Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoảng cách quê nhà và thành phố

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

Tối đến

-Anh đem gối qua đây làm gì? Sao không ngủ đi – Nhất Anh ngạc nhiên

-Qua đây ngủ chung với “Vợ” mai chồng về rồi

-Ngủ bên kia cũng được mà…

-Không thích…có cho ngủ không thì bảo

-Ờ…thì ngủ đi…cấm suy nghĩ bậy bạ, nằm bên đó cấm nhích qua đây – Nhất Anh đem cái gối chặng giữ cái giường, Thiên Vũ miễm cười lấn tới

-Thế này làm sao mà ngủ hả vợ?...Như thế này mới ngủ ngon – Thiên Vũ ném cái gối xuống sàn, nhích lại gần ôm lấy Nhất Anh

-Buông ra…định làm gì đây? Nằm im mà ngủ đi nếu không vợ cho lọt đất đấy – Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra, Thiên Vũ càng ôm chặt, càng làm tới

-“Không nghe thì đừng trách sao đây độc ác” nghĩ thầm Nhất Anh ột cú đạp, Thiên Vũ ngay tức khắc bay xuống sàn

-Vợ làm cái gì thế hả? Định mưu sát chồng đấy hả? – Thiên Vũ bị một cú đau điến, đứng dậy, nổi quạo

-Ai…ai biểu người ta nói mà không nghe – Nhất Anh hơi sợ, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh trông Nhất Anh đáng yêu….đáng yêu quá

-Được thôi…không cho thì ngủ dưới sàn

Thiên Vũ vờn hờn dỗi, lấy gối nằm trên sàn không thèm lên giường nữa…Nhất Anh mặc kệ, nằm đó nhắm mắt lại….5p…10p…15p…không tài nào ngủ được. Hé mí mắt nhìn xem Thiên Vũ đã ngủ chưa nhưng chẳng thấy Thiên Vũ đâu cả, mở mắt ra nhìn quanh sàn vẫn không thấy, bực tức

-Vừa nói muốn ngủ với người ta giờ đi đâu mất tiêu, đúng là đồ đàng ghét – Nhất Anh đập đập cái gối

-Vợ bảo ai đáng ghét thế hả? Chẳng phải lúc nãy không cho chồng ngủ chung hay sao?

Thiên Vũ thỏ thẻ bên tai Nhất Anh, Thiên Vũ không biết lúc nào đã đứng bên cạnh Nhất Anh làm Nhất Anh giật mình quay sang, môi chạm môi…Nhất Anh nhìn Thiên Vũ trân trân, tim đập thình thịch…Thiên Vũ miễm cười sẵn dịp làm tới ôm lấy Nhất Anh, hôn lên môi Nhất Anh một nụ hôn khá sâu khiến Nhất Anh muốn nghẹt thở….từ từ để Nhất Anh nằm xuống giường, đôi mắt Nhất Anh từ từ nhắm nghiền lại…những tiếng rên khẽ và sau đó là những mãnh vải vung vãy xuống sàn nhà…hai cơ thể họ đang hoà quyện vào nhau…hạnh phúc…và hạnh phúc…

Mặt trời đã ló dạng, ánh nắng chiếu vào gương mặt Nhất Anh làm Nhất Anh tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh Thiên Vũ vẫn đang ngủ một cách ngon lành, miễm cười, hôn lên má Thiên Vũ, Thiên Vũ mở mắt ra

-Vợ dậy rồi à

-Uhm, chồng ngủ có ngon không?

-Nằm bên cạnh vợ làm sao mà không ngủ ngon được – Thiên Vũ véo má Nhất Anh

-Miệng lưỡi ghê nhỉ? Hèn gì có khối cô theo

-Hihi vợ ghen à

-Ai thèm…

-Hihi bọn người kia làm gì chồng không quan tâm chồng chỉ yêu mình vợ thôi – Lại véo má Nhất Anh, Nhất Anh miễm cười

-Sau này vợ không thể sinh con…

-Vợ nói gì thế? Chồng không cần những điều đó chỉ cần được ở bên cạnh vợ như thế là đủ rồi, nếu vợ thích mình có thể xin con nuôi mà

-Nhưng mà…

-Thôi mà vợ…đừng nghĩ nhiều như thế... Bây giờ anh…. – Thiên Vũ nhìn Nhất Anh một cách ranh ma

-Anh…anh sao..

-Anh muốn…

-Không…không được, mau dậy đi…Thiên Minh với mọi người qua đây bây giờ đấy

-Mặc họ… - Thiên Vũ đè lên người Nhất Anh

-Không…được…- Nhất Anh cố đẩy Thiên Vũ ra nhưng chẳng thể nào được, gần Thiên Vũ Nhất Anh hoàn toàn không còn sức chống trả vì mọi cảm xúc đều hướng về Thiên Vũ cả rồi

Qua kỳ thì đại học là lúc Thiên Vũ phải trở lại nhà mình dù không muốn xa Nhất Anh nhưng đã lâu Thiên Vũ không về thăm ba mẹ, đã đến lúc phải về rồi

-Chúng ta đi được chưa? – Thiên Minh mang đồ của Thiên Vũ ra xe, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh và mọi người tiếc nuối

-Dạ, mình đi anh hai, chào mọi người nhé, rãnh thì xuống nhà Vũ chơi

-Uhm bọn mình biết rồi, cậu về nhà đi khi nào có kết quả bọn này sẽ xuống

-Uhm Vũ đi nhé – Thiên Vũ chào mọi người, nhìn Nhất Anh một lần nữa, ôm Nhất Anh Thiên Vũ nói: Vợ rán giữ gìn sức khỏe biết chưa? Không có chồng bên cạnh phải tự chăm sóc bản thân biết không?

