáng từ đệ tử đến trưởng lão nhao nhao nối đuôi nhau bay trên bầu trời.

"Thật lớn mật, phương nào yêu nghiệt dám to gan đến đây?"

Tông chủ Phong Vô Hận lách mình bay ra phía trước một đám đệ tử cùng trưởng lão.

Trên khuôn mặt mang theo nét giận dữ.

"Ha ha Phong lão nhi, không ngờ ta còn sống đi."

Kim Bằng yêu vương dẫn đầu đám yêu ma phía sau nói ra.

Tông chủ Phong Vô Hận hai mắt nheo lại.

"Nguyên lai là ngươi cái này nghiệt súc, còn dám ở nơi đây tác oai tác quái."

Còn nhớ năm đó Kim Bằng yêu vương tàn sát cái nào đó vương triều. Vương triều phát ra cầu cứu, hắn Phong Vô Hận dẫn đầu đệ tử tông môn giải cứu.

Năm đó hắn đánh Kim Bằng yêu vương trọng thương ngã xuống vách núi, không ngờ hôm nay tên này còn sống, vậy mà còn dám trở lại đây.

" ha ha sỉ nhục năm đó, hôm nay bổn vương tới đây đòi lại."

Kim Bằng yêu thương thân người đầu chim, toàn thân màu vàng, trong giọng nói mang theo sự oán độc.

Phong Vô Hận cười ha hả.

"Chỉ bằng tên nghiệt súc ngươi cùng một đám lâu la?"

Kim Bằng yêu vương cười lạnh nói.

"Bằng cái nay."

Oanh, toàn thân khí tức của hắn liền thay đổi, bộc lộ ra  Nguyên Anh khí tức kinh khủng, uy áp khiến người ta không thở nổi.

Ở địa phương xó xỉnh này, Nguyên Anh liền được xưng một tiếng lão tổ, chính là có thể chèo chống được một tông môn trung đẳng.

Mà Phong Vô Hận chỉ là Kim Đan viên mãn, nhiều năm còn chưa có đột phá.

Hiện nay đối mặt với uy áp đến từ Kim Bằng, cùng là miễn cưỡng mới chống lại.

Dương Thần lúc này vẫn còn ở Xuân Hoa lâu, hắn không có linh lực liền không thể bay như người khác.

Đám người phàm trong thành lúc này chịu sự đè ép của Nguyên Anh Kim Bằng yêu vương, đều đã sớm ngất xỉu.

Dương Thần nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Khá lắm, thì ra là tên nghiệt súc này phá hoại bữa ăn của bổn đại gia, vậy hôm nay lấy ngươi thay khẩu phần ăn của ta đi."

Dương Thần tụ lực vào hai chân, đứng gần cầu thang, bắt đầu lấy đà.

Kim Bằng yêu vương lúc này đặc chí, nỗi nhục bao năm qua bây giờ liền có thể rửa lại.

Lúc này một tên phó tướng của Kim Bằng yêu vương bay lên gần đại vương mình, cười nói.

"Đại vương..."

Hả?

Tên phó tướng kia hoảng sợ.

Đại vương đâu?

Làm sao trong nháy mắt lại biến mất?

Phong Vô Độ cũng liền thấy không có Kim Bằng yêu vương ở đây, trong lòng kinh nghi.

Ba tên trưởng lão phía sau liền hỏi.

"Làm sao đây tông chủ?"

Phong Vô Độ cắn răng.

"Làm chúng."

Bạn đang đọc Dùng Nắm Đấm Xưng Bá Tu Tiên Giới sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.