Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Thích

Phiên bản Dịch · 3524 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Sau khi Đàn Không trở lại phòng thì cũng không ngủ mà nàng mở cửa sổ, nhìn hộ vệ đang xúm lại bao vây khách điếm Khâu Thành. Nàng dựa vào cửa sổ, một tay chống cằm, một bàn tay khác đưa ra hứng bông tuyết đang rơi.

Một chiếc xe ngựa đi chầm chậm tới từ phía phía đông, sau đó nó ngừng trước cửa khách điếm này.

Một nam tử mặc áo gấm, bên ngoài khoác áo choàng lông hồ ly màu trắng bước xuống xe, người này ngẩng đầu lên, mắt đối mắt mà nhìn nàng.

Hoàn Tông gỡ mũ trên áo choàng xuống, nhoẻn miệng cười với Đàn Không, nụ cười trog nháy mắt đó đẹp hơn cả hồng mai nở rộ, hơn cả ánh sáng đầu tiên vào ngày đông. Đàn Không nhịn không được cười lại với đối phương, vẫy vẫy tay với nam tử kia.

–Công tử, này trong khách điếm này đã có chết người, người không thể ở đâu ạ!

Nam nhân trung niên mặc đồ đen đi trở về bên cạnh Hoàn Tông:

–Công tử, chúng ta đổi một nơi khác đi ạ!

Hoàn Tông ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trên lầu:

–Cô nương, cô không đổi một khách điếm khác để ở sao?

Nam nhân trung niên mặc y phục đen nhìn lên lầu, bây giờ hắn ta mới nhìn thấy có một cô nương đang dựa vào bên cửa sổ mà cười tủm tỉm với công tử nhà hắn ta. Hắn ta nhìn nhìn thiếu nữ, lại nhìn nhìn Hoàn Tông, biểu tình có chút kỳ lạ, thời tiết đem nay lạnh như thế, sao công tử lại dưỡng thành thói quen nói chuyện kiểu người trên lầu, người dưới lầu thế này?

–Tin khách điếm này có người chết đã truyền ra ngoài rồi, đêm nay, chỉ sợ những khách điếm khác cũng không dám thu thêm khách nhân đâu!

Đàn Không bò ra từ cửa sổ, phi thân nhảy xuống trước mặt Hoàn Tông:

–Phòng bên cạnh ta vẫn còn trống, nếu công tử Hoàn Tông không chê khách điếm này xui xẻo thì có thể tạm thời nghỉ ở đây ở một đêm, buổi sáng ngày mai hẵng rời đi.

Có một người lái xe là tu vi Kim Đan kỳ thì cái vị công tử tuấn mỹ tên Hoàn Tông này khẳng định không phải xuất thân từ gia đình bình thường nên người như vậy hẳn là sẽ không sợ một khách điếm có một thi thể đâu nhỉ!.

–Sống chết chính là đạo lý tuần hoàn trong trời đất, đối với ta thì cũng không có gì gọi là xui xẻo cả.

Hoàn Tông cười cười:

–Đa tạ cô nương đã nhắc nhở, đêm nay làm phiền cô nương rồi!

Hộ vệ canh giữ ở trước cửa khách điếm cảm thấy đầu óc của Hoàn Tông có khả năng là có bệnh rồi, biết khách điếm này đã có người chết mà còn muốn vào đây ở. Tuy nói là người tu đạo không câu nệ tiểu tiết nhưng như thế n ày là quá tùy tiện rồi. Khâu Thành có nhiều khách điếm như vậy, dù cho buổi tối họ không muốn tiếp đãi khách nhân nhưng là chỉ cần cho thêm chút tiền thì chuyện gì cũng giải quyết được. Vị công tử tuấn mỹ mặc quần áo hoa lệ này cũng không giống người không có tiền, cần gì phải tự làm khó mình thế này?

–Công tử Hoàn Tông, vị hộ vệ này của công tử chắc có tu vi rất cao nhỉ?

Đàn Không cười e thẹn với Hoàn Tông:

–Tí nữa không biết hai vị có thể giúp ta làm một việc nhỏ được không?

Quy tắc khi ra ngoài thứ hai là: nếu có việc cần nhờ người khác giúp thì da mặt cần phải dày và tấm lòng cũng phải thoáng.

–Hử?

Hoàn Tông nhìn nam nhân trung niên mặc y phục đen:

–Y tên Lâm Hộc, nếu cô nương có yêu cầu gì thì cứ việc nói.

–Lâm Hộc tiên sinh!

