Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ con về nhà

Phiên bản Dịch · 2657 chữ

“Con người yếu ớt đê tiện như vậy, ta ăn thì đã làm sao?” Ở trong mắt của Chu Yếm mà nói, chỉ có giống loài nào mạnh hơn hắn mới đáng lo chứ mấy thứ khác đều có thể tùy ý giết, tùy ý ăn. Sinh mệnh của con người vừa ngắn ngủi lại vừa yếu đuối vô cùng, nếu không phải bây giờ linh khí càng ngày càng mỏng manh, lại còn có cái gì mà sở quản lý giới tu hành thì hắn làm sao phải cố kiềm nén tính tình của mình lại chứ? “Thân là yêu quái mà lại về phe của con người, thật sự là một nỗi sỉ nhục đối với yêu giới của chúng ta.”

Sách thiên cơ hóa thành một luồng sáng tiến vào bên trong thân thể Trang Khanh, anh nghe Chu Yếm chửi bậy mà không thèm nói lời nào.

“Sao vậy? Không thể phản bác được chứ gì?”

“Chẳng lẽ chưa có ai nói cho ngươi biết chuyện này à? Ta được dựng dục trong cơ thể của nhân loại, tuy thân xác là của loài rồng nhưng vẫn có thể giữ lại trong mình dòng máu của con người.” Ánh mắt của Trang Khanh vô cùng bình tĩnh, “Ta không chỉ che chở nhân loại mà còn che chở yêu quái lớn nhỏ nữa. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bây giờ vẫn còn là thời đại mấy ngàn năm trước đấy hả?”

“Con người bây giờ có được rất nhiều loại vũ khí mạnh, chỗ nào cũng có camera theo dõi, trừ khi người của giới tu hành mãi mãi không bao giờ xuất hiện tại nhân gian nếu không thể nào cũng có một ngày sẽ bị phát hiện.” Trang Khanh cười lạnh, “Ngươi là đại yêu thời viễn cổ, có lẽ ngươi sẽ không sợ hãi những loại vũ khí đó nhưng còn những yêu quái có tu vi không cao thì sao?”

“Cá lớn nuốt cá bé, bọn họ đấu không lại vũ khí của nhân loại thì chết cũng là đáng đời.” Chu Yếm mở cái miệng đỏ lòm của mình ra gào thét, “Ngươi không cần nói nhiều, cái loại mang trong mình dòng máu đê tiện của nhân loại như ngươi không xứng đáng nói chuyện với bản vương.”

Chu Yếm vừa nói câu đó xong thì đột nhiên có một luồng ánh sáng màu lam bổ đến trên người hắn, hắn cảm thấy toàn thân mình vừa đau vừa tê dại, chỉ có thể nằm dưới đáy biển kêu rên đau đớn.

“Ta không xứng đáng nói chuyện với ngươi, thế nhưng ta có thể đánh ngươi.”

“Có ngon thì cứ giết ta đi.”

“Đùa à?” Trang Khanh lại đánh một tia sáng màu lam ra, biểu tình trên mặt anh vô cùng đứng đắn và nghiêm túc, “Bản tính của ngươi hung bạo, tàn ngược, vô số yêu tu và nhân loại đã chết ở trên tay của ngươi, ngươi có chết cũng chưa hết tội. Tuy rằng theo ý của thiên đạo thì ta không thể giết ngươi được. Nhưng mà… ta vẫn có thể đánh ngươi đấy.”

Chu Yếm bị đánh đau đến mức ngao ngao kêu to, đến lúc sau thì hắn trở nên ngoan ngoãn hẳn, miệng không còn dám thốt lên lời rủa mắng nào, tính tình cũng thu liễm lại, hắn quỳ rạp trên đất, cố thu mình lại như một trái banh trông vô cùng hèn mọn.

“Bố đã muốn đánh mày từ lâu rồi.” Trang Khanh sửa sang lại biểu tình trên mặt, cứ như thể người vừa nói tục không phải là anh vậy “Ngoan ngoãn ở đây mà sám hối đi, biết chưa?”

Cơ thể cực lớn của Chu Yếm run lẩy bẩy, hắn im lặng không dám nói tiếng nào nữa.

