Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sa đọa

Phiên bản Dịch · 2347 chữ

Trong phòng bệnh chật hẹp bày vài chiếc giường, người bệnh cùng người nhà chen chúc lại với nhau nói chuyện nhà cửa: con trai nhà ai không tiến thủ, con gái nhà ai không muốn kết hôn, con trai nhà nào lại thi vào đại học danh tiếng…

Phù Ly ngồi trên giường bệnh, tay cầm một quả táo gặm răng rắc. Triệu Tam Tường ngồi đối diện im lặng đã được mười phút.

Gặp người bình thường mà bị nhìn chằm chằm như vậy đã sớm ngại rồi, cố tình Phù Ly lại không có tí xíu gì ngại ngùng mà còn thản nhiên ăn thêm được một quả chuối tiêu, một trái đào, một chùm nho nữa.

Rắc rắc, rốp rốp.

Nhìn thấy Phù Ly sắp ăn xong luôn quả táo, Triệu Tam Tường cuối cùng nhịn không được nói: “Có năng lực quá ha, còn hăng hái cứu người làm việc tốt.”

Phù Ly ném cùi táo vào trong thùng rác cách đó một mét rồi từ từ nói: “Chứ không lẽ trợn mắt nhìn cậu ấy bị nổ chết?” Người nhà ấy mặc dù không có công đức to lớn gì, nhưng mà cũng tạm được, dù sao cũng là tiện tay cứu thôi.

Vì để cho người khác không nghi ngờ, cậu còn cố ý dùng pháp thuật làm ra đầy vết thương trên mình, cậu nghĩ vậy là hoàn hảo lắm rồi.

“Mẹ nó!” Triệu Tam Tường móc một gói thuốc từ trong túi ra, còn chưa kịp châm đã bị bà thím giường kế bên nhìn gắt gao: “Này anh bạn, nhìn trên tường mà coi.”

Triệu Tam Tường ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, trên tường treo một cái bảng ghi “Cấm hút thuốc trong phòng bệnh.” Hắn cầm điếu thuốc trong tay một hồi rồi nhét lại vào túi, tâm tình buồn bực, hắn đứng lên nói với Phù Ly “Cậu nằm lại vài ngày đi, tôi về công trường đây.”

Ra khỏi phòng bệnh, hắn nghe loáng thoáng thấy có người hỏi Phù Ly “Cậu bé, người hồi nãy là ba cậu hả?”

“Không phải ạ.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”

Triệu Tam Tường cười lạnh một cái, đồ nhân loại vô tri, hắn là một con vịt sống hai ngàn năm, làm sao đẻ được đứa con nào ngu như vậy? Cơ mà Phù Ly là cái loại yêu quái gì vậy? Hắn có đạo hành gần hai ngàn năm mà nhìn còn không ra.

Đi đến cửa bệnh viện, hắn ngẩng đầu lên thì thấy có một nam một nữ, dung mạo bình thường đang đi về phía này, liền lùi lại hai bước theo phản xạ. Lúc hai người kia đi ngang qua Triệu Tam Tường thì quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn liền vội vàng cầm một quyển sổ nhỏ đưa tới trước mặt hai người kia.

Hắn là một con yêu quái đàng hoàng nha, từ khi lập quốc tới giờ chưa từng làm chuyện xấu nào.

“Đừng khẩn trương.” Người đàn bà trung niên nhìn giấy chứng nhận yêu tinh tốt trong tay Triệu Tam Tường, mỉm cười ôn hòa “Bọn ta chỉ là đi ngang qua thôi.”

Triệu Tam Tường thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi bệnh viện rồi mới đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ hai người kia đi tìm Phù Ly? Hắn quay đầu nhìn cửa bệnh viện, bỏ đi càng nhanh hơn. Tục ngữ có câu: Thà người ta chết còn hơn mình chết, chạy mau đi thôi.

Lúc Trương Kha cùng Từ Viện đi vào phòng bệnh của Phù Ly thì nhìn thấy một bà lão đang nhét hoa quả vào tay cậu.

Từ Viện nhìn Phù Ly, cậu có dáng người cân xứng, dung mạo đẹp trai, từ bề ngoài nhìn thì không biết cậu là loại yêu quái gì, thậm chí còn chẳng thấy tí xíu yêu khí nào, nếu không phải đã xác định được đối phương là yêu quái từ trước, thì Từ Viện sẽ nghĩ Phù Ly chỉ là một người bình thường thôi.

Nghe nói một số yêu quái có tu vi thấp nhưng được trời đưa cơ duyên, rất dễ dàng tu thành tinh, năng lực lại y như người bình thường, loại yêu quái này rất dễ bị nhầm lẫn thành người phàm. Ngoài ra còn một khả năng, là đối phương đã đạt tới cảnh giới cao nhất nên không ai có thể nhìn ra được nguyên hình hay yêu khí của cậu.

Nhưng mà…cái loại chỉ có thể đi công trường làm việc kiếm ăn như này, kiểu gì cũng không thể là một con yêu quái cấp cao trong giới được.

