Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt Đất Hơi Bỏng Chân (1)

Phiên bản Dịch · 1328 chữ

Ở chân núi Ngọc Tuyền

Có một cửa núi hình dạng cổng chào.

Phía trước cửa núi cầm đầu là một đạo kiếm quang bỗng nhiên dừng lại liền biến thành một nam tử trung niên, mặc áo xanh trường bào, chân mang ngự kiếm, dừng trước núi với vẻ mặt chăm chú nhìn về phía trước.

Phía sau hắn là hai đạo kiếm quang khác nhau hóa thành một nam tử trung niên và một tiểu nữ tử.

Nam tử thân hình ục ịch, nét mặt uy nghiêm, nữ tử xem ra giống như chỉ có hơn ba mươi tuổi, phong thái thướt tha, mặc áo lam, địu một thanh Bạch ngọc cán linh kiếm.

"Sư huynh, vì sao lại không đuổi nữa?" nữ tử nói.

Tên nam ục ịch kia cũng nói: "Đúng vậy, sao lại dừng rồi, đuổi theo lâu như vậy chúng ta sắp tóm được tên yêu nghiệt kia rồi, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ như vậy.”

Đám người mang quần áo thống nhất, hiển nhiên xuất thân từ cùng một chỗ.

Nam tử cầm đầu trầm giọng nói: "Vậy các ngươi cũng phải nhìn xem đây là đâu chứ."

"Đây là đâu?"

Tên nam ục ịch trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Nam tử đạo nhân cầm đầu chỉ về phía cửa núi.

Nữ tử kia đi xem thử thì thấy ba chữ vàng to rõ ràng viết trên cửa núi "Ngọc Tuyền Sơn".

"Ngọc Tuyền Sơn?" nữ tử chợt thay đổi sắc mặt.

Đưa mắt nhìn lên ngọn núi cao nhất, trong ánh mắt mang một chút kính sợ.

Nam tử cầm đầu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn mây trắng vờn quanh Ngọc Tuyền Sơn, nói: "Xem ra chúng ta Huyền Thiên Kiếm Tông lần này vô ý tới chỗ của vị đạo trưởng thần tiên rồi."

Với tư cách tu hành nhiều năm, tu sĩ bọn hắn càng hiểu rõ sự chênh lệch giữa bản thân và Tiên cảnh, mà chủ nhân của ngọn núi trước mắt nếu thật sự là vị đó thì càng khó lường rồi.

Lúc này mười đạo kiếm quang lao vùn vụt tới, hóa thành một đám ngự kiếm nam nữ trẻ tuổi.

"Sư phụ, sư thúc, tại sao lại dừng lại ạ?"

Một đệ tử trẻ tuổi hăng hái nói: "Yêu vật kia đã bị chúng ta đả thương, chỉ cần lần này kết liễu hắn thì nhiệm vụ thí luyện này hoàn thành rồi, chúng ta có thể về tông môn phục mệnh lĩnh trưởng rồi."

"Bọn ta dừng lại là có lí do của bọn ta, tiểu tử ngươi đang dạy bọn ta làm việc đó à?"

Tên nam ục ịch tức giận nói: "Nếu người còn lòng vòng kinh động tới thượng tiên trong núi, hỏng mất đại sự, bổn tọa lột da ngươi ra ngươi tin không?"

Tên đệ tử trẻ tuổi bị một trận khiển trách ập xuống đầu, lập tức câm miệng vẻ mặt ủy khuất nhìn nam tử cầm đầu.

Nào biết sư phụ hắn dường như chẳng nhìn thấy, chỉ chăm chăm nhìn bia đá chỗ sơn môn, cau mày trầm tư, không hé nửa lời.

Cầu cứu không thành hắn đành phải chán chường lùi lại.

Đôi khi buồn vui của người cũng không được tương thông.

Ví dụ như---------hiện tại.

Nam ục ịch và nữ tử đều là sư thúc của hắn, Hào Xích Dương Tử và Thủy Vân Tử, sư phụ hắn là Hào Linh Hư Tử.

Giờ phút này, tên đệ tử đó sau khi bị Xích Dương Tử quở mắng một trận thì trở nên trắng đục như quả cà, cúi đầu không nói một lời.

Nhưng lời nói của Xích Dương Tử lại làm cho bọn đệ tử trẻ tuổi khiếp sợ, mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của đám người bỗng sáng lên.

Hai chữ "Thượng tiên" giống như một đạo lôi sấm sét xẹt qua trong lòng chúng.