Thời điểm này Chu Yếm lại cảm thấy may mắn vì ở dưới đáy biển không có con yêu quái nào thấy được thảm cảnh của mình chứ không thì mất mặt chết rồi. Lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía nhờ ánh sáng công đức trên người Trang Khanh. Mấy cái sinh vật xấu hoắc này là cái gì vậy? Sao lại túm tụm thành cả một vòng lớn ở đây thế này?

Cái con cá có mắt mọc ở trên bụng kia, sao miệng của nó rách ra rồi? Bụng thì lớn lại còn xấu xí vô cùng nữa, đã vậy thêm cái miệng nứt ra thì ai mà nhìn cho nổi chứ?

Bây giờ Chu Yếm mới hiểu được là bị nhốt trong khóa linh trận của sở quản lý cũng không đáng sợ bằng bị nhốt ở đáy biển như thế này. Bị nhốt đến không biết năm nào tháng nào mới có thể đi ra ngoài mới là điều đáng sợ nhất.

Trang Khanh biến trở lại thành rồng rồi trong nháy mắt biến mất trước mặt Chu Yếm, khắp đáy biển trở nên đen kịt không còn một tia sáng nào.

Chỉ đến khi mất đi ánh sáng người ta mới biết được là ánh sáng đẹp đến cỡ nào…

Khi sắp tới bờ biển thì Trang Khanh hóa lại thành hình người từ trong biển nhảy ra, xa xa có mấy ngư dân đang ngồi uống rượu, hát mấy bài léo nha léo nhéo không rõ giai điệu nào cả. Anh lắc người một cái, quần áo đang ướt sũng nháy mắt trở nên khô ráo, có điều là hơi nhăn một chút.

Anh cúi đầu nhìn quần áo một hồi lâu, cảm thấy không hài lòng chút nào.

“Người trẻ tuổi.” Một bà cụ đang đứng sau lưng anh lo lắng khuyên bảo “Có chuyện gì thì cũng nghĩ thoáng một chút, chút nữa chỗ này thủy triều sẽ lên đấy, cậu về nhà nhanh đi đừng để cho người thân lo lắng.”

Trang Khanh quay đầu lại thấy một bà lão đang mặc quần áo đen, đầu đội một cái mũ trùm, chân mang đôi giày vải, mái tóc hoa râm được búi lên gọn gàng. Sắc mặt của bà dưới ánh trăng nhìn có vẻ hơi tái nhợt. Sóng triều nhẹ nhàng chụp lên bờ cát, khẽ liếm qua chân của bà rồi lại chậm rãi lùi về.

“Bà ơi, bà ở chỗ này chờ ai vậy?” Trang Khanh vừa vỗ vỗ bộ quần áo đầy nếp nhăn trên người mình vừa đi lên bờ.

Thấy anh rời xa khu vực biển sâu, trên mặt của cụ bà lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng: “Bà chờ con bà về, nó rời bến cũng khá lâu rồi, lúc đi nó bảo là tháng sáu sẽ về mà bây giờ đã là tháng bảy nhưng vẫn chưa thấy nó đâu, bà lo quá.”

Ánh mắt của Trang Khanh nhìn về phía sau lưng bà cụ, anh đút hai tay vào túi quần thở dài, “Mỗi ngày bà đều đến đây chờ sao?”

“Bà sợ nó không biết đường.” Bà lão nói với vẻ mặt bất mãn, nhưng kì thực lại mang theo sự kiêu ngạo: “Nó học giỏi từ nhỏ rồi, sau này làm hải quân còn cứu rất nhiều người trên biển nữa. Chỉ có điều trí nhớ nó kém lắm, đường về nhà mà mãi cũng không nhớ được.”

Trang Khanh lại nhìn về phía mặt biển bao la kia, phía xa có một ngọn hải đăng đang chiếu sáng giúp các chuyến tàu đi xa tìm được đường về nhà.

“Con của bà sẽ sớm trở về thôi.” Trang Khanh nói một câu với bà lão rồi quay lưng trở về chỗ đậu xe của mình, ở đây anh gặp được một người quen - âm kém của Minh giới.

“Trang tiên sinh.” Vương Trinh nhìn thấy Trang Khanh thì bản năng trở nên cung kính hơn hẳn, “Sao ngài lại ở đây?”

“Ta ra ngắm cảnh biển đêm, trùng hợp gặp được một bà lão đang chờ con trai trở về.”