Đàn Không hành lễ với nam nhân trung niên mặc y phục đen:

–Hiện tại, trong lòng mọi người trong khách điếm đều rất hoảng sợ, nếu như ngày mai hai bên có mâu thuẫn thì thỉnh tiên sinh ra tay dẹp loạn một chút. Tu vi của tiểu nữ còn kém, nếu đến lúc đó mà có tranh chấp xảy ra thì tiểu nữ sợ mình áp không nổi.

Nam nhân mặc y phục đen nhìn Hoàn Tông.

Hoàn Tông nói:

–Đây chỉ là việc nhỏ thôi, khi cô nương cần giúp thì cứ kêu một tiếng là được.

Đàn Không thở phào nhẹ nhõm, nói lời cảm tạ với Hoàn Tông lần nữa. Hiện tại, khách trọ trong khách điếm vẫn còn nể mặt Vân Hoa Môn và Chiêu Hàm Tông nên ở trong khách điếm nhẫn nhịn nhau một chút, nhưng khi tới buổi sáng ngày mai, tình huống sẽ như thế nào thì không thể nói trước được.

Người trong khách điếm còn đang tò mò vị công tử tuấn mỹ này đến từ đâu thì sau đó lại nhìn thấy Đàn Không nói chuyện với người này giống như là họ là người quen với nhau vậy nên môi người cũng không nghi ngờ thân phận của vị công tử kia nữa mà để hắn vào cửa.

Đặc biệt là sau khi bọn họ phát hiện tu vi của hộ vệ phía sau quý công tử sâu không lường được thì lại càng không có ý kiến. Mặc kệ là khi nào, cường giả luôn có thể khiến mọi người im lặng và trầm mặc.

Đỗ Kinh tò mò về thân phận của Hoàn Tông nhưng lại không muốn chạy đến trước mặt Đàn Không để làm tôn tử, y lén chạy tới cửa, hỏi tah8m hộ vệ canh giữ ở đó là vừa rồi Đàn Không và hai nam nhân xa lạ kia nói cái gì.

Hộ vệ mờ mịt mà lắc đầu:

–Thiếu thành chủ, vừa rồi khi bọn họ nói chuyện, thuộc hạ chỉ nghe được tiếng ong ong, những cái khác thì không nghe rõ ạ!

Nghe được lời này, Đỗ Kinh lập tức hiểu là ba người kia đã dùng pháp thuật để làm nhiễu thính lực của người khác. Nhưng mà người dùng pháp thuật là vị sư thúc tổ kia hay là hai nam nhân chưa rõ thân phận kia?

Tiểu nhị khách điếm nhanh tay nhanh chân thu dọn tốt phòng ở rồi cũng không dám ở lâu, chạy nhanh như chớp xuống lâu, đầu cũng không dám ngoái lại một chút. Biết rõ trong khách điếm đã có người chết mà còn dám ở thì khách nhân này không thể đắc tội được.

Đàn Không nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng của tiểu nhị rồiquay đầu lại nhìn Lâm Hộc phía sau Hoàn Tông, vị hộ vệ này đáng sợ tới thế à?

–Công tử Hoàn Tông hãy nghỉ ngơi đi, tiểu nữ không quấy rầy nữa!

Đàn Không nghĩ nghĩ, nhắc nhở thêm một câu:

–Dựa theo kinh nghiệm của tiểu nữ thì sáng sớm ngày mai,bọn họ bắt đầu cãi nhau. Tới lúc ấy, công tử có muốn ngủ cũng không ngủ không nổi đâu!

Hoàn Tông ngẩn người:

–Không ngờ cô nương hiểu biết những việc này như thế.

–Thật ra cũng không phải là tiểu nữ có hiểu biết nhiều đâu!

Đàn Không móc ra thoại bản của Diệu Bút Khách, ngượng ngùng nói:

–Thoại bản của Diệu Bút Khách có viết khi vai chính tìm nơi ngủ trọ một đêm thì sẽ bị tiếng đánh nhau của người khác đánh thức.

Nói xong này đó, Đàn Không thấy biểu tình Hoàn Tông đang dại ra, cho rằng hắn còn chưa đọc quyển này nên đưa thoại bản cho hắn:

–Công tử còn chưa xem quyển này thì tiểu nữ cho công tử mượn!

Khó có thể gặp một người cũng thích Diệu Bút Khách, Đàn Không vô cùng hào phóng mà cho mượn sách.

Loại cảm giác mà có người cũng thích vật hay người nào đó giống mình thì người khác sẽ không thể hiểu được đâu.

