Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Gia Chính Là Ma Quỷ (2)

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Sau này còn dựa vào đồng nhi để bảo vệ bản thân, phải để cho đứa trẻ này nhanh chóng trổ mã lên phải không?

Thanh Vân: "!!!"

Lão gia người, người, người...chính là ma quỷ đúng không!

Thanh Vân ủ rũ tới bên giá sách, mắt đảo qua một lượt.

Bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, mắt hắn dừng lại ở một một cuốn thư tín mỏng mỏng.

Từ từ quay đầu lại, thấy lão gia vẫn đang nghiêm túc sau khi đọc sách.

Vậy thì...

Thanh Vân:...

Ngọc Đỉnh đem tất cả thu hết vào trong tầm mắt, nhìn xem chiếc bóng nhỏ xíu kia đang chạy trốn, nhoẻn cười rồi lắc đầu.

Cho đến giờ hắn mới hiểu lúc đi học, bao nhiêu lần lén lút giở trò qua mặt lão sư đúng là chuyện ấu trĩ.

Kế tiếp hắn bắt đầu dựa theo phát âm, hắn đối chiếu từng văn tự trong ngọc sách thiên thư.

Những văn tự này tương đối kỳ lạ, có hình như núi sông thảo mộc, có hình như chim thú trùng cá, không thể nói so với văn tự kiếp trước giống nhau như đúc, quả thực có thể nói là không chút gì liên quan.

Hoàn toàn không có cách nào làm cho hắn suy luận, suy một ra ba.

Bất đắc dĩ hắn mới học vẹt như vậy, lấy ngón trỏ làm bút, hắn viết viết vẽ vẽ trên đùi để nhớ lại.

Không biết bao lâu, hắn lại cau mày sau khi viết xong một chữ, tinh thần phấn chấn: "Phần thượng học xong rồi, cũng không biết qua bao lâu..."

Nghĩ một hồi, Ngọc Đỉnh hô: "Thanh Vân, qua bao lâu rồi?"

Ngoài động, Thanh Vân đang chuyên tâm học thuộc.

Nghe hỏi Thanh Vân mắt nhìn lên sắc trời, nói to: "Hơn một canh giờ rồi, lão gia!"

"Ừm, biết rồi, người học tiếp đi."

Thanh Vân bĩu môi, lại phải học thuộc, bỗng nhiên sửng sốt: "Vừa nãy ta học đến chỗ nào rồi? A a a a a..."

Trong những ngày tiếp theo Ngọc Đỉnh ẩn náu trong động làm trạch nam (người nghiện một việc gì đó), lợi dụng Thanh vân làm phương tiện, hắn điên cuồng triển khai học tập đến đọc sách biết chữ.

Kiếp trước kiếp này, chưa bao giờ hắn có khát vọng cấp thiết đọc sách học chữ như bây giờ.

Nguyên nhân chỉ có hai chữ -----------------"Tu Tiên"!

Nói như vậy cũng không đúng lắm, dù sao tiền thân cũng sớm đã thành Tiên, còn là Xiển Giáo Kim Tiên.

Ừ, vậy thì là để quay lại Tiên sinh đỉnh phong.

Thời gian học tập trôi qua một lúc.

"Lão gia, cây Linh căn Vân Trung Tử thượng tiên tặng trước cửa động này có cần tưới nước không ạ?

Thanh Vân hỏi cái này với vẻ mặt đợi chờ.

Ngọc Đỉnh liếc nhìn hắn một cái: "Cần!"

Mắt Thanh Vân sáng ngời tức khắc, cố ý thở dài: "Nhưng mà tưới Linh căn cần phải ra sau núi múc nước Linh Tuyền về, tiếc là ta mỗi ngày đều bận học thuộc lòng, không có thời gian..."

Ngọc Đỉnh kinh ngạc nói: "Thanh Vân, không ngờ người còn nhỏ mà hiểu chuyện như vậy, làm cho lão gia rất vui mừng, vậy đi, từ hôm nay người buổi sáng học thuộc sách, buổi chiều đi xách nước, vừa hay kết hợp giữa lao động nhẹ nhàng cũng có lợi cho tinh thần lẫn thân thể khỏe mạnh"

Thanh Vân: "TT"

Lúc này, trên hòn đảo Đông Hải

Có hai đạo nhân ngồi đối diện nhau dưới cây tùng trước dốc núi.

Hai người đều sinh cực kì cao lớn, bên trái một người râu tóc đều là màu vàng kim, tướng mạo uy mãnh.

Đối diện hắn là một đạo nhân thân hình cường tráng mập trắng.

Chính giữa hai người là một cái bàn đó, phía trên đặt một ấm ngọc, bốn cái chén ngọc.

"Bọn họ đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy tin tức gì!"

Cầu Thủ Tiên sau khi nâng cốc uống hết một hơi, có chút ngập ngừng: "Tên Ngọc Đỉnh đó nghe nói không đến được?"

Trên gương mặt đầy bất an và lo lắng.

"Yên tâm đi, chắc không có vấn đề gì, chúng ta ra tay có chừng mực đấy." Linh Nha Tiên mập trắng ra vẻ trấn định, "Nếu Ngọc Đỉnh xảy ra vấn đề gì lớn, đám nhãi Ngọc Hư Cung tự cho là thanh cao kia đã tới đây hưng sư vấn tội rồi."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng khi hắn nhìn phía xa kia, trong mắt cũng tràn đầy lo lắng.