Lúc đầu nhận được báo cáo, họ tưởng có yêu quái làm loạn, cuối cùng đến nơi điều tra mới biết được cái con yêu quái này lại bảo vệ con người. Hai người đến đây để đưa tiền thưởng “Người tốt việc tốt” cho cậu, tiền tuy hơi ít tí nhưng cũng là tấm lòng của ngành bọn họ.

Nghe bọn họ nói ra mục đích của mình, Phù Ly hí hửng nhận 1000 đồng tiền thưởng, lúc nhét vào túi quần còn dùng tay vỗ vỗ.

Cuối cùng cậu cũng thoát khỏi số phận người không có đồng nào.

“Cám ơn.” Phù Ly cười tủm tỉm nhìn hai người nói cám ơn, lấy hai quả táo từ đầu giường đưa cho hai người, “Lại đây ăn hoa quả đi.”

Hoa quả này là của nhà bác Trương đưa sang, tiền thuốc men cậu nằm viện mấy ngày nay đều là nhà bọn họ trả, bác Trương còn muốn cho cậu tiền cảm ơn nhưng cậu từ chối. Cậu là một con yêu quái coi trọng giáo dục, tiền này là bác Trương để dành cho Trương Bằng trả học phí, sao mà cậu lấy được.

Loài người có câu nói rất hay, nghèo đến mấy cũng không thể nghèo giáo dục, khổ đến mấy cũng không để con mình khổ.

Trương Kha không có nhận quả táo, Từ Viện nhận và nói cảm ơn.

“Không có gì.” Phù Ly vẫn còn cười tủm tỉm.

Trương Kha cùng Từ Viện không tính dành quá nhiều thời gian cho một con yêu quái nhỏ bé, xác định Phù Ly là một con yêu quái vô hại liền chuẩn bị trở về ngành báo cáo. Thủ đô là nơi có long khí nhiều nhất, hấp dẫn rất nhiều yêu quái tụ tập. Yêu quái nhiều, mấy con yêu kì lạ cũng nhiều, có đứa thì làm người nổi tiếng trên mạng, bán mặt nạ giả nên bị bắt; có đứa đi làm móc túi, bị cảnh sát phát hiện còn dám dùng phép thuật để chạy trốn; có đứa thì đi lừa tình lấy tiền rồi bỏ chạy; có đứa lại xài thuật thôi miên lừa người già mua sản phẩm bảo vệ sức khỏe, bán thuốc giả, làm giấy phép giả, đủ loại thủ đoạn, muốn cái gì có cái đó. Nhưng mà loại yêu quái này còn đỡ, chỉ cần tiền chứ không giết người, loại hung tàn nhất là cái loại thích giết người và yêu quái khác, loại này nhất định là phải truy nã toàn quốc, bắn chết.

Hai người vừa rời khỏi phòng bệnh đã thu được tin tức từ tổng bộ, có yêu quái ăn tim người xuất hiện, đã giết hai người, hiện tại đang chạy trốn.

“Mẹ nó, đám yêu quái này bàn bạc trước hay sao vậy? Biết đội trưởng xuất ngoại liền thi nhau nhảy ra.” Trương Kha nhìn mớ ảnh chụp hiện trường vừa nhận được, mặt mũi tràn đầy tức giận, thời buổi bây giờ rất ít yêu quái dám công khai làm chuyện như vậy.

Trong phòng bệnh, Phù Ly đang chen chúc coi tivi cùng mọi người, thời sự đang nói về vụ án giết người tại một nơi khác, phát thanh viên nhắc nhở mọi người chú ý an toàn khi ra ngoài.

“Trời đất, người chết mới hơn hai mươi tuổi à.” Bà thím vỗ đùi chửi, “Kẻ giết người đúng là táng tận lương tâm, người nhà đứa nhỏ này chắc đau khổ lắm.”

Nghe mấy bác mấy thím chửi kẻ giết người kia, Phù Ly nghiêm túc ngồi xem tin tức, thuận tay lấy một quả đào từ tủ đầu giường gặm tiếp.

Ở lại bệnh viện hai ngày, Phù Ly tự mình làm thủ tục xuất viện, người trong gia đình bác Trương không cho cậu xuất viện, cậu lại không nghĩ phí tiền đành phải lén xuất viện, lúc làm thủ tục còn bị y tá trưởng phê bình, nói cậu không coi sức khỏe của bản thân ra gì.

Ra khỏi bệnh viện, Phù Ly thở phào nhẹ nhõm. Con người thật là một sinh vật thần kì, cậu còn nhớ hồi xưa lâu thật lâu, bác sĩ mà nhìn thấy cậu là chân còn run run, bây giờ còn dám phê bình cậu, còn nói liên tục không lặp lại nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời chiều đang ngả về tây, ráng đỏ chiếu khắp mặt đất, đỏ đến không bình thường. Đổi tay xách túi nhựa, Phù Ly đi vào một con hẻm nhỏ.