“Bà ấy…” Vương Trinh hơi chần chờ nói.

“Lòng mẹ thật vĩ đại, con của bà ấy có lẽ sẽ mau chóng trở về thôi.”

“Ngài nói rất đúng, nhất định con trai của bà ấy sẽ sớm quay lại.” Vương Trinh cất xích khóa phách và chuông gọi hồn đi rồi nói với Trang Khanh: “Ba ngày sau tôi sẽ trở lại.”

“Cám ơn.” Trang Khanh gật đầu với Vương Trinh.

“Không có chi.” Nói xong Vương Trinh hóa thành một làn khói rồi biến mất. Trang Khanh nhìn về phía bờ cát lần cuối rồi mới quay người đi thẳng về phía màn đêm thăm thẳm.

Việc Phù Ly hăng hái cứu người nhanh chóng lan truyền khắp khách sạn, những người ban đầu ghét cậu đều nhanh chóng thay đổi trở nên hòa nhã với cậu hơn hẳn, thậm chí còn có đồng nghiệp chủ động rủ cậu sau khi tan làm đi ăn thịt nướng và uống rượu cùng nữa.

Tuy rằng Phù Ly rất muốn về nhà đọc sách nhưng mà đây là lần đầu tiên đồng nghiệp mời cậu tham gia tụ tập ăn khuya nên cậu vẫn vui vẻ đồng ý.

Bốn người thay đồng phục bảo vệ ra, dẫn Phù Ly đi đến một con phố ăn vặt nổi tiếng.

“Tiểu Phù là người tỉnh khác đúng không?” Lý Thạch lấy răng nanh khui nắp bia, rót đầy vào bốn cái ly rồi nói với Phù Ly “Nếu nói đến ăn vặt thì chỉ có cái ngõ hẻm này là ăn ngon nhất, mấy cái quán nổi tiếng ở ngoài kia đều là lừa gạt thôi. Nào, cụng ly.”

Đêm hè mà uống bia ướp lạnh thì tuyệt vời vô cùng, nhưng mà bốn người cũng không dám uống nhiều quá vì sáng mai còn phải đi làm nữa. Sau vài ly bia, mấy xâu thịt nướng, tất cả mọi người đều bắt đầu xưng anh gọi em với Phù Ly, Lý Thạch thậm chí còn đòi giới thiệu bạn gái cho Phù Ly nữa.

Một người đồng nghiệp khác tên là Chương Sơn nhảy vào phá: “Cậu đừng nghe anh ta nói bậy bạ, anh ta cũng còn là một con chó độc thân thì lấy đâu ra bạn gái mà giới thiệu cho cậu chứ?”

“Sao có thể nói như vậy được, mặt của tôi xấu như vầy mới khó tìm bạn gái chứ như Tiểu Phù thì hoàn toàn không cần lo lắng việc này.” Lý Thạch uống thêm một ly bia nữa rồi mới nói “Nhìn cái mặt này, cái chân này, cậu không thấy mấy em lễ tân đều thích chia đồ ăn vặt cho Tiểu Phù sao? Mấy người chúng ta có ai được đãi ngộ như vậy đâu?”

Phù Ly nghe thấy bọn họ trêu chọc lẫn nhau thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu, trước kia cậu gặp qua rất nhiều con chó muốn tu luyện thành hình người nhưng chưa bao giờ thấy con người lại tự xưng là chó cả. Quả nhiên là thời đại càng phát triển, xã hội càng tiến bộ thì con người cũng ngày càng tôn sùng việc vạn vật ngang hàng.

Thịt no rượu say, bốn người chia tay nhau ai về nhà nấy.

Đường về của Phù Ly là một con đường nhỏ khá yên tĩnh, Phù Ly vừa đi vừa tắm ánh trăng, tâm trạng của cậu hôm nay rất tốt.

“Cậu ơi, cho tôi hỏi đường Tháng Sáu ở hướng nào vậy?” Một người đàn ông mặc quân trang màu trắng gọi Phù Ly lại, quần áo trên người anh ta vô cùng chỉnh tề, có thể thấy được đây là một người rất nghiêm túc.

“Đường Tháng Sáu á?” Phù Ly nhìn người đàn ông và trả lời “Tôi chưa bao giờ nghe qua con đường này cả.”