Đối với những kẻ Xiển Giáo bang tự xưng là Huyền Môn chính tông bọn chúng đã sơm không ưa rồi, vì vậy, sau lần trước không hẹn mà gặp, bọn hắn đánh Ngọc Đỉnh một trận tơi bời, trút hết oán hận đối với Xiển Giáo bao năm qua.

Chỉ là lúc vây đánh thì rất sảng khoái, xong chuyện thì có chút hoảng sợ.

Đánh xong, bọn hắn quay về cùng với Ô Vân Tiên 3 người hợp lại đuổi theo Hoàng Long liền há hốc mồm, thì ra Ô Vân Tiên 3 người kia chỉ là hù dọa Hoàng Long chứ vốn không định đuổi theo xa.

Chỉ có 4 người bọn họ thành thật, thành thật đuổi theo Ngọc Đỉnh hành hung một trận.

Cho đến lúc này bọn hắn mới ý thức tới, gặp đại họa rồi!!!

Nếu sư bá Nguyên Thủy Thiên Tôn tới Bích Du Cung hỏi tội, bộ dạng thảm hại lúc Ngọc Đỉnh chạy trốn vẫn rượt tới cùng...

Nghĩ tới đây bọn hắn sợ tới mức ngay cả Bích Du Cung cũng không dám về, chỉ có âm thầm ẩn náu tại đảo nhỏ này tránh họa.

"Có chừng mực cái rắm, ta thấy lúc mà người đánh vui vẻ nhất, trực tiếp đánh người cho đến chết, dùng cái mỗi dài của ngươi xoáy lên hắn, liên tiếp làm đổ cả mấy ngọn núi..." Cầu Thủ Tiên oán giận nói.

Linh Nha Tiên im ru nhìn hắn: "Sư huynh không phải cũng khiến cho Ngọc Đỉnh thất khiếu (hai tai, hai mắt,hai lỗ mũi và miệng) chảy máu mà không một tiếng rống đó thôi?"

Nói xong hai sư huyng đệ nhìn nhau.

Sau đó cùng nhau im lặng.

"Còn Định Quang Tiên là ra tay nặng nhất..."

Bỗng nhiên hai sư huynh đệ đồng thanh nhìn nhau nói.

Vừa nói xong, hai người sững sờ.

"Đúng, Định Quang Tiên lúc đó tế xuất Hỗn Nguyên Chùy với Ngọc Đỉnh một trận nên thân, hoàn toàn không để ý tới tình nghĩa Tam giáo đồng nguyên nữa, ài, xem ra đều tại ta đây tâm không đành lòng rồi."

Câu Thủ Tiên vội nói, nói long có chút thổn thức.

Linh Nha Tiên Gập đầu tỏ vẻ đồng lòng: " Không sai, Ngọc Đỉnh tuy thuộc Ngọc Hư nhất mạch, nhưng dù thế nào cũng cùng Bích Du chúng ta nhất mạch cùng tương đồng nhất môn, Định Quang Tiên sao hắn lại làm như vậy...Ài, bọn họ tới rồi."

Đang nói chuyện, phía xa xa có hai đạo trường hồng nhanh chóng kéo vào đảo, biến thành một người mang áo bào màu vàng kim, một người mang áo màu tro xám.

Trong đó, áo bào xám đạo nhân dáng người gầy, một đôi tai dài rủ xuống lỗ tai rất bắt mắt.

Đúng là Kim Quang Tiên cùng Trường Nhĩ Định Quang Tiên.

"Sao rồi?"

Cầu Thủy Tiên với Linh Nha Tiên khẩn trương hỏi.

"Nguyên Thủy sư bá không có tới Bích Du Cung, bên kia Xiển Giáo cũng không có động tĩnh gì, vì vậy ta nghĩ không phải khả năng Ngọc Đỉnh thương...không phải là nặng lắm?" Kim Quang Tiên dò xét.

"Hô, vậy tốt rồi, vậy là tốt rồi..."

Cầu Thủ Tiên cùng Linh Nha Tiên chột dạ mắt nhìn Trương Nhĩ Định Quang Tiên lén thở một hơi dài.

Mặc dù tình cảnh lúc đó, bộ dạng Ngọc Đỉnh không giống bị thương không nặng, nhưng chỉ cần không tìm tới cửa là may rồi.

"Các ngươi cũng đừng mừng vội, lần trước Ngọc Đỉnh thua thiệt hơn là không mang theo Trảm Tiên kiếm."

Trường Định Quang phân tích nói: " Nếu như lúc này Ngọc Đỉnh thật sự bị thương không nặng, vậy là trước kia hắn không để lộ tài năng, vẫn cứ giấu bản lĩnh thực sự, e rằng thực lực không dưới đại sư huynh chúng ta..."

Núi Ngọc Tuyền

Trong nháy mắt, xuân đi thu đến.

Một năm cứ như vậy trôi qua.

Ngọc Đỉnh ngồi trên giường mây, xung quanh hắn bày đầy bảy tắm trăm cuốn ngọc sách, qua một năm học hành, cuối cùng hắn cũng đọc hết bảy tắm phần sách trên giá trong động phủ này.

Về mặt nội dung trong những cuốn sách này, hắn chỉ có thể dùng hỗn tạp hai chữ để hình dung.

Bởi vì thật sự rất tràn lan, những sách này đã có trong pháp quyết Tu tiên luyện khí rồi, cũng đã có giảng giải về Thiên văn địa lí, bất luận một bộ nào truyền tới nhân gian cùng đều được xưng tụng là Thiên Thư.

Cũng nhờ đọc nhiều sách như vậy, hắn mới hiểu được sơ bộ về thế giới này.

--

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.