Quầy thịt cốt lết đang có rất nhiều khách ngồi. Có người trung niên mặc áo sơ mi hoa, có những ông già mặc quần đùi, còn có mấy cô gái trẻ ăn mặc xinh đẹp. Phù Ly xuất hiện làm mấy cô nhìn lén liên tục, có người gan lớn còn lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm hình.

Phù Ly biết mấy cô gái này đang nhìn mình, nghĩ đến nguyên tắc “phi lễ không nên nhìn”, cậu cúi đầu im lặng ăn mỳ.

Đồ ăn của con người càng ngày càng ngon, thật là một chủng tộc xuất sắc, luôn luôn tiến bộ, lúc nào cũng làm đám yêu quái ngạc nhiên cả. Phù Ly bưng một tô mỳ lớn uống sạch nước dùng, sau đó mới rút một tờ khăn giấy trong hộp ra lau miệng.

Vừa đứng lên chuẩn bị trả tiền thì có một cái chén bay đến chân cậu, Phù Ly quay đầu thấy một đám thanh niên đầu tóc nhuộm đủ kiểu đang vây quanh mấy cô gái nói gì đó, thậm chí còn đưa tay muốn giật di động của một cô gái trong đó.

“Tụi anh chỉ là muốn làm quen với mấy em mà thôi, mấy em không chịu là không nể mặt tụi anh đó hả?”

Mấy cô bé sợ sắp khóc, ông chủ đang đứng bên cạnh khuyên bảo mấy câu, mấy tên du côn cũng không thèm để ý đến. Ông cầm cái muôi định đứng ra ngăn cản nhưng lại sợ hãi. Mấy vị khách khác cũng không dám làm gì đám côn đồ này, không khí trong quán căng thẳng cực độ.

“Bắt nạt con gái như vậy mặt mũi cũng mất luôn rồi, còn nể mặt cái gì?” Phù Ly đi đến bên cạnh mấy cô bé đang sợ run, đẩy tay tên lưu manh đang chỉ vào các cô ra. “Là người văn minh thì nên làm những điều văn minh.”

“Thằng ngu này từ đâu ra lo chuyện bao đồng vậy? Lăn qua một bên đi.” Thằng du côn đầu têu vừa nói xong liền lộc cộc lăn ra ngoài.

Màu mắt của Phù Ly rất nhạt, trong ánh sáng màu da cam của đèn đường hình như còn ánh lên một vệt sáng nhàn nhạt, cậu cười tủm tỉm nhìn mấy thằng côn đồ “Lăn như vậy á hả?”

Mấy thằng du côn chỉ dám bắt nạt con gái sợ hãi lui lại hai bước.

Chỉ hai phút, mấy thằng lưu manh đều bị trói tay lại đợi cảnh sát đến. Trong mấy cô gái được cứu, cô gan lớn nhất tên là Đình Đình, cô thấy Phù Ly muốn đi bèn vội vàng gọi cậu: “Anh đẹp trai, anh tên gì?”

Phù Ly cười cong khóe miệng, hất cằm lên, vẻ mặt thần bí: “Tên tôi là Lôi Phong.”

Đình Đình: "Hả?"

Chờ cô tỉnh thần lại thì anh đẹp trai tự xưng là “Lôi Phong” đã xa mất rồi.

Trong một con hẻm nhỏ và tối, Phù Ly đang đau đầu chóng mặt vì đường sá phức tạp của thủ đô, cậu lục trong túi quần, tìm ra một nhánh Mê Cốc. Chỉ chỉ vào đầu nhánh cây, nhánh cây lập tức chỉ về một hướng.

Hình như Mê Cốc chỉ cho Phù Ly đường tắt, nên mấy con đường cậu đi qua đều rất chật hẹp, hầu như không có một bóng người.

Bịch.

Đột nhiên một người từ đâu xuất hiện té trước mặt cậu, cậu ngừng bước, xoay người nhìn qua. Ủa đây không phải là người vừa phát thưởng cho cậu hai hôm trước sao? Sao lại té từ trên kia xuống vậy? Cậu ngẩng đầu nhìn, trên tường có một người nhìn rất khôi ngô đang đứng đó, mắt ánh lên màu đỏ quỷ dị.

“Đi mau đi.” Trương Kha nhận ra được Phù Ly, ông cố gắng đứng lên, chặn trước mặt Phù Ly, “Cậu đánh không lại hắn đâu.”

“Không ai được đi hết, ở lại đây làm bữa tối của ta.” Con yêu quái cười sung sướng, nhảy từ trên tường xuống, trên mặt hắn mọc đầy lông trắng, trên đó còn dính máu.

Phù Ly nghiêng đầu, thở dài lần nữa vì sự sa đọa của giới yêu tinh.

Thời buổi thái bình, ngay cả Chu Yếm* cũng dám ra ngoài bắt nạt người.

Sa đọa, thật sa đọa.

Thể diện của giới yêu tinh đều bị mấy thứ này làm mất sạch.

---

  • Chú giải:

Chu Yếm: mặt người, thân khỉ, tóc bạc. Bình thường xuất hiện khi có thảm họa chiến tranh.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 22/12/2017) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.