–Cám, cám ơn!

Hoàn Tông cầm sách, sau khi ngây người xong thì nở một nụ cười.

Thấy hắn chỉ cầm một quyển thoại bản của Diệu Bút Khách mà đã vui vẻ như thế, Đàn Không càng có thiện cảm với Hoàn Tông. Lúc đầu, nàng chỉ là thích ngắm dung mạo của đối phương, hiện tại nàng lại gia tăng thiện cảm với hắn vì hắn có chung sở thích thưởng thức thoại bản của Diệu Bút Khách giống nàng.

–Không cần khách khí, tiểu nữ có rất nhiều thoại bản của Diệu Bút Khách, nếu sau này có cơ hội, tiểu nữ cũng có thể cho công tử mượn xem.

Đàn Không nghe được đối phương khụ vài tiếng thì nói:

–Công tử nên sớm nghỉ ngơi đi!

Nàng đi vài bước, đến cửa phòng của mình thì có chút ngượng ngùng nói:

–Cái kia……sau khi công tử xem xong nhất định phải trả cho tiểu nữ đấy! Quyển sách này tiểu nữ chỉ có một bản mà thôi, không có nhiều hơn đâu ạ!

Sau khi nói xong, mặt Đàn Không có chút đỏ. Một quyển sách cũng không đáng giá tiền nhưng nàng lại nhấn mạnh chuyện trả lại như thế thì nghĩ kiểu gì người ta cũng sẽ cảm thấy nàng keo kiết. Nhưng mà nàng chỉ có một quyển này thôi, nàng thật sự rất luyến tiếc nó.

–Mong cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt quyển sách này, sẽ không làm nó bịhư hao gì đâu!

May là Hoàn Tông cũng không phải nam nhân lòng dạ hẹp hòi, hắn không chỉ có không tức giận mà ngược lại còn cười dịu dàng hơn, cẩn thận cất sách vào tay áo.

Đàn Không nhẹ nhàng thở ra, híp mắt cười với Hoàn Tông, rồi trở về phòng của mình.

Hoàn Tông trở lại phòng thì ngồi xuống bên cạnh bàn, mở ra sách trong tay. Trên sách có rất nhiều dấu vết, chỗ gáy sách đã nổi lông, nhưng trang sách lại được giữ rất cẩn thận. phía dười vài trang sách dấu do chủ nhân kí hiệu vào. Nhưng mà chủ nhân kí hiệu rất cẩn thận, chữ viết rất nhỏ như là sợ chữ của phần nội dung sẽ bị dính mực vào vậy.

–Xem ra nàng thật sự rất thích quyển sách này!

Ho nhẹ vài tiếng, Hoàn Tông dùng mu bàn tay che miệng, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười.

–Công tử!

Lâm Hộc lấy ra một cái hộp ngọc đưa tới trước mặt Hoàn Tông:

–Ngài nên dùng thuốc đi ạ!

Hoàn Tông tiếp nhận hộp ngọc, nuốt xuống viên thuốc rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lâm Hộc cất hộp ngọc, nhìn mắt thoại bản đang đặt trên bàn, im lặng mà thối lui đến một góc phòng rồi bắt đầu ngồi xếp bằng đả tọa.

Sắc trời mới vừa sáng được một chút thì Đàn Không đã tiếng chén đĩa bị đập bể dưới lầu đánh thức, nàng đứng dậy rửa mặt xong, mở cửa ra thì trùng hợp thấy Hoàn Tông bước ra từ cửa phòng, nàng vẫy tay với hắn. Chờ Hoàn Tông đến gần thì nàng nhỏ giọng nói một cách đầy kích động:

–Nhìn xem đi, dưới lầu quả nhiên đã đánh nhau rồi! Diệu Bút Khách có phải rất lợi hại không?

Hoàn Tông cúi đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh mình, biểu tình trên mặt nàng mang theo ba phần kích động, còn có hai phần đắc ý, giống như là Diệu Bút Khách đã làm một vô cùng ghê gớm khiến nàng có chung vinh dự vậy.

–Ừ, rất lợi hại!

Hoàn Tông nghe thấy mình trả lời như thế.

Bầu không khí dưới lầu đúng là không tốt lắm, một tu sĩ Kim Đan kỳ và hai tu sĩ Trúc Cơ đang ngồi chung một bàn, vẻ mặt của họ vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm tỳ nữ Chiêu Hàm Tông đang ngồi ở trong một góc, giận mà không dám nói.