Đối với bọn hắn những vất vả tu hành Luyện Khí sĩ mà nói, cái gì mà mục tiêu cuối cùng?

Đắc đạo thành Tiên!

Cái gì là đạo, bọn hắn không biết.

Tiên nhân có bộ dạng như thế nào, bọn chúng cũng chưa được thấy bao giờ.

Tục truyền ngàn năm trước, tổ sư gia của bọn hắn Huyền Thiên Kiếm Tông rất có thể tu thành Chân tiên thành công.

Trừ lần đó ra, trong môn phái bọn hắn không xảy ra như tiền lệ lần nào nữa.

Cho tới bây giờ Chưởng giáo nhân nhân cao nhất trong môn phái chúng cũng không quá Phản Hư cảnh giới.

Có thể giờ bọn hắn nghe lời của sư trưởng mới biết trong ngọn núi trước mắt là một vị Tiên nhân đạo trưởng, há chẳng phải có một vị tiên nhân đang rất gần trước mắt?

Nghĩ tới những điều này, lúc bọn hắn nhìn về núi Ngọc Tuyền, trên mặt bất tri bất giác mang theo sự kính nể và kì vọng.

Chỉ nhìn thấy núi này liền nhau không dứt, đỉnh núi chập chùng, chung quanh đơn sơ, đoán chừng ít nhất hơn trăm dặm.

Bọn hắn mặc dù không hiểu địa lý chi thuật, nhưng chỉ cần nhìn đã thấy núi này chung linh kỳ tú, tích tụ linh khí của thiên địa.

Mây trắng bay quanh sườn núi, cổ thụ giữa núi che trời, khắp nơi có thác nước mỏm đá, thỉnh thoảng còn có kỳ cầm kêu to, dị thú gầm hống quanh quẩn nơi khe rãnh giữa các đỉnh núi.

Mấu chốt là linh khí ở núi này rất nồng đậm đạt đến một mức không thể tưởng tượng nổi, vượt ra khỏi nhận thức của chúng.

Sư môn bọn hắn ở nơi cũng được coi là phúc địa,

Nhưng so sánh với nơi đây thì...

Được rồi, sao so được, sư môn bọn hắn không xứng!

Không hổ là nơi ở của thần tiên.

Trong lòng bọn đệ tử không kìm được cảm khái, điều kiện tu luyện ở đây thật sự quá tốt rồi?

Cho dù là đầu heo đi nữa, ở lại điều kiện này vài năm e rằng cũng sẽ sinh ra Linh tính, trở thành Linh thú, bước đến con đường tu hành?

Trong lòng mấy đứa kìm không nổi mà nghĩ đến.

Rồi bọn hắn tự nhiên thấy hâm mộ cuộc sống thong dong tự tại, chim quý thú hiếm trong núi.

Lúc bọn đệ tử đang mơ mộng hão huyền, ba vị sư trưởng của chúng mới triệu tập một hồi chúng mới họp lại.

Thành viên tham dự chính là ba vị sư trưởng Huyền Thiên Kiếm Tông.

"Sư huynh, cần phải đánh rắn dập đầu, diệt cỏ tận gốc, tên yêu ma này tứ phương làm hại không ít người, thiên lí khó dung, nếu như hôm nay đã rơi vào tay chúng ta cũng là thiên ý cần chúng ta phục ma."

Thủy Vân Tử cau mày nói: "Lần này tên yêu nghiệt bị chúng ta liên thủ mai phục đánh thương, nhất định không được để hắn thoát nếu không thì bất kể là đối với sư môn hay với nhân gian đều là một mối đại họa."

Xích Dương Tử nói: "Lời của Thủy Vân sư tỷ tuy không sai, nhưng đừng quên, nhưng nơi đây chính là Đạo trưởng thượng tiên trong truyền thuyết."

Tuy rằng sự tình có nguyên nhân nhưng chúng ta tự tiện xông vào quấy rầy thượng tiên thanh tu, chỉ sợ tội cũng không hề nhỏ.

Linh Hư Tử thở dài nói: "Mà thôi, hay là chúng ta thông bẩm Thượng tiên trước, trần thuật nguyên do, đến lúc đó xem ý của thượng tiên ra sao, các ngươi thấy thế nào?"

Hai người kia nhìn nhau, nhẹ gật đầu.

Thế là bọn họ đem thêm đám đệ tử từ không trung đáp xuống trước sơn môn.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật ManKhoiLa
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.