Người đàn ông vò vò đầu với vẻ mặt vô cùng thất vọng, “Nhà tôi rất gần bờ biển, nhưng không hiểu sao hễ xuống thuyền là tôi chẳng bao giờ tìm thấy đường về nhà mình hết.”

Ánh trăng chiếu lên trên người người nọ nhưng dưới chân anh ta lại không có bóng dáng gì cả, ngược lại là ánh mắt anh ấy phản chiếu ra một chút ánh sáng màu vàng lấp lánh.

“Đây là thủ đô, xung quanh thủ đô không có biển.” Phù Ly dừng bước “Anh cần về nhà gấp hả?”

“Tôi rời bến hơn một năm rồi, khó khăn lắm mới có hai ngày nghỉ nên muốn về nhà thăm mẹ. Mẹ tôi đã rất vất vả mới nuôi dưỡng tôi nên người, sức khỏe của bà lại kém thành ra tôi lo lắm.” Người đàn ông mặc quân trang nhìn thấy Phù Ly xong chẳng hiểu sao lại muốn tâm sự hết cõi lòng mình. “Tôi đã hứa với bà là tháng này sẽ về, không biết bà chờ tôi có sốt ruột hay không.”

Nói xong anh quơ tay vò rối đầu, có vẻ cũng không hiểu nổi tại sao mình lại lạc đến tận thủ đô nữa.

Phù Ly cúi đầu nghĩ có lẽ đây chính là tình mẫu tử, cho dù là cái chết cũng không thể cắt đứt sự ràng buộc giữa họ.

Cậu đến gần người đàn ông, ngửi được mùi tanh của biển thoang thoảng trên người anh ta, cậu nhắm mắt lại nhìn vận mệnh của người ấy sau khi chết.

---

Vài người đàn ông mặc quân trang đang bước xuống máy bay, trong tay bọn họ ôm một cái hộp gỗ màu đen có dán hình chụp của người đàn ông trước mặt cậu, trên hộp có một bộ quân trang và một mô hình thuyền chiến. Bộ quân trang trên hộp giống hệt bộ người đàn ông này đang mặc...

---

“Để tôi đưa anh về.” Phù Ly đột nhiên cảm thấy vô cùng tò mò về người mẹ của vị quân nhân nọ.

Tình cảm của con người thật sự rất kì lạ.

Nhưng mà… cũng rất thú vị.

Trong bể bơi của một căn biệt thự xa hoa, Trang Khanh đang bơi lội tới lui bỗng đột ngột chui ra khỏi mặt nước ngẩng đầu nhìn trời.

Trên trời có một luồng linh khí mỏng manh biến động, hình như là vị đại yêu nào đấy dùng phép thuật xê dịch ngàn dặm. Anh không kịp mặc quần áo vào mà vội vã đuổi theo luồng linh khí ấy.

Phù Ly mang theo người đàn ông về đến nhà anh ta, nhưng mà trong nhà trống rỗng không có ai, người mẹ mà người nọ nhắc tới cũng không thấy đâu.

Vị hải quân ấy đi một vòng quanh nhà rồi nói với Phù Ly: “Mẹ tôi nhất định là lại ra biển chờ tôi rồi. Hồi trước lúc tôi còn đi học, tôi rất thích ra bờ biển chơi, lúc ấy mẹ thường phải ra đó tìm tôi về. Sau này tôi thành quân nhân thì rời bến đã trở thành một nhiệm vụ nhưng mẹ tôi lại càng hay đi ra đấy hơn, bà nói càng gần biển bà càng thấy yên tâm trong lòng.”

Anh ta vừa kể vừa chạy ra ngoài.

Phù Ly quay đầu lại nhìn ngôi nhà, trên vách tường treo tấm ảnh của một bà lão, bà lão trong ảnh đang cười rất ôn hòa, nhìn qua thật hiền lành. Người đàn ông mặc quân trang đã chạy xa, Phù Ly quay lại định đuổi theo anh ta nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã có người cản trước mặt cậu.

“Phù tiên sinh.”

Phù Ly ngạc nhiên nghĩ, cái con rồng máu lai biến ra đuôi mà không rách quần này sao lại xuất hiện ở đây vậy?

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 14/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.