Bọn họ đều là người có việc phải làm, sau nửa đêm họ đã chứng minh bản thân trong sạch rồi muốn rời đi khách điếm, người Chiêu Hàm Tông lại không cho. Rõ ràng thành chủ Khâu Thành đều cảm thấy người đã rửa sạch hiềm nghi có thể rời đi, nhưng không ngờ người Chiêu Hàm Tông lại khó nói chuyện như vậy. Dựa theo quy củ, ở nơi nào đã xảy ra án mạng thì nơi đó nên được thành chủ địa phương hoặc là môn phái tu chân phụ trách, nơi này là thế lực của Khâu Thành, Chiêu Hàm Tông dựa vào cái gì mà dám vượt quá bổn phận như thế chứ?

Chỉ là dựa vào thế lực lớn của tông môn mà không thèm để tán tu bọn họ và đệ tử của các môn phái nhỏ khác vào mắt. Nơi này là phạm vi thế lực của Vân Hoa Môn, đệ tử Vân Hoa Môn người ta còn không kiêu căng tới vậy nữa.

Có người tính tình không tốt nên nhịn không được mà hùng hùng hổ hổ vài câu, thuận tiện đập bể mấy cái chén mấy cái đĩa, nhưng khi Lăng Ba ra tới thì tất cả đều nuốt hết bất mãnvào torrng bụng.

Ánh mắt Lăng Ba đảo qua mọi người tại đó, thần tình lạnh lùng mà đi đến bên cạnh một cái bàn ngồi xuống. Tiểu nhị vội vàng chạy chậm bưng trà, trái cây và điểm tâm bữa sáng lên, sau đó lại chạy chậm lui ra, tay chân lại nhanh như một cơn gió.

Tỳ nữ dùng ly ngọc đổi trà cho Lăng Ba, Lăng Ba nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm:

–Ta nghe nói có người muốn chạy à?

–Lăng Ba tiên tử, tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, thỉnh tiên tử giơ cao đánh khẽ để tại hạ được rời đi trước!

Tu sĩ Kim Đan đứng dậy ôm quyền nói:

–Tại hạ là đệ tử Long Hổ Môn, không có thù hằn gì với quý phái thì sao có thể làm tổn thương tỳ nữ của quý phái được ạ!

–Long Hổ Môn là tông phái chính đạo, tất nhiên sẽ không làm ra loại chuyện như thế này. Nhưng hôm nay nếu như ta để ngươi đi mà không cho những người khác đi thì chẳng phải là xử sự bất công hay sao?

Lăng Ba kéo kéo khóe miệng:

–Còn mong vị đạo hữu này chịu khó thêm hai ngày, đừng để cho tiểu nữ tử khó xử, Lăng Ba tại đây xin lỗi một tiếng với mọi người trước!

Sắc mặt của tu sĩ Kim Đan biến đổi vài lần nhưng cuối cùng cũng không dám làm lớn lên.

–Khinh người quá đáng!

Một tu sĩ tuổi cũng không quá lớn đập bàn, đứng lên:

–Chiêu Hàm Tông các người không nên khinh người quá đáng, nếu các ngươi một ngày chưa tìm ra hung thủ thì chúng ta một ngày cũng không thể đi ra ngoài. Chẳng lẽ một tháng mà các ngươi không tìm thấy hung thủ thì chúng ta phải ở chỗ này ở một tháng sao? Dù cho các ngươi là đệ tử cảu tông môn lớn thì cũng không được làm nhục người khác như thế.

Lăng Ba lạnh lùng nhìn tu sĩ kia một cái, bỗng nhiên nàng ta ra tay nhanh như chóp, mọi người còn chưa có thấy rõ nàng ta ra tay như thế nào thì tu sĩ đập bàn, nhảy dựng lên vừa rồi đã bị đánh bay lên tường, ngã trên mặt đất rồi phun ra một búng máu.

Mọi người tức khắc im như ve sầu mùa đông.

–Có chuyện gì ở đây thế?

Một cái thiếu nữ áo đỏ đi từ trên lầu xuống, giọng nói của nàng nhẹ nhàng như là nàng không phát hiện ra không khí quái dị dưới lầu. Nàng cười tủm tỉm, đi đến chính giữa mọi người, nhìn thấy tu sĩ ngã trên mặt đất thì chớp chớp đôi mắt to:

–Ai nha, sao lại hộc máu thế này?