Nhất Anh ngại ngùng, trước mặt bao nhiêu người mà Thiên Vũ lại…Nhất Anh gật gật chẳng nói được gì cả, mọi người nhìn hai người họ miễm cười

-Vũ làm bọn này ghen tị quá đi mất – Tuyết Lam

-Phải đấy, ước gì mình cũng được như thế – Lệ Quyên

-Chứ đây không quan tâm đó hay sao? – Thanh Tuấn làm mọi người cười phá lên

-Anh Bin đi thôi, làm như không gặp lại anh Nhất Anh vậy – Song Thu kéo Thiên Vũ ra vì cũng trễ rồi nếu không đi sớm trời tối mất

-Uhm đi đây…chồng đi nha vợ!

-Uhm

Thiên Vũ cùng Thiên Minh, Song Thu vào xe trở về quê nhà, Nhất Anh vẫn đứng đấy nhìn theo cho đến khi chiếc xe mất dạng…mọi người vào nhà Nhất Anh nói chuyện một chút rồi cũng ra về

Chiếc xe lăng bánh trên con đường quen thuộc vẫn hàng cây xanh ngày nào mọi thứ dường như không hề thay đổi, mới mấy tháng rời xa nơi này giờ trở về trong lòng Thiên Vũ cảm thấy nhớ biết bao, nhớ ba mẹ, nhớ ngôi nhà thân yêu, nhớ căn phòng ấm áp, nhớ cái sân ngày nào cùng anh hai, nhóc Thu rược đuổi khắp sân, khẽ miễm cười…cảm thấy mình đã lớn hơn một chút rồi…thời gian chỉ mấy tháng trôi qua nhưng trong lòng cậu có một nỗi niềm về quê hương một cách khó tả. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà quen thuộc, vui mừng cả ba bước xuống xe

-Ba, mẹ con về rồi – Nhìn thấy ba mẹ Thiên Vũ vui mừng khôn xiết, chạy đến ôm chầm lấy ba mẹ, ông bà Nam cũng thế

-Con ốm hơn nhiều đấy – Mẹ Thiên Vũ

-Dạ, con vẫn thế thôi ạ, ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ

-Uhm ba mẹ khỏe

-Con chào hai bác – Song Thu

-Con chào ba mẹ – Thiên Minh

-Uhm, các con mệt rồi vào nhà tắm rồi ăn cơm, Thu tí nữa sang nhà bác ăn cơm nhé! – Mẹ Thiên Vũ

-Dạ…thưa hai bác con về

-Uhm chào con

Cả gia đình bốn người cùng vào nhà, ba mẹ hỏi Thiên Vũ đủ chuyện từ cuộc sống, học hành đến thi cử như thế nào, Thiên Vũ cố tìm những câu trả lời làm cho ba mẹ yên tâm, Thiên Minh nhìn ba mẹ chỉ cười và cười tội nghiệp cho đứa em trai của mình mới xa gia đình có mấy tháng thôi mà bị tra khảo đến thế không biết sau này đi học trên đó sẽ như thế nào nhỉ?

Đến tối, Thiên Vũ chào ba mẹ rồi lên phòng ngủ, nằm lăn qua lăn lại trằn trọc mãi không thể nào chợp mắt được, Thiên Vũ cảm thấy nhớ Nhất Anh.

-Alo…có chuyện gì thế Bin, giờ vẫn chưa ngủ sao? – Nhất Anh nói bằng giọng ngáy ngủ, Thiên Vũ hơi quạo thầm nghĩ “Tại sao không có mình mà Nhất Anh vẫn ngủ ngon lành đến thế?”

-Ngủ ngon quá nhỉ

-Uhm đang ngủ mà, gọi anh có gì không Bin?

-Lại anh, lại Bin!!!!

-Ơ thì ox, ox gọi em có việc gì không?

-Chỉ là nhớ “Vợ” nên không ngủ được thôi

-Mới gặp lúc sàng mà nhớ gì chứ, xạo vừa thôi…ngủ đi khuya rồi đó

-Uhm ngủ đây, “vợ” ngủ ngon

-Uhm ox ngủ ngon

Thiên Vũ tắt điên thoại thở dài

-Sao Vợ mình vô tâm thế nhỉ? Không có chồng bên cạnh mà cũng ngủ ngon lành thế không biết…

Nhất Anh cầm điện thoại miễm cười, thật ra cậu đâu có ngủ mà đang chờ điện thoại của Thiên Vũ, cố tình trêu Thiên Vũ nhưng thật ra cậu cũng nhớ đấy chứ

Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét - Khó Ưa Mà!!! của Traitimbenho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.