Nàng đi đến bên cạnh tu sĩ kia, nhét một viên thuốc vào trong miệng đối phương, đỡ tu sĩ kia ngồi dậy, dò xét kinh mạch cảu người đó một chút, xác định không có nguy hiểm tới tính mạng thì mới đứng dậy cười nói với Lăng Ba:

–Lăng Ba tiên tử đây sớm thế?

–vô ctỳ nữ môn hạ của mình bị giết, sao ta có thể ngủ được chứ!

Lăng Ba thấy Đàn Không nâng dậy tu sĩ đối nghịch với mình thì nở một nụ cười miễn cưỡng:

–Đêm qua Đàn Không tiên tử ngủ có ngon không?

–Làm phiền tiên tử quan tâm, ta ngủ khá ngon đấy!

Đàn Không cười vô cùng ngây thơ, giống như là thật sự không biết trong lòng Lăng Ba đang không vui vậy. Nàng đi đến một bàn trống ngồi xuống, quay đầu cười cười với phía trên lầu.

Lăng Ba quay đầu nhìn qua chỗ cầu thang, nàng ta chỉ thấy giữa cầu thang có một nam tử vô cùng tuấn mỹ mặc y phục trắng đang đứng. Vẻ mặt người này vô cùng đạm mạc, phảng phất như tất cả trên thế gian này đều không lliên quan gì tới hắn vậy, tất cả những âm thanh ồn ào và cải nhau chung quanh đều không ảnh hưởng gì tới người này.

–Bên này gió không thổi tới đâu, ngồi ở đây này!

Đàn Không vẫy vẫy tay với nam tử kia.

Vì thế Lăng Ba nhìn thấy trên mặt nam nhân lạnh lùng kia lộ ra ý cười, giống như là tuyết trắng dính vào khói lửa, lập tức trở nên có sức sống. Nàng ta thu ánh mắt lại rồi nhíu mày, người nam nhân này xuất hiện khi nào? Đêm qua không có xuất hiện một người như thế mà.

Chờ Hoàn Tông và Lâm Hộc ngồi xuống, tiểu nhị dùng tốc độ nhanh nhất theo thường lệ dọn xong chén đũa bữa sáng, lại dùng tốc độ nhanh nhất biến mất.

Khách điếm này có giá tương đối cao nên bữa sáng được chuẩn bị khá phong phú và tinh xảo. Tuy Đàn Không đã lên tới Trúc Cơ, nhưng nàng vẫn giữ thói quen ăn cơm, thấy bữa sáng đã dọn lên thì lập tức cầm đũa.

Thấy Đàn Không bắt đầu dùng đũa, Hoàn Tông cũng kẹp lên một miếng sủi cảo thủy tinh* vào trong chén mình nếm thử, hương vị không ngon lắm, nhưng cũng không quá tệ. Nhưng mà có lẽ là bởi vì thiếu nữ ngồi đối diện mình ăn đến thơm ngọt nên hắn cũng muốn ăn, ăn được hai cái rồi buông đũa.

Lâm Hộc rót một ly nước trong đưa cho hắn, hắn uống hai ngụm thì đặt xuống, sau đó hắn lại an tĩnh nhìn Đàn Không ăn cơm. Trên thực tế, trong toàn bộ đại sảnh này, người còn có thể an tâm tới ăn cơm, cũng chỉ có một bàn bọn họ thôi.

–Đàn Không tiên tử, vị bằng hữu này của tiên tử trông lạ mắt quá vậy!

Lăng Ba chờ Đàn Không ăn cơm nước xong, mới mở miệng hỏi:

–Không biết tối hôm qua khi tỳ nữ của ta bị ngộ hại thì vị công tử này đang ở đâu?

Mới vừa nói xong câu đó, Lăng Ba phát hiện nam nhân bên cạnh Đàn Không nhìn về phía nàng ta.

Cặp mắt kia lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào, giống như là tuyết ở bên ngoài, nhìn như sạch sẽ thuần khiết nhưng lại không có chút ấm áp nào.

Rõ ràng đây là một nam nhân ốm yếu nhưng Lăng Ba lại cảm thấy hàn ý thấm tận vào trong tim, cả người đều run rẩy.

*sủi cảo thủy tinh: Dòng bánh vỏ trong suốt ngày nay được gọi là “thủy tinh giảo” (水晶餃), dịch nghĩa là bánh chẻo pha lê. Cái này do thay đổi nguyên liệu vỏ bánh từ bột mì sang một số bột khác (bột sắn, bột khoai tây, bột tiểu mạch…). Dòng này có đủ bánh luộc vỏ trong, bánh hấp vỏ trong. Nhân bánh cũng đa dạng.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.